Tình Nhân Trọn Gói
Chương 7
Dane lơ mơ nghe tiếng gõ cửa. Ngay lập tức tỉnh giấc, anh khoác vội chiếc áo choàng khách sạn sắp sẵn, bước qua mấy món quần áo vương vãi đêm qua về phía cửa phòng.
Phục vụ phòng cùng bữa điểm tâm đặt trước. “Xin chào ngài.” Người phục vụ mỉm cười khi anh bước lui một bước nhường đường cho cô ta vào.
“Chào buổi sáng.” Anh sờ mái tóc còn rối tung. “Đã chín giờ rồi sao?” Anh đã ngủ say như chết. Lần cuối cùng ngủ như thế là tự bao giờ, anh cũng không nhớ. Anh chỉ nhớ cuối cùng anh và cô đã nằm yên vị dưới lớp chăn cùng nhau.
“Dạ đúng. Chính xác là chín giờ năm rồi ạ. Sáng nay bọn em đến trễ mất vài phút.”
Anh tìm ví, rút ra ít tiền boa khi cô gái đặt chiếc khay ăn lên bàn ở góc phòng dành cho thư giãn nghỉ ngơi. “Cảm ơn cô.”
“Không có gì ạ. Chúc anh ngày mới tốt lành.”
“Tôi cũng chúc cô như thế.”
Bê khay lên, anh tiến về buồng ngủ. Mariel ngái ngủ chớp mắt nhìn anh trong ánh sáng vàng ban sáng, cô ngồi dậy, kéo mép chăn lên che ngực và giữ chặt nó dưới nách của mình.
“Chào em buổi sáng.” Lời chào của anh nghe cứng nhắc và không tự nhiên, đến cả anh cũng thấy gượng. Anh cố tỏ vẻ tự nhiên thoải mái. “Anh nghĩ em đói rồi.”
“Chào anh.”
Tóc cô sẫm màu phủ quanh mặt, bầu má cô ưng ửng giữa ánh ngày. Anh cảm thấy mình chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nhưng sau những phút giây hoan lạc đêm qua, sáng nay có điều gì đó đầy tính đe dọa cứ treo lơ lửng. Anh không nhớ được lần cuối mình cảm thấy như thế trước một phụ nữ. Ngượng ngịu. Không nói thành lời.
Kiên quyết xua đi ý nghĩ đó, anh leo lên giường, đặt khay điểm tâm giữa anh và cô, rót ra hai cốc cà phê rồi đưa cho cô một cốc. Anh nghĩ cả anh và cô đều cần nó. Anh chẳng bao giờ có nhu cầu chuyện trò những câu trống rỗng vào buổi sáng hôm sau. Anh cũng không bao giờ rời giường tình nhân trước buổi rạng đông hay gọi taxi ngay khi cô nàng vừa tỉnh giấc.
“Anh và em đã ngủ chung giường,” cô nói, anh cảm thấy ngạc nhiên. “Suốt cả đêm.” Cô có vẻ không vui vì điều này.
“Sẽ còn nhiều đêm nữa mà.” Trầm ngâm, anh nhấp ngụm cà phê đen đặc. “Vì chỉ có một chiếc giường duy nhất, sau khi chúng ta...” Anh ngừng lại ở đó. “Anh nghĩ là em cho anh nằm nhờ.”
“Phòng khách sạn với giường đơn.” Cô cho thêm đường vào cà phê rồi khuấy đều. “Vậy ra... anh đã tính trước chuyện này rồi?”
Cẩm nang quyến rũ thiết yếu: không bao giờ được để phụ nữ cảm thấy mình bị lợi dụng.
Anh nhẹ nhàng nói tiếp, “Ừ, anh nói rồi mà - cánh nhà báo luôn quan tâm đến những tiểu tiết.” Anh nhấc nắp đậy trên chiếc đĩa đựng trứng rán và thịt xông khói. “Anh và em hé lộ cho họ các chi tiết - đó là kế hoạch mà hai ta đều đã thông qua. Cho dù anh ngủ ở đây hay ngoài sofa, báo giới sẽ nhầm tưởng những điều chúng ta muốn họ nhầm tưởng.”
Cô nhấp ngụm cà phê trong cốc của mình. “Thôi được. Em hiểu.”
Anh cảm thấy bất an trước trạng thái căng thẳng lạ lẫm vừa xuất hiện giữa họ. Anh không thể hiểu được cơn giận dỗi bất chợt của cô. Đêm qua cô như dung nham sôi sục trong vòng tay anh. Cô sẽ không nghĩ xa hơn bản thân chuyện này chứ? Thế có được không? Cô chẳng đã bảo rõ rằng sau gã người Pháp, cô sẽ không để tình cảm của mình chao đảo trước bất kỳ ai nữa.
“Sao em không kể cho anh nghe về vấn đề của em?”
“Chẳng có vấn đề nào cả sao?” Anh đáp nhanh gọn, âm điệu tự nhiên. Cô mỉm cười, nhưng nét cười không lên đến mắt. Cô nhấp thêm ngụm cà phê nữa.
“Chúng ta vẫn quen thành thật với nhau rồi kia mà...”
“Không hoàn toàn.”
“Được thôi. Có thể em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì chuyện cũ, anh chấp nhận cả. Nhưng anh chưa bao giờ cố tình lừa dối em. Nếu như chúng ta không thể giải quyết những vấn đề vừa mới nảy sinh trong mối quan hệ mới mẻ này thì chính bản thân chúng ta mới thực là vấn đề.”
Cô im lặng trong thoáng chốc, anh cứ nghĩ cô sẽ không trả lời anh, nhưng rồi anh nói, “Toàn bộ những điều này nghe co vẻ rất ngớ ngẩn, nhưng khi em tỉnh giấc, thấy anh đang nằm cạnh em, không áo không quần, em không biết phải làm gì với... chúng ta.” Màu đỏ ửng dồn lên má cô, cô nhìn xuống chiếc cốc nằm gọn trong đôi tay mình.
“Được rồi.” Anh lấy cả hai chiếc cốc, đặt chúng lên khay. “Anh sẽ nói cho em nghe một bí mật. Chỉ của riêng anh và em.”
“Thật sao?”
Cô cảm thấy nghi ngại. Anh nghe âm điệu đó trong giọng cô, nhìn thấy nó trong mắt cô khi cô liếc nhìn anh. “Thật, trăm phần trăm.” Anh đặt một ngón tay dưới cằm cô. “Em đừng có ngạc nhiên như thế. Anh nghĩ giờ việc cần ưu tiên trước hết là thanh toán nhanh gọn bữa sáng, đi tắm rồi về nhà. Có lẽ cả anh và em đều cần thêm ít không khí để thở.”
“Ý hay đấy anh.” Cô véo một mẩu bánh mỳ, rồi rẩy tay liên hồi phủi vụn bánh. “Em nghĩ em sẽ đi tắm giờ luôn.”
“Từ từ hẵng.” Anh nắm lấy tay cô, đưa áp vào môi mình rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đường mạch rộn ràng nơi cổ tay cô. “Em cứ từ từ đã. Còn chưa nếm thử món trứng của em mà. Nếu anh nhớ không nhầm thì em lúc nào cũng thích mê bữa điểm tâm truyền thống.”
Cô thả lỏng người hơn, nhoẻn cười. “Còn em thì nhớ anh có thể giải quyết gọn phần của hai ta.”
Anh đặt tay cô xuống chăn. “Giờ vẫn thế mà.”
Nét u tối thoảng qua, gần như phủ trọn ánh nhìn của anh, Mariel tự hỏi liệu anh có đang tiếp tục nói về các món ăn hay không. Những sợi râu mọc ban đêm lởm chởm cằm anh, những món tóc lộn xộn của anh rủ xuống che cả lông mày. Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, cái nhịp đập bỗng trở nên thân thuộc trong mấy ngày vừa qua.
Kéo chặt tấm chăn mỏng về phía mình, cô trượt về mép giường. “Tốt rồi. Được rồi...” Tay chân cô sẽ ngập trong nước. Nhưng sáng nay cô không thể lên gân vờ vịt được - không thể để Dane ngắm nhìn cô với ánh mắt đó. Ánh mắt vừa dỗ dành cô, lại vừa ánh lên thích thú. Cô chật vật với những ý nghĩ đó nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Đêm qua Dane đã nhìn thấy từng phân một làn da trần hoàn toàn của cô, nhưng trong ánh ngày thì...
“Anh sẽ mang đồ ăn ra ban công hóng gió,” anh nói rồi nhấc khay lên mà chẳng buồn liếc nhìn cô. Để cô hoàn toàn riêng tư. Để cô khỏi xấu hổ. “Ngắm cảnh sông từ trên cao xuống đẹp không tả nổi.”
Đáng lẽ cô đã có thể hôn anh. Không. Bỏ qua ý nghĩ đó ngay. Trước khi anh kịp thay đổi ý định, cô đã trần truồng lao về phía tủ quần áo, túm vội mấy món đồ rồi chạy thục mạng vào buồng tắm. Đóng sầm cửa. Thở hối hả.
Qúa nhiều cho danh tiếng người mẫu thế giới của cô.
Nay lập tức cô đối diện với hình ảnh của mình in trong tấm gương treo trên bàn để mỹ phẩm tắm. Chúa ơi, có thực người phụ nữ tóc tai rối bù với vẻ thỏa mãn tình yêu kia là chính cô hay không? Cô bước lại gần hơn, nhìn chằm chằm những vết nhem tàn dư của mascara đêm qua. Những lớp trang điểm đã nhạt nhòa hàng chục giờ đồng hồ rồi. Cô dò dẫm ngón đầu ngón tay trên má. Màu rang chiều hay vết da sạm? Xúc cảm hay chỉ đơn giản là nhục tính?
Cô xoay người, mở vòi sen, đợi cho căn phòng tỏa hơi nước nóng. Sao cô có thể xử sự bình thường trước chuyện đêm qua như Dane? Anh chẳng hề biểu lộ cảm giác thích thú - mà chỉ quan tâm đến bữa điểm tâm.
Không phải cô trông đợi những lời lẽ có cánh hay thú nhận về cảm giác của mình. Không phải từ một người như Dane. Thực tế cô không biết mình nên trông đợi điều gì từ một anh chàng dân chơi toàn tập. Sau khi kết thúc mối quan hệ ngắn ngủi với một anh chàng đồng hương Aussie trong kỳ nghỉ cuối tuần ở London, cô chỉ gắn bó với Luc.
Cuộc sống của Dane cách hàng bao năm ánh sáng so với những gì cô đã trải qua. Có thể cô có sự nghiệp lừng lẫy và được cả thế giới biết tên, nhưng anh vẫn là điều khác thường nằm ngoài tầm với của cô. Cô cũng không tin tưởng hoàn toàn những lời anh vừa mới thú nhận cách đây ít lâu, rằng anh sẽ hoàn toàn tuân thủ thỏa thuận về quan hệ tạm thời của anh và cô. Anh nói thế chẳng qua để vỗ về lòng tự tôn trong cô.
Không hẳn, nhưng với anh thì vẫn có thể nghĩ theo chiều hướng đó.
Cô bước vào góc buồng tắm lát đá đen với những món đồ trang trí mạ vàng và vòi sen đôi, lục tìm bình xịt mềm da. Nếu cô cảm thấy bối rối, có phần trống rỗng và bất mãn, đó là vấn đề của chính bản thân cô chứ không phải anh. Cô không biết đêm qua và ngay hôm nay anh mong đợi những gì ở cô. Rồi ngày mai, thậm chí tuần tới nữa. Liệu những gì anh cảm nhận từ cô có đổi khác đi trong mấy giờ ngắn ngủi vừa qua không?
Đầu cô ngửa lui tựa vào tường khi làn nước mơn trớn bầu vú cô vẫn còn cảm giác đau từ tối qua vương lại. Cô chỉ biết anh đã mang đến cho cô cảm giác gì khi ở trong cô. Không giống bất cứ cảm giác nào trước đây của cô. Mạnh mẽ, tinh tế - đối lập hoàn toàn. Như thế là quá nhiều.
Nhưng vẫn không đủ.
Desire (sự khao khát) - cho dù cô cảm thấy muốn anh mãnh liệt - vẫn chẳng thể nào là người yêu hoàn hảo. Những gì Dane khơi gợi ở cô chỉ là nỗi ham muốn.
Còn tình yêu... Tình yêu có thể biến người duy lý nhất trở thành kẻ ngốc. Tình yêu có thể xúi giục người ta vứt bỏ mọi niềm tin, mọi dự định, mọi giấc mơ, tình yêu có thể nuốt chửng người ta hoàn toàn.
Lẽ ra cô nên biết thế.
Cô bước ra từ phòng tắm với lòng quyết tâm mới hồi lại. Tình yêu sẽ chẳng bao giờ có thể biến cô thành con ngốc lần nữa. Từ giờ trở đi, chỉ có những lý do và tính logic mới có ý nghĩa.
Ngay từ đầu, thỏa thuận chung đã ngầm được thông hiểu rằng anh và cô cuối cùng sẽ trở thành người tình của nhau. Đó là điều không thể tránh được.
Cũng giống như việc rốt cuộc anh và cô mỗi người đường ai nấy đi.
***
Họ cùng nhau trở về nhà, sau đó Mariel dành vài giờ tiếp theo chỉnh trang văn phòn mới cách đó không xa. Không phải để tránh mặt anh, cô tự nhủ, mà bởi vì cô cần chuẩn bị cho khởi đầu mới của mình.
Căn phòng nhỏ hết sức đơn điệu và tù túng; sẽ phải dồn nhiều công sức cải tạo nếu cô muốn biến nó thành cửa hàng bán lẻ. Trước mắt cô sẽ tập trung sắp xếp lại mấy món đồ gỗ ít ỏi mà Dane để sẵn ở đây, phân loại kho hàng dự trữ cô đã khệ nệ bê từ Paris về và chọn chỗ đặt giá vẽ các mẫu phác thảo. Hôm nay là Chủ nhật, cô mở laptop, lên danh sách các nhà cung cấp và những thợ may lành nghề cần liên lạc trong tuần tới.
Quãng giữa chiều, không thể tập trung được nữa, cô tạm ngựng bản phác thảo mới nhất của mình và thẳng hướng về nhà. Cô muốn thuyết phục Dane làm người mẫu ảnh cho vài thiết kế mới của cô,để quảng cáo và trừng bày. Cũng đã đến thời điểm anh chính thức lên tiếng ủng hộ công việc của cô.
***
Cô tìm thấy anh ở bể bơi trong nhà. Anh đang nằm trên tấm đệm hơi cao su, người mặc độc chiếc quần bơi màu đen kiểu đơn giản, hình như mắt anh đang khép ngủ dưới cặp kính râm bởi vì thứ duy nhất chuyển động ở bể bơi là chiếc đệm hơi lập lờ giữa bầu không khí hơi ngột ngạt.
Và ừ, à, ôi... Đêm qua có thể cô đã nhìn thấy anh ở trần toàn thân, nhưng đấy là giữa lúc cảm xúc cuồng nhiệt và khung cảnh tranh tối tranh sáng. Cô chưa bao giờ tận mắt thấy anh như thế này, giữa thanh thiên bạch nhật. Người anh dài, chắc, được tô điểm bởi những đám lông đen nhánh. Ánh mặt trời dội liên tiếp, biến da anh thành màu đồng hun, chừa lại những vệt sọc vàng dưới đám tóc mai lộn xộn của anh. Đôi vai rộng, cái bụng phẳng lỳ, cơ bắp săn chắc...
Cô hít một hơi dài làn không khí nóng ran, chắc hẳn anh có nghe thấy, bởi đầu anh xoay về chỗ cô đứng.
“Chào em.” Chất giọng trầm của anh loang trên mặt nước. Vẫn chẳng thể nhìn được mắt anh, cô băn khoăn tự hỏi không biết liệu anh đã thức giấc và quan sát cô ngay từ khi cô vừa chằm chằm nhìn anh giống như một cô nhữ sinh đầy tò mò.
Cô bước tới, mồ hôi khiến chiếc áo kiểu dính sát vào người. Đặt chiếc túi nặng trịch lên một chiếc ghế ngay sát mình, cô lên tiếng, “Chào anh.”
Đặt chiếc kính râm lên mép bể bơi, anh lăn người khỏi chiếc nệm hơi, biến mất trong làn nước xanh biếc rồi bất thần ngoi lên sát mép, nhấc mình lên hẳn.
Nước long tong chảy trên thân thể ở trần của anh, để lại những dòng nước nhỏ đọng thành vũng. Những hạt nước li ti còn vương lại trên lông ngực anh. Cô để ý vì anh đang tiến lại phía cô, bóng anh đổ về phía trước, lờ mờ trên nền xi măng. Cô hít thêm một hơi nữa rồi chuyển hướng nhìn.
Có lẽ vì ánh mặt trời tỏa sáng ngay sau đầu anh, cô chẳng nhìn thấy thứ gì khác ngoài nụ cười ranh mãnh. Cô nhận ra nét cười ấy. Hồi còn nhỏ cô đã từng chứng kiến hàng bao nhiêu lần rồi, quên thế nào được. Cô chỉ thấy lạ một điều là anh có thể chuyển từ tình nhân sang bạn bè đơn giản thế đấy.
“Không.” Cô lùi lại một bước.
Anh vẫn cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều tắp. Vết da xếp nhíu lại ở má phải anh. Một cảm giác hài hước đen tối.
Cô lùi thêm bước nữa. “Đừng có kỳ quặc thế nữa. Chúng ta không còn là trẻ con...”
Ôm vòng quanh eo cô, anh cọ thân thể ướt đẫm của mình vào người cô, giũ giũ tóc làm bắn tung tóe những giọt nước.
Cô thét lên, vùng vẫy cố trốn thoát vòng tay anh, bầu vú cô cứng lại, toàn thân căng ra. “Thế này không công bằng!” Cô nhìn xuống chiếc áo kiểu ướt nhem những nước của mình, rồi ngẩng nhìn anh, cô đột nhiên bật cười. Trong thoáng chốc - theo chủ tâm, cô cho là thế - anh đã làm cô quên sạch những bối rối ban sáng. Giúp cô bình tĩnh, ổn định tinh thần. Trước sự ngạc nhiên của chính bản thân cô, cô thấy mình đang chơi trò chơi của anh. “Nào anh chàng ngốc - ngắm em đi.”
“Anh vẫn đang nhìn đây.” Giọng anh hơi yếu ớt, đôi mắt anh từ ánh nhìn tinh quái chuyển thành nét rung cảm, anh với lấy chiếc khăn tắm quấn ngang ngực. m thanh sột soạt nhắc cô nhớ lại cảm giác đêm qua khi đám lông ngực anh cọ vào bầu vú cô. Đôi nhũ hoa bức bối trong lớp áo ngực.
Để chuyển hướng chú ý của anh khỏi chiếc áo dính ướt của mình, cũng để cho mình giây phút tự trấn tĩnh, cô giật chiếc khăn tắm khỏi tay anh và dùng nó để lau vội trên chiếc quần vải lanh. Cô lục tìm ít khăn giấy trong túi thấm hết hơi ẩm trên cổ, trên mặt cô.
“Thay vì nhìn em như thế, anh rót dùm em cốc nước đi.” Cô buông người trên chiếc ghế tựa gần nhất, dưới tán ô lớn màu xanh da trời. Chỉ trông chốc lát tiếng đá đã kêu lanh canh khi anh rót nước chanh vào hai chiếc ly cao rồi đặt bình nước trở lại chiếc bàn gốm nhỏ đằng sau cô.
Anh đưa cô một ly. “Việc tiến triển tốt không em?”
“Ổn ạ. Cảm ơn anh.”
Anh cúi người, gắn môi mình lên môi cô, hôn dài. “Đáng lẽ em nên để anh cùng đến đó giúp em một tay.”
“Anh đã giúp em rồi, anh chẳng đã cho em mược không gian cửa hàng là gì. Hơn nữa em không muốn mình bị phân tâm,” cô thì thầm với anh, trong khi những ngón tay anh lướt nhẹ bên má cô.
Dane những muốn hạ tay mình xuống thấp hơn. Để lần gỡ cúc áo cô. Để cởi khuya quần cô và cuốn cô vào tình yêu ở ngay tại đây, giữa ánh ngày. Thay vì thế anh ngửa người lui, đặt một nụ hôn trên mũi cô rồi đứng thẳng người.
Anh quờ tìm cặp kính râm của mình đeo vào và thả người trên ghế tựa khác, tận hưởng hơi nóng phả trên thân người vửa đẫm trong làn nước mát trong khi ngắm Mariel buộc lại tóc cao lên đỉnh đầu. Đôi tay giơ cao của cô khiến phần ngực chiếc áo bó căng.
Anh quay trở lại ngắm những vạt nắng nhảy múa lấp lánh trên mặt nước. Cô không biết chiếc áo chip của mình đã trở nên mỏng hơn, đầu nhũ hoa hiển hiện rõ qua lớp vải áo ướt đẫm. Anh có thể ngửi thấy mùi cơ thể cô - sự pha trộn giữa đồ trang điểm, nước hoa và làn da nhuốm nắng. Anh cũng cảm nhận được ngay lúc này cô đang cần một không gian riêng. Nhắm mắt lại, anh cố để tâm trí thư giãn.
“Dane?”
“Ừm?” Đôi mắt anh choàng mở đã thấy ống kính máy ảnh dí sát mặt mình.
“Cười lên thật gợi cảm nào?”
“Hôm nay em với nghệ thuật nhiếp ảnh là một cặp sao?”
“Nó sẽ giúp ích cho công việc của em mà.” Cô nheo mắt nhìn mặt trời rồi tiến lại gần hơn, tước quả kính râm ra khỏi mặt anh, để sang một bên. “Được rồi, giờ anh ngồi dậy và làm mặt lạnh nào. Để tăng thêm phần quyến rũ. Phụ nữ lúc nào cũng chết mê chết mệt vẻ mặt đó. Anh thực là mẫu nam tiềm năng đấy. Nếu anh biết cách đánh bóng vẻ xù xì của mình một chút.”
“Anh thích vẻ xù xì này mà. Nhưng có thể xem xét lại...” Ánh mắt anh đánh về phía cô, mọi nỗ lực thả lỏng tâm trí của anh bỗng trở thành công cốc. “Còn tùy thuộc chuyện ai sẽ là người “đánh bóng” anh.”
“Chắc chắn là em rồi. Có thể sẽ trang điểm mặt một chút...” Hơi ngửa người lui, cô dùng những ngón tay thanh mảnh, mát lạnh của mình mơn trớn một bên mặt anh.
“Trang điểm mặt á? Trăm lần không, ngàn lần không.” Nhưng quỷ thật, có vẻ anh sẽ nhượng bộ cô. Có thể cô không cần nhiều không gian riêng như anh nghĩ.
Cô vén mấy món tóc ướt của anh đang rủ xuống phần lông mày, những chiếc bóng phủ sơn nhũ của cô chuyển động lạ thường trên da đầu anh, “Anh phải cắt tóc đi thôi.” Cô ngắm qua ống kính lần nữa.
“Chắc là anh đã bỏ lỡ điều gì đó rồi,” anh lẩm bẩm khi cô nháy liên hồi thêm vài bức hình nữa.
“Được rồi, em sẽ tiết lộ cho anh nghe một bí mật nho nhỏ nhé.” Cô ngắm lại mấy bức hình vừa chụp trong máy. “Em muốn vài tấm hình người nổi tiếng cho công việc làm ăn, và em muốn dùng hình của anh.”
“Anh á?” Đầy ngờ vực, anh lập tức ngồi thẳng dậy. “Anh xuất hiện trong một catalog thời trang, làm thứ tô điểm cho cánh phụ nữ sao? Thế này thì thành địa ngục trần gian mất. Anh chỉ làm thế sau khi chốn này thành địa ngục thôi.”
“Không có cô nàng nào ở đây cả. Chỉ mình anh thôi.”
“Chỉ mình anh.” Anh liếc nhìn nụ cười của cô, cau mày khó chịu. “Dự định của em là gì?”
“Là thế này. Một trong những lý do khi em muốn lo liệu công việc một mình là vì em không muốn anh nhìn thấy các mẫu thiết kế của em cho đến khi nói với anh xong xuôi. Em đã chuyển hướng thiết kế thời trang nam trước khi dính vào nghiệp người mẫu ảnh.”
“Thời trang nam sao? Sao một phụ nữ như em lại muốn thiết kế trang phục cho cánh đàn ông?”
“Một phụ nữ như em, anh nói thế là có ý gì?” Đặt chiếc máy ảnh sang một bên, cô ngồi xuống, nhìn anh với vẻ thích thú thấy rõ, khiến cho đôi mắt cô trở nên sống động vô cùng. “Hóa ra em thiết kế loại trang phục này cực ổn. Mà em cũng rất mê thử thách. Tính chính xác, độ tỉ mỉ và vẻ hoàn hảo.”
Đôi mắt xanh quan sát anh, đôi mày vòng cung được cắt tỉa cẩn thận nhướng lên khi cô quét một lượt từ đầu đến chân anh. “Dựa vào ngoại hình và đặc điểm tính cách. Em đang hình dung anh mặc một chiếc áo khoác len tay cánh màu xám ánh thép cổ chữ V. Kiểu áo tôn lên lợi thế cho đôi vai anh.” Cô hơi cúi đầu về phía trước. “Anh sẽ thử chứ?”
“Làm người mẫu của em? Không đời nào.” Anh quẳng người trên ghế lần nữa, cố tiêu hóa tin mới cô vừa thông báo.
Cô cười nhẹ - tiếng cười vui vẻ, ngân vang. “Anh chắc là anh sẽ không thay đổi quyết định không, thưa Chàng trai được chọn của năm?”
Anh vắt một cánh tay lên che mắt vì không muốn nhìn thấy vẻ tự mãn trên nụ cười cô. “Anh chán phát sốt cái danh hiệu đó rồi.”
“Tại sao chứ? Đa phần phái mạnh đều sẽ coi đó là một cơ hội.”
“Anh không giống đa phần phái mạnh. Anh thích hẹn hò với những cô nàng có mang não theo trong đầu mình cơ.”
“Lời của anh có vẻ chung chung quá. Không phải mọi cô nàng đều vàng hoe lẳng loe rỗng tuếch cả, đúng không anh?”
Anh hơi hé cánh tay mình để nhìn nụ cười giễu của cô và đáp trả. “Em không đọc tờ tạp chí đó. Chắc chắn là thế.” Anh ngừng lại. “Thêm nữa, các cô nàng vàng hoe đang trong danh sách chờ đấy.”
Bầu không khí thay đổi hẳn. Anh cảm nhận những làn sóng gợi cảm nối liền khoảng cách giữa anh và cô.
“Được rồi,” anh thì thầm. Có lẽ anh nên thay đổi quyết định, vì Mariel nhất định sẽ không từ bỏ. “Em muốn anh làm gì nào?”
“Chúng ta sẽ chụp vài kiểu theo phong cách trang trọng ở đây, sau đó sẽ đến cảng Victor chụp với các mẫu thường nhật. Thoải mái. Sẽ vui thôi.”
Vui sao? Anh có thể nghĩ ra hàng tá cách khác hay hơn để anh và cô làm tươi mới buổi chiều nay.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
31 chương
47 chương
6 chương
24 chương
25 chương
42 chương
17 chương