CHƯƠNG 49 Lúc Vương Nam và Đổng Khiết vào phòng liền thấy Lí Trọng đang ôm một tiểu thư trêu đùa. Anh uống rất nhiều, mặt đã đỏ như ráng chiều. Vừa nhìn thấy Vương Nam, Lí Trọng có chút sững sờ. Cậu xuất hiện đột ngột như vậy làm anh không kịp phòng bị.  – “Lí Trọng, bọn Vương Nam cũng đang ca ở đây. Tôi gọi cậu ấy vào chơi”. Trương Chí Vĩ giải thích. – “Vương Nam đến rồi, đến đây, ngồi xuống đi”. Lí Trọng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình. Vương Nam đến ngồi, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Lí Trọng. Trương Chí Vĩ lúc này bắt đầu giới thiệu Vương Nam với vài người. Lí Tọng hỏi: “Gần đây em bận gì sao? Đến bóng dáng cũng không thấy đâu”. Vương Nam không nhìn Lí Trọng, chỉ cười cười nói: “Cũng không bận gì. Chỉ là làm việc thôi”.  – “Em gầy đi!”.  – “Em vốn như vậy, muốn béo cũng không béo được”. Vương Nam vẫn không dám nhìn Lí Trọng, cậu sợ mình lại làm nên trò không hay. Trương Chí Vĩ liền ồn ào, nói Vương Nam cậu đừng ngồi giả ngốc ở đi, ca thêm một lần bản Em nguyện ý của Vương Phi đi, sau lại quay sang giải thích với những người khác Vương Nam hát hay lắm. Cậu chỉ khoát tay khiêm tốn, Lí Trọng lại tiếp lời, nói Vương Nam em hát đi, anh thích nghe em hát. Vương Nam cuối cùng lại chọn lựa bài Nghe biển ca của Đồng An Cách. Đây là bài hát duy nhất cậu nghe trong mấy tháng qua. Cậu chậm rãi cất lời: Nếu sinh mệnh có thể một lần nữa rung động như dây đàn  Anh hi vọng có thể lần nữa hiểu được tình yêu của em  Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt em  Nhưng anh vẫn chỉ không thể bù đắp nỗi đau của em như trước  Những hồi ức trước mắt dần tan biến trong gió  Tựa như ánh hoàng hôn  Rơi vào một sát na xa lạ  Nhưng số phận lại không cho anh vãn hồi điều gì  Rời khỏi em, anh như chìm trong biển sâu  Chỉ để lại cho em những hồi ức đẹp đẽ  Thật không muốn em nhìn thấy anh ngày một điêu linh, ngày càng yếu đuối  Rời khỏi em, anh như chìm trong biển sâu  Khi ngày chưa thức giấc  Hết thảy anh đều trao cho em  Mọi bi hoài thống khổ  Hãy để mình anh mang theo.  Hát xong, mọi người vỗ tay không ngừng. Trương Chí Vĩ nói Vương Nam cậu thực ra có thể làm ca sĩ chuyên nghiệp. Lí Trọng không vỗ tay, chỉ nhìn chằm chằm li rượu, nói: “Đến đây, Vương Nam, chúng ta trước tiên uống một chén”. Vương Nam cầm lấy ly rượu, lại phát hiện Lí Trọng vẫn uống bia Thanh Tuyền như trước kia. Cậu nhìn thoáng qua Lí Trọng, đây là lần đầu tiên khi bước vào gian phòng này, Vương Nam đối diện ánh mắt anh. Vừa nhìn nhau, cảm giác đau đớn tâm can quen thuộc lại quay về. Hai người vừa lơ đãng chạm mắt, lại đều cấp tốc né tránh. Cho dù chỉ đối diện 1 giây, họ cũng sẽ mất kiềm chế. Vương Nam uống một hơi cạn sạch, Lí Trọng cũng một hơi cạn sạch. Trương Chí Vĩ liền nói, Vương Nam đừng chỉ uống với Lí Trọng a, đến, uống cùng mọi người một chén. Vài người khác cũng phụ họa theo, đúng vậy đúng vậy, cậu hát hay như thế, cũng nên uống với chúng tôi. Vương Nam cầm lên một ly rượu, nói: “Các vị đại ca, tôi uống 1 ly này thôi rồi xin phép. Lần sau nếu có cơ hội lại uống cùng nhau”.  Trương Chí Vĩ phản bác: “Như vậy không được, cậu vừa uống với ai? Lại phạt 3 ly, sau đó tiếp tục uống”. Vừa nói vừa rót rượu cho Vương Nam. Đối mặt với tình huống này, Vương Nam khôgn biết phải từ chối thế nào, chỉ có thể uyển chuyển: “Anh Trương, tôi không uống nữa đâu. Hơn nữa chị Đổng còn đang đợi”.  – “Không được, uống xong sẽ thả cậu đi”.  Vương Nam đang chuẩn bị nhận rượu phạt, Lí Trọng liền mở lời: “Đừng ép Vương Nam uống nữa, tôi uống thay cậu ấy. Vương Nam đi trước đi”.  Trương Chí Vĩ mất hứng hỏi Lí Trọng cậu bị làm sao vậy? Chuyện này cậu không uống thay được đâu. Lí Trọng không nói gì, ừng ực nốc bia, sau đó lại bảo Vương Nam của đi đi. Trương Chí Vĩ còn muốn nói thêm, nhưng thấy sắc mặt Lí Trọng không tốt, nên không nói thêm gì. Đành phải nói với Vương Nam: “Anh Lí của cậu thật tình che chở cho cậu a. Vậy thì lần sau sẽ uống, đêm nay Lí Trọng phải chịu phạt”. Vương Nam lúc này mới có thể thoát thân. Vương Nam vừa vặn đi ra đến cửa phòng, Lí Trọng cũng tiếp bước. – “Vương Nam”.  Vương Nam dừng chân tại hành lang. Cậu quay đầu nhìn anh. Vẻ mặt Lí Trọng lúc này dị thường tiều tụy đang thân thiết nhìn cậu. – “Em gần đây thế nào?”. Lí Trọng đi đến bên cạnh Vương Nam. – “Cũng không tệ. Còn anh, sao lại gầy hơn?”.  – “Còn nói anh, em cũng như vậy thôi”. Lí Trọng vò rối tóc Vương Nam. Cảm giác quen thuộc lại quay về, khiến Vương Nam thật muốn ôm Lí Trọng. Cậu vội vàng lảng sang chuyện khác: “Khi nào anh kết hôn? Nhà cửa chắc đã sửa xong rồi?”.  – “Sao em lại gầy thành thế này? Đừng bạc đãi bản thân, phải tự biết chăm sóc mình. Có việc gì thì cứ gọi cho anh”. Lí Trọng không trả lời câu hỏi của cậu, lại hệt như dĩ vãng quan tâm dặn dò. – “Em không sao đâu, anh uống rượu thì đừng đốt thuốc nhiều như vậy. Phải giữ gìn sức khỏe để còn sinh con”. Vương Nam đấm Lí Trọng một quyền, anh muốn bắt lấy tay cậu, nhưng lại bị người ta né tránh. – “Anh, về đi. Đừng uống rượu nữa”. Vương Nam hung hăng đuổi Lí Trọng vào. Cậu rất sợ, vạn nhất đêm nay Lí Trọng lại gọi mình đi uống rượu, cậu sẽ không giữ vững được phòng tuyến mà đem nỗ lực vài tháng qua đánh đổi. – “Vậy em nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng ăn uống nhiều vào”. Ánh mắt thống thiết của Lí Trọng khiến cậu chịu không được. Vương Nam vội vã xoay người rời đi, nước mặt lại từng giọt, từng giọt rơi trên thảm. Đêm đó, Lí Trọng say đến độ phải nhờ người khác đưa về.