Tết âm lịch năm 1999 qua đi, Mạnh Hạo Nhiên tìm Vương Nam chính thức nói chuyện một lần. Mạnh Hạo Nhiên vốn muốn dò hỏi tâm tình cậu, không ngờ đối phương lại không nói gì. Hiện tại, cậu không có tâm tình để tiếp tục làm việc. Cuối cùng, Mạnh Hạo Nhiên vòng vo nói ra ý định của mình, Vương Nam cũng sảng khoái đáp ứng. Mạnh Hạo Nhiên trả lại cho Vương Nam 200 ngàn tệ tiền góp vốn, đây chỉ là số tiền đầu tiên cậu bỏ vào khi thành lập công ty. Hơn một năm qua, công ty cũng đã phát triển, tất nhiên số tiền phải nhiều hơn. Nhưng Vương Nam không muốn tính toán nhiều. Chia của thì cứ chia, không cần chỉ vì vài đồng bạc anh em lại cãi nhau. Hơn nữa Mạnh Hạo Nhiên dù sao cũng là bạn học một thời, chẳng qua, cậu cũng không thể tiếp tục làm anh em tốt với Mạnh Hạo Nhiên được nữa. Rời khỏi công ty, Vương Nam một mực nằm nhà. Cậu không muốn ra ngoài tìm việc, khắp nơi trong nhà toàn là bình rượu, bao thuốc lá cùng quần áo bẩn quăng khắp nơi. Mọi công cụ liệc lạc cậu đều không sử dụng, Vương Nam không liên lạc với bất kỳ ai. Vài ngày Vương Nam mới ra ngoài một lần, đi mua rượu, mua thuốc, mua thức ăn. Sau đó lại trở về phòng trọ, uống rượu hút thuốc. Thời gian ngu ngu ngốc ngốc đó, Vương Nam thậm chí còn không phân biệt ngày đêm, cậu trốn tránh mọi người, trốn tránh quá khứ. Giai đoạn đó kéo dài không biết bao lâu. Đến một ngày, Vương Nam kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện ngoài kia cảnh xuân xán lạn. Hai bên đường cây đã đâm chồi nảy lộc, bừng bừng sức sống dưới ánh mặt trời. Mùa xuân đã đến rồi. Trong lòng Vương Nam khẽ động, thầm nghĩ chính mình phải đứng lên, không thể mãi uể oải như vậy. Cậu bắt đầu nghĩ đến cuộc sống. Vương Nam lấy sổ tiết kiệm ra, bên trong vẫn còn tiền cho cậu sống thảnh thơi một thời gian nữa. Chẳng qua cậu cũng không muốn tiếp tục lãng phí như vậy. Thời tiết ngày xuân thật khiến cho người ta rục rịch, Vương Nam rời khỏi thành phố, bắt đầu lên đường rong chơi. Tháng Năm nam 1999, Vương Nam ngồi xe lửa, một đường đi về phương Nam. Cậu đến Nam Kinh, Thượng Hải, Bắc Kinh. Cuối cùng lại ngược lên Tây Tạng. Tại Tây Tạng, cậu du đãng hơn một tháng. Thành phố lhasa (Lạp Tát), nơi vẫn được mệnh danh là nóc nhà thế giới là nơi Vương Nam thích nhất. Cậu thường ngồi trên ban-công khách sạn, hưởng thụ ánh nắng cao nguyên, lẳng lặng ngắm cảnh. Nghe những mẫu chuyện về Lạt Ma, uống rượu lúa mì Thanh Khoa, ngắm Tuyết Sơn, Thanh Hồ, nhìn những người dân thuần phác, Vương Nam dần quên đi mối tình bi thương. Cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật đẹp, ngoài tình yêu, thế giới này hiển nhiên còn nhiều điều mỹ lệ đến vậy. Càng đi nhiều, Vương Nam lại càng hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Dù điều kiện khắc nghiệt như vậy, mọi người cũng đều tự do tự tại mà sống. Tại một trấn nhỏ gần Chương Mộc, Vương Nam lại cảm thấy niềm hạnh phúc đơn thuần đó. Nói là trấn nhỏ, nhưng cũng đến hơn mười hộ dân, đường phố nhỏ hẹp cùng một tiệm cơm. Ngày đó, Vương Nam đến vào buổi tối. Trên trấn đang chiếu phim, mà cái gọi là rạp chiếu phim, cũng chỉ là một gian nhà nho nhỏ, màn ảnh là tấm vải đã cũ. Nhưng người dân vẫn vui tươi bừng bừng như ngày tết, vui vẻ kéo nhau đi xem phim. Cô bé bán hàng trong quán vì không đi được mà có chút rầu rĩ. Vương Nam bình thường sẽ không quan tâm đến người khác, nhưng nhìn biểu tình của cô gái nhỏ, lại có chút không nhịn được. Cậu nói hay là cô đi đi, tôi trông quán giúp cho. Nàng lắc đầu. Vương Nam không còn cách nào khác, hỏi cô biết hát không, chúng ta cùng nhau hát cho vui đi. Không ngờ cô nàng lại vui vẻ ca một khúc nhạc cao nguyên. Vương Nam cùng nàng nhẹ nhàng xướng “Thành nhỏ cố sự” rồi đến “Bắc Kinh Kim sơn”, cuối cùng lại hát “Hiểu em”. “Đem toàn bộ tình yêu cho em. Ngày đó anh chỉ muốn, dù đau khổ hay hạnh phúc, em cũng đều sẽ tìm đến anh. Để cho em biết rằng anh rất hiểu em…”. Tiếng ca quanh quẩn trong quán, cô gái mặt hồng hào như hai đóa hoa cao nguyên, lúc này lại đẹp hơn bao giờ hết. Nhìn em gái Tạng vui vẻ như vậy, Vương Nam nghĩ cái gọi là vết thương lòng của mình, kỳ thực rất nhỏ bé. Cậu tự hứa với chính mình, không chỉ sống, mà còn phải sống thật hạnh phúc! Vì bản thân, vì mẹ, và cũng vì Lí Trọng. Ngày chậm chậm trôi, Vương Nam trở về. Lúc này phương Bắc đã vào hạ. Vương Nam ở bên ngoài du hành hơn hai tháng, tuy thể xác mệt mỏi nhưng tâm tình đã vui hơn đôi chút. Cậu quyết định sẽ rời khỏi thành phố này, cậu muốn rời xa quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới. Vương Nam về nhà một chuyến. Phần vì thăm mẹ, phần vì muốn viếng mộ cha. Đó là một buổi chiều, ánh nắng ngày hè trút xuống từng ngõ ngách. Nghĩa trang lúc này lại im ắng dị thường. Như thường lệ, Vương Nam châm cho cha ba điếu thuốc, đem rượu xái rải xuống đất, nhìn khuôn mặt tươi cười của ông trên bia mộ. Cậu có điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. – “Cha, con sắp đi, đi về phương Nam. Lần này đi không biết khi nào mới trở về. Xin lỗi, cha! Con và Lí Trọng đã chia tay, người yên tâm, con sẽ chăm sóc mẹ. Lần sau trở về, con sẽ mang đến cho cha một nàng dâu”. Cả ngày phơi nắng làm Vương Nam có chút váng vất, cậu quỳ trên mặt đất, khấu đầu trước mộ cha. Ở nhà vài ngày, Vương Nam vội vã muốn quay về thành phố. Cậu muốn đóng gọi hành lý, còn muốn gặp gỡ từ biệt vài người bạn. Trước khi đi, cậu có nói ẹ biết dự định của mình. Trong thâm tâm nàng cũng hiểu, con trai mình đây là muốn chạy trốn Lí Trọng. Như vậy cũng tốt, thay đổi hoàn cảnh sống có lẽ sẽ giúp Vương Nam quên mọi chuyện nhanh hơn. Chỉ sợ môi trường xa lạ như vậy, không biết cậu có thích ứng được không. Nghĩ vậy, nàng lại khó chịu, con trai nàng lại phải chịu khổ. Sáng hôm đó Vương Nam đi, mẹ đã dậy từ sớm nấu cho cậu nồi sủi cảo. Người phương Bắc vốn có câu tục ngữ: “Lên xe sủi cảo xuống xe diện”, ý nói khi rời nhà muốn ăn sủi cảo, khi về nhà nhất định phải chưng diện. Ngụ ý chúc thuận lợi bình hiện. Hiện tại, mẹ Vương Nam cũng không thể làm gì cho con trai, chỉ có thể dựa vào nồi thức ăn biểu đạt chút tình cảm. Vương Nam thích ăn sủi cảo mẹ làm nhất. Lúc rời nhà, mẹ kín đáo đưa cho cậu một bao đồ. Vương Nam hỏi đây là gì? Con không mang theo gì đâu, sau khi về đến thành phố còn phải đóng gói rất nhiều. Mẹ nói, đều chỉ là chút quà vặt ăn trên đường đi. Vương Nam không nỡ từ chối, đành phải cầm trong tay. Mẹ thay cậu mang hành lý, trời vẫn nóng bức như cũ. Vương Nam muốn đến trạm xe đò, mẹ lại nói hai chúng ta cùng đi. Kỳ thực, nàng chỉ muốn tiễn con trai một đoạn đường. Hai mẹ con lặng lẽ đi dưới ánh mặt trời, chỉ chốc lát sau, Vương Nam đổ đầy mồ hôi. Quay đầu nhìn, đã thấy trán mẹ lấm tấm mồ hôi, làm vài sợi tóc bạc nơi đó càng trở nên chói mắt. Vương Nam đoạt túi đồ trong tay mẹ, nói: “Mẹ, trời nóng quá, để con gọi xe. Trước khi đi con sẽ về nhà một chuyến. Mẹ đi trước đi”. Vương Nam chỉ là đang an ủi mẹ, cậu không đành lòng nhìn thấy bóng lưng khổ cực của người. Lúc xe chuyển bánh, Vương Nam ngoái đầu nhìn, liền thấy hình bóng mẹ ngoài cửa xe, mẹ cuối cùng vẫn đến đây! Mũi nàng lấm tấm mồ hôi, trên lưng hay trước ngực áo cũng ẩm ướt một mảnh, mẹ nhướng chân, từng bước từng bước tìm kiếm cậu sau khung cửa. Mũi Vương Nam có chút khó chịu, cậu vội vàng phất tay. Mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay, ánh mắt hồng hồng đang cười với cậu, lại chỉ gói đồ cậu ôm trước ngực, khẩu hình như muốn nói phải thật cẩn thận. Xe lăn bánh, mẹ chạy theo vài bước. Bùi khói mù mịt khiến hình bóng mẹ trở nên mơ hồ. Nước mắt Vương Nam lại rơi xuống. Cậu mở gói đồ mẹ đưa cho khi sáng. Bên trong có táo, vài quả trứng luộc, còn có một phong thư. Nhìn độ dày, Vương Nam khẳng định bên trong chắc chắn có tiền. Vừa mở ra, quả nhiên, bên trong là một xấp tiền mới toanh đến hơn một vạn. Trong đó còn kèm theo một phong thư mẹ viết. Vương Nam, Mẹ đợi con ngủ rồi mới viết thư này cho con. Từ sau khi mẹ về, hai mẹ con chúng ta cũng chưa từng nói chuyện. Hôm nay, con có thể trở về thăm mẹ, mẹ đã rất vui. Con nói con muốn đi phía Nam, mẹ dù có chút không đành lòng, nhưng cũng không thể cản. Nam Nam, mẹ biết con sẽ đi! Nhưng con phải nhớ, bất cứ khi nào khó khăn chỉ cần nói với mẹ một tiếng. Nơi này vĩnh viễn là nhà con, mẹ cũng vĩnh viễn là mẹ con. Nửa năm qua, mẹ biết trong lòng con không thoải mái. Mẹ cũng không vui vẻ gì. Đừng hận mẹ! Mẹ chỉ có mình con là con nên không còn cách nào khác. Hiện tại con muốn lập nghiệp nơi khác, có lẽ lựa chọn này sẽ khiến con mau quên đi quá khứ. Nam Nam, một mình đến phương Nam, lúc nào cũng phải cẩn thận. Con đừng quá vui đùa với người lạ. Phương Nam trời nóng, đừng mở quạt cả đêm kẻo cảm lạnh. Nơi này có một vạn tiền, con mang theo đi. Mẹ cũng không giúp gì được cho con. Khi nào đến nơi thì nhớ gọi điện về, để mẹ khỏi lo lắng. Mẹ làm cho con sáu quá trứng luộc, là muốn con luôn thuận lợi, lộc lộc đầy thân. (Sáu=lục=lộc theo quan niệm người Hoa). Nhớ kỹ nhất định phải ăn hết. Nam Nam, nhớ gọi điện thường xuyên ẹ, nếu không ban đêm mẹ sẽ ngủ không yên. Vương Nam nắm phong thư, nhìn từng hàng cây bên đường trôi qua xe, nước mắt lại lần nữa mơ hồ hai mắt.