Nằm trên giường, tôi không tài nào ngủ được, đầu cứ suy đi nghĩ lại về những chuyện xảy ra hôm nay. Nhớ đến nụ hôn của anh, hai gò má tôi không khỏi nóng ran. Thật sự là không ngủ được, tôi đứng dậy mở cửa sổ sân thượng ra, gió chầm chậm thổi mái tóc của tôi bay phất lên đôi bờ má đỏ ửng. Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, cảm thấy trong lòng thật thoải mái, hóa ra cảm giác khi yêu lại tuyệt vời đến vậy. Từ trước đến nay tôi luôn từ chối tình yêu, sợ hãi tình yêu, thế nhưng khi thật sự gặp được người mình thích rồi thì vẫn không tránh khỏi được! Tôi thậm chí còn cảm thấy may mắn khi níu giữ được anh, bằng không, tôi nhất định sẽ hối hận! Tôi lơ đễnh nhìn thoáng qua bóng người đang đứng dưới lầu. Thượng đế ơi, tôi thật sự nhớ anh đến mức đó hay sao? Sao có thể nhìn ai cũng trở thành anh như thế chứ! Lúc này, người nọ ngẩng đầu lên, vừa khớp chạm vào ánh mắt của tôi. - Tần Lam? Không thể tin được, thật sự là anh! Anh không phải trở về rồi hay sao? Chốc lát sau, anh đã đứng bên ngoài cổng nhà tôi. - Xin lỗi, anh không nên đến vào lúc này... Anh... Anh đi đây... Nhìn tôi trong bộ áo ngủ, trên mặt Tần Lam lộ vẻ không tự nhiên, định xoay người bỏ đi. - Vào trong ngồi một chút rồi hãy đi, em cũng không ngủ được! Tôi gọi anh lại, dường như tôi nhận ra anh đang gặp chút khó khăn gì đó. Anh do dự một lúc, cuối cùng cũng bước vào. - Anh hình như có tâm sự? Đặt tách cà phê trước mặt Tần Lam, tôi hỏi anh. Anh không nói gì, cầm tách cà phê mà ngơ ngẩn. - Sao vậy? Tôi ngồi xuống cạnh anh. - Có phải em tạo cho anh cảm giác phiền phức không? Lúc tôi nói những lời này, trong lòng có chút nhói buốt. - Không! Không phải! Vẻ hoảng hốt trong mắt anh khiến cho trái tim đang phập phồng của tôi cuối cùng cũng xẹp xuống. - Là... Là Lưu Di! Ngập ngừng một lúc, anh cất tiếng. - Cô ấy... cô ấy thế nào? Chẳng lẽ cô ấy biết chuyện của chúng ta rồi? Tôi hồi hộp nhìn anh. - Không, cô ta muốn cùng anh làm vợ chồng thật sự. Tôi nghe xong lời anh nói cũng ngẩn ra. - Vậy anh định làm sao? Trái tim tôi hệt như rơi xuống đáy vực. - Anh và cô ta tất nhiên là không thể! Anh thoạt trông rất bực bội. - Có phải ngay từ đầu anh đã làm sai hay không? Anh nhìn thật sâu vào ánh mắt đau thương của tôi khiến cho tôi không đành lòng nói thật. Anh quả thật đã phạm sai lầm rất lớn, anh hành hạ chính bản thân mình chẳng phải cũng là đang hành hạ Lưu Di hay sao? - Đừng nghĩ nhiều nữa, đêm nay anh định đi đâu? Hẳn là anh không có chỗ để đi cho nên mới vô tình đến trước nhà tôi rồi ngơ ngẩn. - Hay là đêm nay anh cứ ở lại chỗ em rồi ngày mai hãy tính? Tôi cảm thấy đề nghị của mình quả là can đảm, dám giữ một người đàn ông xa lạ qua đêm trong nhà. Không đợi anh trả lời, tôi ôm gối mền đến: - Có điều, anh chịu khó ở tạm trên ghế sô pha vậy. - Cảm ơn... Anh nhìn tôi vẻ cảm kích. Lại là ánh mắt ấy... Tôi phát hiện ra đối với ánh mắt ấy của anh tôi thật sự không thể cưỡng lại được. - Em... Em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm một chút nhé. Miệng nói, nhưng chân tôi thì không động đậy một chút nào. Lòng tôi thầm trách bản thân mình vô dụng. - Nhã Kỳ... Anh đột nhiên gọi. - Anh có thể ôm em một chút không? Một chút thôi cũng được! Rồi không đợi tôi hồi đáp, anh đã ôm choàng lấy tôi. Hương cỏ xanh bao quanh, tôi cảm giác được sự bất lực của anh, tôi chỉ có thể ôm lại anh thật chặt. Thời gian trôi qua thật lâu, cảm giác như hàng thế kỷ, lúc tôi cho rằng cứ ôm như vậy cả đời cũng nguyện ý thì anh đột ngột buông tôi ra. - Ngủ sớm chút đi. Nét mặt Tần Lam trở lại vẻ tươi cười. - Ừm. Tôi không khỏi bịn rịn trở về phòng, nằm trên giường mường tượng lại mùi vị và hơi thở của anh, dần dần tôi chìm vào giấc mộng đẹp... Cô thật sự là một người con gái lạ thường, khi anh ôm cô, anh cảm nhận từng chỗ trống trong lòng mình như được lấp đầy, ngập tràn cảm giác hạnh phúc.