CHƯƠNG 23 Tết âm lịch nói đến thì đã đến rồi, Vương Nam về đến nhà vừa đúng 28 tháng Chạp. Hơn một năm không về, hai mẹ con gặp nhau thật hạnh phúc. Buổi tối, Lí Trọng gọi điện đến, hỏi cậu về đến nhà chưa, Vương Nam trả lời hoàn hảo. Mẹ vừa nhìn thấy điện thoại di động, liền hỏi cậu thứ này ở đâu ra? Vương Nam nói là Lí Trọng tặng, mẹ nói người ta tặng gì thì còn cũng nhận? Con sao không phân nặng nhẹ như thế, món đồ đắt tiền vậy cũng dám nhận, lúc về trả lại cho người ta đi. Vương Nam nói được rồi được rồi, mẹ, mẹ đừng lưu tâm quá chuyện của con. Lúc này, mẹ cậu mới biết rằng con trai đã bay xa lắm, sắp ngoài tầm với của mình rồi. Hôm sau, Vương Nam đưa mẹ ra phố mua sắm Tết, gặp người quen, mẹ luôn tự hào giới thiệu đây là con trai tôi, hiện đang làm kiến trúc sư. Vương Nam lúc nào cũng lễ phép chào hỏi, khiến đối phương tâm tắc khen mẹ cậu thật có phúc, con trai vừa thanh đạt, tuấn túc mà lại hiểu chuyện như vậy! Vương Nam nghe những lời khen ngợi kia thường sẽ phân tâm, nếu bọn họ biết mình yêu một nam nhân, còn có thể khen ngợi như vậy không? Vừa nghĩ đến Lí Trọng, Vương Nam lại tự hỏi anh đang làm gì? Đang bên cạnh Từ Đan Lôi sao? Từ vài năm trước, lúc nào Từ Đan Lôi cũng đến nhà anh mừng năm mới, trong nhà ngoài ngõ ai cũng đều xem nàng là dâu nhà họ Lí. Nghĩ đến đây, Vương Nam lại buồn bã không thôi. Đêm đó, mẹ Vương Nam đột nhiên hỏi còn yêu ai rồi phải không, sao cả ngày lại như người mất hồn thế kia? Vương Nam trả lời nào có ai. Mẹ cười nói, mẹ con làm giáo viên nhiều năm, học sinh nào yêu đương vụng trộm, mẹ liếc sơ là biết ngay. Chẳng qua hiện tại con lớn rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện đó, dù mẹ không can thiệp vào. Ai? Nói cho mẹ biết con có bạn gái hay không? Mẹ còn dùng ánh mắt thần bí nhìn cậu, Vương Nam cảm thấy mẹ thực khả ái, nhưng mình có thể thốt ra mình yêu nam nhân sao?! Cậu nói: “Mẹ, mẹ đừng đoán mò nữa, còn một người cũng chẳng có”.  – “Con bắt đầu học thói khoác lác của ai?”. Mẹ nhìn đứa con, vô cùng thân thiết đánh Vương Nam một quyền. Đêm trừ tịch, khi Vương Nam cúng kiến xong, cũng đã đến 0h. Cậu muốn gọi điện chúc tết Lí Trọng. Đợi nửa ngày, đường dây mới thông. Vương Nam nói: “Chúc mừng năm mới”. Lí Trọng lại bảo: “Tiểu tử cậu chúc tết phải có lì xì, tục ngữ nói anh trai như cha a”.  Vương Nam rằng: “Nếu vậy anh mang tôi đến chúc Tết chú dì là được rồi”. Lí Trọng nói: “Tôi luyên thuyên cái gì, cậu chúc tết trực tiếp là được rồi”, sau đó lại la lên: “Ba mẹ! Con nuôi hai người muốn chúc tết!”. Hai vị tiền bối bẳng hiểu gì, bọn họ khi nào thì có con nuôi, nhưng vẫn bắt máy. Vương Nam lễ phép mà khách khí chúc mừng năm mới hai người. Lí Trọng lại đoạt lấy điện thoại nói: “Đưa điện thoại cho mẹ cậu đi, tôi cũng muốn chúc tết dì”.  Vương Nam cũng la lên: “Mẹ, con nuôi mẹ muốn chúc tết!”.  Mẹ Vương Nam hỏi là ai? Bắt điện thoại liền biết Lí Trọng, mẹ vội vàng cảm ơn anh đã chiếu cố cậu. Vương Nam đứng bên cười ngây ngô. Nói vài câu, lại trả điện thoại về tay Vương Nam, Lí Trọng lại bảo: “Tiểu tử cậu năm nay nên nghĩ đến chuyện yêu đương đi, bắt lấy Liễu Dược Dược. Đây cũng là điều tôi mong chờ”.  Vương Nam muốn nói “tôi chỉ muốn bắt lấy anh”, nhưng lại nói không nên lời. Thuận miệng chuyển đề tài: “Vậy năm nay anh kết hôn trước đi”. Nói xong câu đó, trong lòng lại ẩn ẩn đau. Bọn họ vì sao phải che giấu bản thân? Từ Đan Lôi cũng đoạt lấy điện thoại, hàn huyên với cậu một hồi. TV đã vang lên ca khúc Đêm khó quên: Đêm khó quên, đêm khó quên Vô luận chân trời góc biển Hay đường xa vạn dặm Cùng đều mong ước trái đất hạnh phúc, giã biệt đêm nay Vô luận người mới hay người cũ Năm mới đều yêu thương nhau Núi xanh vì người còn trẻ Người còn trẻ Vương Nam lại thấy vắng vẻ trong lòng, nghìn trùng xa cách, có lẽ là tình huống của bọn họ hiện tại. Ngoài cửa, không khí giao thừa vẫn náo nhiệt như cũ.