Lảo đảo té trên mặt đất, Vũ tình ngừng hít thở hoẳng sợ quay đầu nhìn lại... "Không..." Kha Dĩ Lam té trên mặt đất trên đùi đầy vết máu, cả người nằm trên đường nhựa: "Vũ Tình, xin tha thứ cho mẹ!" Vũ Tình sợ tới mức hai chân như nhũn ra, định đứng lên, lập tức người lại ngã xuống. "Mẹ, mẹ..." Trong hoảng sợ, Vũ Tình đã không đứng nổi nữa, quỳ đi đến bên cạnh mẹ: "Mẹ..." Người đâm xe đến, căn bản không ngừng, vòng qua chạy trốn. Đoạn Hồng Đào đuổi ra đến bấm số điệ thoại cấp cứu, rồi tiến lên kiểm tra vợ bị đụng: "Bà..." "Mẹ..." Vũ Tình đã khóc đầy mặt, khóc thành người lệ. ...................................................................................... Được bác sĩ kiểm tra rồi, chân Kha Dĩ Lam phải bó bột, băng bó vết thương rồi tất cả đã ổn. Nhưng, Đoạn Hồng Đào vẫn kiên trì để vợ quan sát trong viện thêm một đêm. Vũ Tình áy náy canh giữ trước giường bệnh, cầm chặt tay mẹ. Kha Dĩ Lam liếm môi mỏng, kích động cầm tay con gái: "Vũ Tình, mẹ xin lỗi con, đời này đã mắc nợ con rồi. Từ nhỏ con chịu nhiều khổ sở, ta đã nghe Duy Thạc nói qua, con chịu khổ nhiều lắm". Vũ Tình chất phác quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, rồi méo môi đỏ mọng tủi thân thầm khóc. Cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy rất tủi thân, nhưng cô càng giận mình không hiểu chuyện. vì sao nhìn thấy mẹ bị thương, cô mới có thể tiêu tan oán giận. "Mẹ..." trong kích động trong nghẹn ngào cô chỉ có thể phát ra một âm tiết này. Thang Duy Thạc dùng sức nắm chạt tay cô, thầm cho cô động lực: "Vũ Tình, em cùng bác nói chuyện, anh ra ngoài hút thuốc!" nói rồi, Thang Duy Thạc và cha con hộ Đoạn ra ngoài phòng bệnh, để mẹ con cô có cơ hội tâm sự. "Mẹ..." cùng với một tiếng gọi này, Vũ Tình nhẹ nhàng vùi đầu vào vòng tay mẹ: "Là con sai rồi, là lỗi của con!" "Đừng khóc, con đúng, là mẹ sai! Mẹ năm đó không kiên cường, không chịu được áp lực xung quanh đã bỏ con đi, con còn bé như thế, ngay cả tiếng khóc cũng bé, người mềm nhũn giống như dùng lực một chút sẽ bóp nát. Con đáng yêu như tiểu thiên sứ vậy, nhưng mẹ cũng không dám ôm con, không dám nhìn con, mẹ cảm thấy con chính là sỉ nhục đời này của mẹ, là mẹ ngốc nghếch..." Nói đến đây Kha Dĩ Lam đau đớn nhắm hai mắt lại, nước mắt hối hận dọc theo hai má bóng loáng chảy xuống, tích trên gối đầu. "Mẹ... mẹ đừng nói, con có thể hiểu năm đó nhất định mẹ đã bị áp lực rất lớn, con biết, con biết!" cô đã biết, đã hiểu, chỉ là cô cố chấp, cố chấp không muốn tha thứ cho cọn họ. Bớt áp lực từ đáy lòng, Kha Dĩ lam mới lại từ từ tiếp tục nói: "Cái thời đại đó không dung tha cho đức con gái chưa chồng có con, con không biết khi mẹ bụng lớn, ông ngoại con đã dùng gậy đuổi mẹ ra ngoài, nói mẹ làm bại hoại gia phong, không thừa nhận đứa con gái như mẹ! Ô..." nói đến đây, Kha Dĩ Lam lại đau đớn nức nở một tiếng. Chuyện cũ giống như mới xảy ra ngya fhoom qua, hiện lên rõ ràng trong đầu, cái loại đau đến tận xương này, còn có thể cảm nhận được rất thật. Vũ Tình không nói gì, đợi mẹ phát tiết đau đớn trong lòng. "Vũ Tình, từ lúc con bị ông ngoại đưa đi, mẹ cũng không về nhà. Con có biết vì sao về sau mẹ lại có họ Đỗ không? Đã mất người yêu, mất con, không còn gia đình, lòng mẹ đã chết, nư đã chon vào đất. mẹ không dám hi vọng, cho nên mẹ đã sửa họ Kha thành họ Đỗ!" Trong mắt đẹp ngập đầy nước mắt, lẳng lặng nức nở, vì cảm thấy sợ bởi những việc mẹ gặp lúc trẻ. "Mỗi ngày mẹ đều sóng không bạn bè không người thân, có chăng thì chỉ là một công việc. Mỗi ngày đi về nhà lại chỉ có một mình, một mình nói chuyện với gương. Vừa vào nhà chuyện đầu tiên là mở tivi lên, cho dù mẹ không xem mẹ cũng mở ra. Vì chỉ tivi mới khiến mẹ có ảo giác, có người nói chuyện với mình, mẹ không cô đơn. Thật ra nhiều năm như vậy, cũng không phải không có ai theo đuổi mẹ, nhưng mẹ đều không đáp lại, vì mẹ không xứng được hạnh phúc. Mẹ đã mất đi tư cách hạnh phúc, mẹ là một người phụ nữ có tâm địa rắn rết!" Kha Dĩ Lam nặn ra một nụ cười khỏ. Vũ Tình dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào phủ định: "Không mẹ, lòng mẹ không phải rắn rết, không phải!" "Là mẹ, nhiều năm như vậy mẹ khộng một khắc nào không tự trách. Tuy không bị người đời phỉ nhổ, nhưng mình cũng chẳng tốt đẹp gì. Đây là báo ứng của ông trời, mà mẹ chấp nhận loại báo ứng này!" "Không, đừng nói như vậy, mẹ, đừng nói như vậy..." Kha Dĩ Lam lau nước mắt ngăn cản tầm mắt, tay run run từ tiwf chạm vào má con gái: "Vũ Tình, tuy mẹ muốn tìm chết, nhưng sao có thể chết thật, chỉ sống như người sống tạm. Nếu đúng là không muốn gì, không nghĩ gì, mẹ đã sớm chết rồi. Thật ra, trong lòng mẹ còn chôn sâu một tia đau đớn,... mẹ muốn ba con có thể xuất hiện đi tìm mẹ, mẹ muốn có thể lại nhìn thấy con gái mẹ!" Cuối cùng Kha Dĩ Lam rơi lệ, nắm chặt hai tay Vũ Tình: "Con gái, mẹ cuối cùng cũng có thể tìm được con, cuối cùng cũng đã tìm thấy con rồi!" "Mẹ, mẹ. con nhất định sẽ không rời khỏi mẹ, con nhất định sẽ không cố chấp nữa. thật ra con đã sớm muốn nhận mẹ. Mẹ, thật ra khi biết mẹ là mẹ con, lòng con cũng đã thừa nhận rồi. nhưng miệng con cố chấp, con nghĩ mình bị tủi thân, nghĩ tất cả khổ sở đều do ích kỷ của mẹ mà ra. Con biết rõ mẹ đã trải qua những gì, biết rõ mẹ là người phụ nữ đáng thương, nhưng vẫn cố chấp với mẹ, có phải con rất xấu không?" "Không, con là đứa con tốt nhất của ta. Ngoan nhất, từ lúc nhỏ đã là đứa con tốt nhất. mẹ biết từ bé đến lớn con đã trải qua những gì, biết con gái mẹ khổ thế nào..." Câu nói tiếp theo Kha Dĩ Lam đã nói không nên lời chỉ có thể hóa thành mộ tiếng nức nở. Nhẹ nhàng lắc đầu, nức nở nói: "Mẹ, thật ra con không khổ, đúng. So với mẹ, con hạnh phúc hơn. Tuy con vừa sinh ra đã bị bỏ.. nhưng con lại gặp ba nuôi tốt, được ông chăm sóc con mới khôn lớn. tuy bị Thang Duy Thạc vứt bỏ, nhưng năm năm sau, bây giờ, anh ấy đối với con rất tốt, rất chiều con, thật chăm sóc con. Tuy con con bị người ta cướp đi, nhưng ... nhưng bọn chúng đều trở lại bên cạnh con. Còn có những người thân yêu của con, cha mẹ ruột của con xuất hiện ngay trước mắt con... tuy mỗi ngày con đều đi trên con đường nhấp nhô, nhưng cuối cùng lại có được hạnh phúc, con đã có tất cả. loại tư vị trước đắng sau ngọt này mới khiến con cảm thấy tất cả thật tốt đẹp, đúng không?" Kha Dĩ Lam không gật đầu, chỉ không ngừng khóc. "Mẹ, con thật ngu xuẩn, quá ngu ngốc, con có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ, nhưng vì sao lại tra tấn mẹ và ba? Vì sao không thể nhận mẹ và ba. Ô... con rất xấu, ô... con bị Thang Duy Thạc làm hư rồi. Mỗi ngày đi làm chỉ muốn gặp mọi người, mà con lại bướng bỉnh không thừa nhận, muốn tra tấn mọi người như thế!" nói những lời này rồi, trên mặt Vũ Tình hiện lên một nụ cười nhỏ. Kha Dĩ Lam cũng bị câu nói cuối cùng của cô làm bật cười. .......................................................... Nhạc Nhạc và Tiểu Bác cuối cùng trở thành học sinh năm một trường tiểu học Ngôi Sao, từ ngày nhập học đầu tiên, Thang Duy Thạc và Vũ Tình đang đưa các bảo bối đến trường học đăng ký! Khi Tiểu Bác nhìn thấy danh sách bạn học dán trước cửa, mày nhăn thật sâu, không muốn nói: "Papa, mẹ, con không muốn học lớp B, con muốn vào lớp D!" "Vì sao?" "Vì sao?" Thang Duy Thạc và Hạ Vũ Tình trăm miệng một lời, nghi ngờ hỏi! "Vì anh trai háo sắc, An An ở lớp D kìa!" Nhạc Nhạc cau mũi với anh trai, miệng cong nói! Vừa rồi nó cũng có nhìn thấy cái tên An Bảo An, tuy chữ nó biết rất ít, nhưng tên An Bảo An vẫn thấy quen! "Đồ nhiều chuyện, tiểu đáng ghét quỷ!" Tiểu Bác lườm em gái, bĩu môi thật mất hứng nói! "Em không phải!" Nhạc Nhạc khó thở nâng tay lên vỗ đầu anh trai, sau đó lại lè lưỡi làm mặt quỷ! Tiểu Bác miệng thì nói Nhạc Nhạc, nhưng sẽ không đi đánh con bé. Ai ~ ai bảo con bé là em gái mình chứ, nó chỉ có thể bị ức hiếp thôi! "Được rồi, các con đừng ầm ỹ, nhiều bạn nhỏ và phụ huynh như thế, các con muốn làm mẹ mất mặt đúng không?" Vũ Tình nhẹ giọng khiển trách, nhưng trên mặt vẫn lộ nụ cười! Phải biết rằng giờ giáo dục con cần phải có kỹ xảo! Thang Duy Thạc thật ra rất tôn trọng ý kiến của Tiểu Bác, nhưng hắn càng tò mò hơn. "Tiểu Bác, con nói cho ba biết, vì sao thích vào lớp D?" Tiểu Bác suy nghĩ rồi, thật tự nhiên không một tia e lệ nói: "Gần đây vì con không muốn cùng lớp với Nhạc Nhạc, thứ hai,đương nhiên là An An ở lớp D!" Thang Duy Thạc cong khóe môi, lộ ra nụ cười có vài phần đắc ý. Vũ Tình hung hăng liếc mắt, ngầm bóp tay hắn. Ngu ngốc, con nhỏ như vậy đã thích tiểu nữ sinh, trưởng thành thì sao! Hắn không lo lắng, ngược lại thật vui mừng! "Papa, có thể đồng ý yêu cầu này của con không, được không, làm ơn mà!" Tiểu Bác giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cầu xin nói! Ai ~~ con lớn như vậy lần đầu tiên Thấp kém như thế, thân là ba làm sao có thể cự tuyệt chứ? Được rồi, hắn đồng ý! ......................................................... Vì chúc mừng hai bạn nhỏ trở thành học sinh tiểu học, thân là ông bà ngoại Đoạn Hồng Đào và Kha Dĩ Lam, mua thiệt nhiều đồ dùng học tập đến! Mọi thứ đều là hàng hiệu, chẳng qua mua đồ lại làm Nhạc Nhạc vàTiểu Bác nhất thời nửa khắc cũng không dùng được! Vũ Tình nhìn bút xóa trong túi, còn có bút máy, không nhịn được cười thành tiếng. "Bọn chúng bây giờ chỉ có thể dùng bút chì, đồ này mấy năm nữa mới có công dụng!" "A..." Đoạn Hồng Đào và Kha Dĩ Lam có chút thất vọng, đây là bọn họ hao tâm tốn sức mới mua được! Vũ Tình cố ý cầm túi sách đặt sang bên. Mỉm cười dùng sức gật đầu. "Túi sách không tồi, vừa vặn có thể khoác lên lưng" Lời con gái đổi lấy nụ cười của vợ chồng Đoạn Hồng Đào, hơn nữa là cười ngốc. Chỉ cần cô vừa lòng, bọn họ đều yên tâm! Trong lòng Vũ Tình cũng nở hoa, cô có ba có mẹ! "A, tên nhóc kia lúc nào thì đến ạ?" Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, lát nữa sẽ ăn cơm, tên đó còn chưa đến! "Nó vừa gọi đến nói bị tắc đường chỉ sợ đến muộn!" Đoạn Hồng Đào lập tức báo cáo, tuyệt đối coi con gái như công chúa. "Thật là, người đáng ghét tới khi nào cũng đều đáng ghét!" Vũ Tình oán giận nói, nhưng trên mặt cũng đều là nụ cười. Bỗng lại muốn gì đó. Hướng về phía bọn trẻ hô: "Duy Thạc, Duy Á khi nào thì đến?" "Trên đường bị tắc xe, lát nữa đến!" Thang Duy Thạc trả lời.