Một tháng sau, cha Lí Trọng xuất viện, nhưng đã bán thân bất toại và không nói chuyện được. Thời gian đó, mẹ Vương Nam có đến thăm hai lần. Mỗi lần, nàng và mẹ Lí Trọng đều không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Vương Nam có thể mường tượng được, hai người mẹ không còn gì để biểu đạt, chỉ nhìn nhau rơi lệ. Cậu không ngờ mình sẽ thương tổn họ nặng đến vậy. Lúc đến bệnh viện, mẹ Vương Nam có gặp mặt Lí Trọng. Chẳng biết vì sao, hiện tại nàng không oán giận anh nữa, trái lại còn có chút hổ thẹn. Lòng người rất kỳ quái, nếu là thời gian đầu, nàng nếu như nhìn thấy Lí Trọng, chỉ hận không thể cho anh vài bạt tai. Nhưng hôm nay nhìn thấy Lí Trọng, lòng nàng còn xuất hiện một loại trìu mến. Nhìn thân ảnh Lí Trọng vội vàng lo liệu mọi chuyện, nàng thật không hiểu. Nam nhân thế này, sao lại cứ thể mà thích Vương Nam, hơn nữa hai người còn yêu nhau đến chết đi sống lại. Vương Nam lại càng làm nàng lo lắng thêm. Ngày đó, khi Vương Nam khóc xong, lại trở nên rất kiệm lời. Chỉ khi mình từ bệnh viện trở về, cậu mới mở miệng hỏi tình hình bệnh trạng cha Lí Trọng. Có thế thấy, cậu muốn biết rất nhiều, nhưng lại không hỏi gì. Nhìn đứa con ngày càng tiều tụy, nàng lại càng thương tâm. Một đêm nọ, nàng tỉnh giấc nửa đêm đi vệ sinh, mới phát hiện trong phòng khách còn sáng đèn, Từ cửa phòng nàng nhìn thấy Vương Nam ngồi bó gối, tai mang headphone, đầu gục lên gối, cô đơn rụt vào góc giường. Nhưng bờ vai run run đã bán đứng cậu, Vương Nam đang khóc, nhưng không làm ra tiếng động nào. Tình cảnh này có thể làm người mẹ nào không đau lòng? Nàng khẽ khàng đóng cửa, ngồi ở trên giường áp tay lên ngực tự vấn, phải chăng nàng đã làm chuyện qua đáng? Nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, không phải! Xã hội này chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho tình yêu của hai nam nhân! Huống chi bọn họ từng thề sẽ cùng nhau đi đến cuối đời?! Đau khổ thì đau khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Vương Nam, con tha thứ ẹ lần này đi, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi. Hai mẹ con tiếp tục sống trong căn nhà nỏ này, mỗi lần gặp nhau đều cẩn cẩn thận thận khiến bầu không khí trở nên áp lức. Lúc đầu, Vương Nam con rất hận mẹ, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng nàng, cậu lại cảm thấy mẹ cũng thật đàng thương. Là con nhưng mình lại không chịu nhường nhịn, làm mẹ luôn cảm thấy mình như tội nhân. Hết thảy cậu cũng chỉ có thể trách mình, ban đầu nếu kiên trì chia tay, thì sẽ không có nhiều chuyện như bây giờ. Một tháng ấy, tuy Vương Nam tự dày vò không ít lần, nhưng vẫn kiên trì tỏ ra bình thường. Cậu gọi điện thoại cho Lí Trọng hỏi han, mình không thể đến giúp, chỉ có thể dựa vào điện thoại biểu đạt tâm ý. Lần đầu mẹ đến bênh viện, Vương Nam rút hết tiền tiết kiệm, lại mượn Mạnh Hạo Nhiên ít tiền, cộng lại thành hai vạn tệ mang đi đưa Lí Trọng. Anh sống chết không nhận. Lần thứ hai, Vương Nam nói mẹ mang trực tiếp đi đóng viện phí, chỉ có như vậy cậu mới thoải mái được chút ít. Rốt cuộc cũng đến ngày cha Lí Trọng xuất viện, Vương Nam cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu muốn chia tay Lí Trọng. Nhiều năm sau hồi tưởng, Vương Nam cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lần nào mình cũng là người nói lời chia tay trước? Có lẽ đó là biểu hiện của việc cậu không tự tin với đoạn tình cảm này. Với những người tự tin vào tình yêu, họ sẽ nắm bắt lấy bánh lái, đưa con thuyền tình vượt qua sóng gió, dù có gặp bão tốt, dù đụng phải đá ngầm. Còn những người không tự tin chỉ có thể cuống quít nhảy lên bờ đào ngũ. Vương Nam rơi vào trường hợp sau. Vương Nam hẹn Lí Trọng vài lần, nhưng anh đều bận. Anh còn phải trông nom công ty, còn phải về nhà chăm sóc cha. Dời qua dời lại, cuối cùng hai người mới gặp nhau, đó là ngày 18 tháng 10. Vương Nam không bao giờ quên được ngày đó, trước sinh nhật cậu 12 ngày. Hai người gặp nhau, nhìn thấy đối phương đều hoảng hốt như nhau. Hơn một tháng không gặp, Lí Trọng gầy thấy rõ, Vương Nam cũng tiều tụy đến vài tuổi. – “Anh gầy”. Vương Nam thương tiếc nói. – “Kháo! Có thể không gầy sao? Đợi khi xuống được 10 cân, sẽ hoàn thành kế hoạch giảm béo. Lúc đó bụng cũng không còn, anh sẽ đi luyện lại cơ bụng”. Lí Trọng không quên đùa cợt. Có lúc, Vương Nam cũng bội phục khả năng tìm vui giữa khổ đau của anh. – “Còn em sao lại thành vậy? Không có tình thần?”. Vừa nhìn thấy, Lí Trọng cũng biết một tháng qua Vương Nam khổ sở thế nào. – “Không có, vẫn tốt”. Vì cuộc hẹn hôm nay, Vương Nam còn đặc biệt chuẩn bị, không ngờ Lí Trọng vừa nhìn thấy đã nhận ra. – “Bệnh bác trai thế nào rồi?”. Lời này kỳ thực cậu đã hỏi vô số lần trong điện thoại, nhưng vừa thấy mặt anh lại vô thức mà hỏi tiếp. – “Từ từ điều dưỡng, cũng xem như từ quỷ môn quan trở về. Anh thuê một y tá, chuyên tới chăm sóc ông”. Nói đến đề tài này, Lí Trọng lại cảm thấy nặng nề. – “Cái này cho anh”. Vương Nam lấy ra một bao cây ích mẫu, đây là do cậu đi khắp nói hỏi han mới biết. “Nghe nói cây ích mẫu có thể điều hòa huyết áp, đặc biệt tốt cho người xuất huyết não, anh mang về cho bác dùng thử xem”. – “Vậy sao? Cảm ơn em”. Lí Trọng có chút cảm động. – “Úc, được rồi, còn cái này trả lại cho em”. Lí Trọng móc ra một phong thư, bên trong là hai vạn tệ. – “Em có bao nhiêu tiền anh không biết sao? Em cho là anh thiếu tiền sao? Hơn nữa viện phí cũng là do đơn vị ba anh chi trả. Cầm lại đi, em không cần làm vậy”. – “Anh, xem như đây là chút tâm ý của em, anh nhất định phải nhận”. – “Đừng nói chuyện này nữa, Không dùng tiền của em, sau này anh có thể dùng tiền ấy dưỡng già”. – “Khụ, anh a, sao không nghĩ đến tâm tình của em một chút”. Vương Nam không động vào phong thư. – “Nghĩ gì chứ? Em đôi khi lại suy nghĩ quá nhiều, những chuyện không nên nghĩ cũng nghĩ. Phục vụ, cho gọi món”. Lí Trọng gác lại đề tài này, thu xếp gọi món ăn. Phương thức làm người này của Lí Trọng không thể không khiến người khác thán phục, như dao sắt chặt đay rối. Cách xử lý lúc nào cũng lộ ra cảm giác sảng khoái. Hai người ăn cơm, Vương Nam lại đang tìm cơ hội tiến vào đề tài mình đã chuẩn bị. – “Anh, gần đây dì thế nào? Có phải rất mệt không?”. – “Ưm, bà rất khó chịu”. Nhắc đến mẹ, tâm tình Lí Trọng có chút không vui. Gần đây tóc bà ngày một trắng. Không lo chăm bệnh cho chồng thì cũng lo cho đứa con hơn ba mươi tuổi của mình. – “Mẹ em gần đây thế nào? Có nói gì em nữa không?”. – “Không có, nàng đang trách mình. Xin lỗi, anh”. Vương Nam nâng ly rượu. Lí Trọng đoạt ly rượu trong tay cậu, nói: “Vương Nam, nếu em đã nói vậy, anh nhất định sẽ nói cho em biết. Em nên nhớ kỹ, chuyện nay không liên quan đến em, càng không liên quan đến mẹ em! Nếu vì chuyện này mà em đi hận mẹ mình, thì đừng gặp anh nữa”. – “Nhưng…”. – “Vương Nam, ngay lúc em đưa tiền cho anh, không phải đã muốn nói xin lỗi anh sao? Nếu nói có lỗi, thì cũng là anh có lỗi với cha, không liên hệ gì đến em! Nếu em đã biết vậy, thì đừng tiếp tục làm anh tức giận, biết không? Nào, uống rượu”. Lí Trọng nói hết lời, lại nâng ly rượu lên. Vương Nam uống một hơi cạn sạch. Hơi rượu cay nồng làm cậu không quen. – “Anh, anh hiểu sai ý em rồi, chuyện này, em không trách mẹ. Chuyện cha anh nằm viện, nói thế nào cũng là do em tạo nên, nói không liên quan đến em cũng không phải. Ít nhất em cũng có phân nửa trách nhiệm. Em không đến bệnh viện, là vì sợ làm bác tức giận, hơn nữa, em cũng không có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ anh”. – “Có làm sao a? Anh không phải vẫn thường gặp mẹ em sao?”. – “Anh, em không thể tiêu sái như anh được. Hiện tại nếu chúng ta tiếp tục, sẽ chỉ làm bọn họ thêm thương tâm”. Vương Nam bắt đầu muốn đi vào chính đề.