Tình như điệp vũ
Chương 13 : Đau thương chôn dấu
Lý Thiên Vương cùng Nam Hải Thuỷ Quân muốn tiến đến bắt lấy Bạch Y Vân nhưng huyết khí trên người nàng quá cường hãn, bọn họ không thể đến gần.
“Công chúa! Người có nghe thấy ta không!” Phượng Tử Mặc kinh hoảng kêu lên, nhưng chính hắn cũng không cách nào bước qua tầng huyết khí ấy, dường như có một cỗ cường lực nào đó ngăn hắn lại.
“Đế Quân, ta sẽ không nương tay nữa.” Bạch Y Vân cất tiếng nói như vọng lên từ địa ngục. Nàng để Thần Thiên Tử Luân tựa lên chân mình, tay trái đưa lên tháo dải lụa trên mái tóc ra, cởi bỏ đạo phong ấn tiên khí cuối cùng.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Đế Quân run sợ, sắc mặt vặn vẹo khó tin. Nếu lão không nhầm thì lão thật sự đang cảm thấy sự rung chuyển của thiên cung.
“Tử Luân, chàng đừng lo, sẽ không ai có thể xen vào giữa chúng ta nữa. Ta với chàng tự do rồi, chàng biết không.”
Phượng Tử Mặc chỉ kịp quay lại hét lên với các tiên tộc.
“Mau nằm xuống!” Sau đó chính hắn cũng nằm sát xuống mặt đất.
Lấy Bạch Y Vân cùng Thần Thiên Tử Luân làm tâm, một vòng sáng với linh lực kinh hoàng quét khắp thiên cung. Nơi nào vòng sáng đi qua, thiên binh thì tan thành tro bụi, còn cung điện thì trở thành một đống hoang tàn đổ nát.
“Chuyện này…chuyện này…làm sao có…thể…làm sao có thể…” Đế Quân tránh ở một bên lắp bắp run rẩy, khó tin lặp lại không ngừng. Làm sao tu vi của Bạch Y Vân lại có thể đến mức này, làm sao có thể.
Bạch Y Vân như người vô hồn ôm lấy Thần Thiên Tử Luân, cũng chẳng màng tình cảnh tan hoang xung quanh, bắt quyết mang theo hắn trở lại Tuyệt Cốc. Phượng Tử Mặc thấy mọi chuyện đã xong liền gật đầu ra hiệu với các tộc trưởng tiên tộc chậm rãi rút lui. Thiên đình lần này xem ra khó mà phục hồi lại được nhanh chóng.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Bạch Lão nhíu nhíu mày hỏi Bạch phu nhân.
“Đợi tộc trưởng Phượng tộc trở ra mới biết được.”
Phượng Tử Mặc vừa bước khỏi nơi ở của Bạch Y Vân các tiên tộc khác đã vây quanh hắn hỏi chuyện.
“Công chúa sao rồi?” Một vị trưởng lão của Sư tộc lo lắng hỏi.
“Ta không cách nào lại gần công chúa được.”
“Cái gì? Như vậy…” Mọi người hoang mang nhìn nhau. Trong số những người ở đây, Phượng Tử Mặc xem như là tu vi cùng tiên lực mạnh mẽ nhất. Thế mà đến cả hắn cũng không có cách nào, vậy…
Phượng Tử Mặc cũng đau đầu không kém, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, huyết khí xung quanh Bạch Y Vân quá nặng, nếu hắn cố chấp tới gần chỉ sợ sẽ bị tổn hại tu vi.
“Đế Quân quả là một lão già chết nhát ngu ngốc!” Phượng Tử Mặc vẻ mặt tối sầm nghiến răng nghiến lợi thốt lên.
“Ách…Phượng tộc trưởng, dù sao người ta cũng là thiên đế mà.” Bạch Lão lau lau cái trán vốn chẳng có tí mồ hôi nào. Ô ô ô, người ta là đại tiên mắng chửi thiên đế không e dè nhưng mà hắn thì khác nha. Chẳng may tai vách mạch rừng hắn sẽ chết đó, dù rằng hắn cũng đứng về phía Bạch Y Vân nhưng mà…ô ô ô…là chết đó! Hắn khóc không ra nước mắt, phận tiên nhân linh lực không cao như hắn thật đau khổ.
“Thiên đế thì sao? Lão lúc nào cũng lo sợ bị cướp ngôi, nếu công chúa muốn cướp ngôi thì dựa vào tu vi của nàng đã cướp từ 400 năm trước rồi.” Phượng Tử Mặc hận không thể bay lên thiên cung túm lấy Đế Quân mà đạp cho vài cái. Uổng công cho lão làm thiên đế cả vạn năm nay, tiên lực lúc Bạch Y Vân xuất thế cường hãn đến nỗi thu hút tất cả tiên tộc cùng tiên thú, yêu quái thì sợ hãi lẩn khuất. Với khí thế cùng binh lực hùng mạnh như vậy mà nàng lại chỉ ẩn thân nơi tiên cốc, ấy vậy mà lão còn không biết điều chỉ nhăm nhe muốn tiêu diệt người ta. Lần này thì hay rồi, tuy hắn không biết rõ hết mọi chuyện nhưng nhìn tình cảnh của công chúa bây giờ cũng biết nàng và nam tử nhân loại kia có bao nhiêu sâu đậm.
Bạch phu nhân suy tư một chút rồi lên tiếng đề nghị.
“Chúng ta cũng không thể để công chúa như thế mãi được, biết đâu còn có thể cứu chữa cho nam nhân kia. Phượng Tử Mặc, người thử nói với công chúa xem.”
Phượng Tử Mặc trầm lặng gật đầu rồi lại trở vào bên trong.
“Công chúa!”
Bạch Y Vân như không hề nghe tiếng người gọi, nàng có vẻ đang muốn cùng Thần Thiên Tử Luân chìm vào giấc mộng.
“Công chúa, người không thể cứ như thế này được. Có thể vẫn còn cách vãn hồi.”
Bạch Y Vân khẽ ngẩng đầu lên nhìn Phượng Tử Mặc, nở một nụ cười thê lương với hắn, nước mắt lại từng giọt đứt đoạn rơi xuống.
“Vãn hồi ư? Chàng đã bị yêu khí lan đến tim rồi, nếu như ta có thể cứu chàng ta nguyện độ hết tu vi của mình cho chàng. Thế nhưng…chàng là phàm nhân, nếu ta cứ vậy mà độ tu vi cho chàng…chàng sẽ chết mất, ngươi nói ta phải vãn hồi thế nào đây?”
“Chuyện này…” Phượng Tử Mặc á khẩu không nói nên lời.
Đúng vậy, vì lý do này mà hắn mới không biết khuyên nhủ Bạch Y Vân thế nào. Thần Thiên Tử Luân vì sử dụng yêu kiếm đã bị yêu khí xâm nhập vào cơ thể đến lục phủ ngũ tạng, muốn độ tu vi cứu hắn cũng không có cách.
“Tử Luân, đều là lỗi của ta. Nếu như ta không bị bắt sẽ khống chế được ma kiếm, chàng sẽ không bị thương. Ta nghĩ mình vì chàng, thế nhưng ta sai lầm rồi, ta đã hại chàng, ta biết phải làm sao đây?”
Phượng Tử Mặc thở dài định quay đi nhưng linh quang chợt lóe vội nói với Bạch Y Vân.
“Công chúa, vẫn còn cách cứu được hắn, chỉ cần có kỳ hoa Yêu Cơ U Lan.”
“Yêu Cơ U Lan?” Bạch Y Vân mờ mịt nhìn Phượng Tử Mặc, môi mỏng khẽ lặp lại lời hắn vừa nói.
“Phải! Từ mấy vạn năm trước Phượng tộc lưu truyền về truyền thuyết kỳ hoa Yêu Cơ U Lan. Nếu có nó làm thuốc dẫn sẽ bảo vệ được tâm mạch của nhân loại, sau đó có thể độ tu vi cho hắn.”
“Thật sao?” Bạch Y Vân như người vô hướng bỗng nhìn thấy tia sáng dẫn đường. Huyết khí xung quanh nàng từng chút từng chút thu hẹp lại, chỉ còn mơ hồ một cỗ tiên khí như có như không.
Phượng Tử Mặc trầm ngâm gật đầu, Bạch Y Vân cảm kích nhẹ cười với hắn. Đến tận lúc này nàng mới để Thần Thiên Tử Luân rời khỏi mình, cho hắn nằm lại trên giường. Dù nàng cố gắng giữ bình tĩnh đến mấy Phượng Tử Mặc vẫn dễ dàng nhận thấy bàn tay nàng mở áo của Thần Thiên Tử Luân đang không ngừng run rẩy. Hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ tới gần quan sát thương thế của Thần Thiên Tử Luân. Hắn có chút giật mình, giờ mới hiểu tại sao Bạch Y Vân lại sợ hãi như vậy. Trên ngực trái của Thần Thiên Tử Luân xuất hiện một đường yêu khí màu đen, đã lan gần đến tim, chỉ còn một chút nữa, thời gian của hắn rõ ràng là đã không còn nhiều.
“Ta chỉ có thể ngăn chặn yêu khí không tiếp tục xâm chiếm cơ thể chàng, nhưng lại không thể bức nó ra. Hắc hồ ly này mang oán hận với ta quá nặng.” Bạch Y Vân cười khổ, trước sau cũng là nàng mang đến tai hoạ cho hắn mà thôi. Ba ngày nay hắn vẫn chìm trong hôn mê, chưa từng tỉnh lại quá một lần hay hé mắt nhìn nàng dù chỉ một chút.
“Nếu có thể tìm được Yêu Cơ U Lan chúng ta nhất định có thể cứu hắn, công chúa nên có lòng tin, hắn cũng không phải người thiếu ý chí.” Phượng Tử Mặc giọng nói kiên quyết tràn đầy tin tưởng. Hắn cũng nể phục tài trí cùng ý chí của Thần Thiên Tử Luân, người thường không mấy ai có được sự kiên cường mạnh mẽ như hắn.
“Phải, cám ơn ngươi Tử Mặc, ta nhất định sẽ tìm được kỳ hoa để cứu chàng.”
Phượng Tử Mặc cùng Bạch Y Vân cùng trở ra bên ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Thần Thiên Tử Luân. Nàng khẽ gật đầu mỉm cười yếu ớt đa tạ các tiên tộc đã ra tay tương trợ.
“Công chúa đừng khách sáo, mấy trăm năm qua cũng nhờ ơn người. Hơn nữa lần này Đế Quân đã hành động tư lợi quá rồi.” Tộc trưởng Phi Điểu Tộc cười sang sảng khua tay trả lời.
“Không biết ở đây có vị trưởng tộc nào biết về kỳ hoa Yêu Cơ U Lan hay không?”
“Chuyện này…lão chỉ biết đó thuộc về lãnh địa của Phượng tộc, công chúa có thể hỏi Phượng tộc trưởng.” Trưởng lão Hùng tộc gật gù trả lời.
“Đúng là kỳ hoa này thuộc về lãnh địa của Phượng tộc, nhưng cũng chỉ trong truyền thuyết, chưa ai từng nhìn thấy qua. Chỉ biết ở cạnh kỳ hoa này có một loại điệp tên gọi Mộng Ngữ.” Phượng Tử Mặc nói ra sự thật. Nói đúng ra chính hắn quả thật cũng chưa từng thấy qua loài hoa này.
“Mộng Ngữ?” Bạch Y Vân nhíu mày hỏi.
“Phải, loài điệp này thường sinh trưởng xung quanh Yêu Cơ U Lan.”
Bạch Y Vân trầm ngâm, nàng chưa từng nghe về loài kỳ hoa kia nhưng đối với Mộng Ngữ lại có mơ hồ ký ức. Dù sao thì nàng cũng không có lựa chọn nào khác không phải sao, chỉ cần một tia hi vọng nàng cũng nhất định làm, chỉ cần cứu được Thần Thiên Tử Luân.
Bạch phu nhân trước khi Bạch Y Vân cùng Thần Thiên Tử Luân theo Phượng Tử Mặc trở lại lãnh địa của Phượng tộc đã đưa cho nàng linh khí tinh hoa của Hồ tiên tộc giúp giữ lấy hơi thở của Thần Thiên Tử Luân.
“Ân tình này Bạch Y Vân nguyện cả đời không quên, chỉ cần là chuyện của Hồ tiên tộc ta nhất định toàn tâm giúp đỡ.” Bạch Y Vân cảm kích cúi người cảm tạ Bạch phu nhân. Bà vội vã nâng nàng lên rồi mỉm cười.
“Công chúa đừng khách sáo, hi vọng hai người sẽ được vĩnh kết đồng tâm.” Bạch phu nhân có chút thở dài, đến đưa tiễn Bạch Y Vân quả nhiên thiếu Nhược Nhược, có lẽ rất đau thương nhưng vốn dĩ người đứng bên cạnh Thần Thiên Tử Luân rõ ràng không phải nàng.
Dù thương thế của Thần Thiên Tử Luân rất nặng nhưng dưới sự bảo hộ của tiên khí cũng không bị ảnh hưởng thêm nữa, đi một ngày đường đã đến Phượng tộc. Lãnh địa của Phượng tộc nằm ở Ly Ưu đảo, cảnh sắc mê hoặc lòng người, linh khí đất trời hội tụ. Nơi ở đều được làm từ gỗ quý, từ xưa luôn nói phượng hoàng là loài chim vương giả kiêu ngạo, tôn quý, không phải bất cứ nơi đâu cũng dễ dàng là nơi dừng chân. Nay Bạch Y Vân nhìn đến Ly Ưu đảo mới biết, quả nhiên truyền thuyết nói không sai.
“Công chúa, hai người sẽ ở đây.” Một tộc nhân của Phượng tộc đưa Bạch Y Vân đến nơi ở của thượng thần, thái độ hết sức cung kính. Nàng nhẹ gật đầu tỏ ý đã biết. Phượng Tử Mặc nói sẽ tìm lại sử sách cũ của Phượng tộc để hiểu rõ hơn về Yêu Cơ U Lan.
“Vân…nhi.” Một giọng nói trầm khàn vang lên khiến Bạch Y Vân kinh ngạc đánh rơi chiếc ly phỉ thúy trên tay khiến nó phát ra âm thanh trong trẻo.
“Chàng…chàng tỉnh rồi…” Nước mắt không báo trước rơi xuống như những viên pha lê trong suốt.
“Làm sao thế…ta mới tỉnh lại mà nàng lại khóc rồi…” Hắn cười yếu ớt nhìn nàng, thân tểh động đậy muốn ngồi dậy.
“Để ta!” Nàng vội vàng rót một ly nước mang tới rồi giúp hắn ngồi tựa vào.
Thần Thiên Tử Luân cũng không cậy mạnh, nửa người tựa vào đầu giường nửa người còn lại tựa vào nàng. Chỉ cần ở gần nàng ngửi mùi hoa sen thanh khiết từ nàng hắn cũng thấy khá hơn rồi, chỉ là thân thể có chút không như ý hắn.
Bạch Y Vân không dấu vết lau đi từng giọt lệ vương trên khóe mắt, cười với hắn.
“Vân nhi, ta đã nói nếu nàng không vui thì không cần ép mình cười, nhớ không?”
“Ta thật sự vui! Ta vui lắm chứ, chàng hôn mê lâu như vậy bây giờ đã tỉnh lại rồi, nhưng…” Nói đến đây giọng nàng lại có chút lạc đi, nàng liền mím môi lại ngăn không cho mình bật ra tiếng nức nở.
“Ừ, ta tỉnh lại rồi, chỉ là thiên binh thật sự mạnh hơn người thường nên ta có chút mệt mới ngủ nhiều một chút. Ta sẽ không ngủ nữa, nàng đừng lo lắng.” Hắn cười, bàn tay ấm áp luồn vào từng ngón tay nàng, nắm thật chặt.
“Phải, chàng ngủ thật lâu, khiến ta rất tịch mịch.” Nàng hiểu, hắn không muốn nàng lo lắng, không muốn nàng đau thương. Nàng cũng gượng cười với hắn, thế nhưng khóe mắt lại càng lúc càng nóng, đỏ lên khiến nàng vội cúi xuống để hắn không nhìn thấy giọt nước mắt vừa tràn ra.
“Chàng ngủ lâu như vậy nhất định đói rồi, để ta đi lấy chút điểm tâm.” Nói rồi vội vàng chạy ra bên ngoài, đến lúc đã khuất hẳn nơi nàng ở mới không còn kìm nén gì mà phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào.
Mấy ngày sau Thần Thiên Tử Luân cũng khá hơn, có thể hoạt động thoải mái hơn, nhìn qua không có gì không ổn. Thế nhưng Bạch Y Vân biết, nguồn yêu khí kia vẫn ở đó, vẫn bám lấy hắn, vẫn hành hạ hắn mỗi khi hắn vận dụng nội lực. Nàng tưởng hắn không biết tâm sự của nàng, nhưng hắn làm sao lại không biết đây. Mỗi lần thấy nàng trộm lau đi những giọt lệ hắn lại thấy tim mình đau nhói, bàn tay hết nắm chặt lại thả ra. Hắn hận mình vô dụng nhưng lại không biết phải làm gì.
“Vân nhi, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Được.” Chỉ cần là yêu cầu của hắn, nàng đều không từ chối.
Ở Phượng tộc có một rừng đào rộng đến vô tận, nghe nói là do một vị thượng thần nào đó đã dưỡng, sau đó có lẽ đã đi du ngoạn mây gió ở đâu rồi.
“Vân nhi, ta chưa từng nhìn thấy nàng múa, nàng múa cho ta xem được chứ?”
“Được, ta nhất định khiến chàng không thể nào quên được điệu vũ của ta.” Nàng tỏ vẻ thoải mái cười dịu dàng.
Giữa rừng đào bạt ngàn, một bóng dáng bạch y nhỏ xinh uyển chuyển khởi vũ. Hắn ngắm nhìn nàng đến si mê. Bạch lăng tóc xõa, dung nhan như họa, tuyệt thế phong hoa, nhan sắc khuynh thành của nàng khắc sâu trong tâm trí hắn khiến hắn mong nhớ từng giây từng phút. Đột nhiên Bạch Y Vân nghe đến tiếng cầm hòa cùng tiếng gió, là hắn đang đàn, nàng nhẹ cười. Hắn đàn, nàng múa, cảnh sắc tuyệt diệu mỹ lệ, bóng dáng nàng nhẹ nhàng vờn múa như cánh điệp chập chờn trong màn mưa hoa anh đào. Khung cảnh này sẽ mãi đọng lại trong tâm trí hắn.
“Vân nhi, ta nguyện đổi duyên phận ba kiếp cũng chỉ mong cùng nàng một đoạn tình cảm này.”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
3 chương
55 chương
63 chương