Tình Nhân Của Tổng Tài
Chương 615 : Anh Thật Sự Không Muốn Có Em Bé Sao?
#BooMew
Hoắc Tư Danh nhìn hai đứa con đang đáng thương hề hề, anh không nhanh không chậm nói.
" Baba cho. "
" Thật sao ạ? "
" Như vậy sẽ không có chuyện gì chứ? "
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa hai mắt trừng to hỏi, cho dù hai bé có sợ mẹ la ra sao cũng không bằng Hoắc Tư Danh, baba của bé nha.
Bởi vì hầu như mỗi lần baba Hoắc của bé bị la đều bị đuổi ra khỏi phòng ngủ...
Hoắc Tư Danh mím môi suy nghĩ một lúc nói.
" Chỉ chơi và ăn trong hôm nay, sang ngày mai phải giấu đi. "
Hmm anh cũng sợ vợ đuổi ra khỏi phòng lắm nha.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân gật đầu.
Hai bé sẽ chọn những thức ăn thật nhỏ và thật ít để ăn trong vài tiếng hết nha.
Hoắc Tư Danh đứa hai bé sang quầy đồ chơi cùng bánh kéo.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân mặc dù biết baba và mẹ của hai bé rất giàu nhưng không hề đòi hỏi mua những món đồ chơi đắt tiền, hai bé mỗi bé lựa chọn một chiếc ô tô màu khác nhau loại nhỏ và hai bịt kéo dẻo loại nhỏ.
" Chỉ như vậy? "
Hoắc Tư Danh dò hỏi, hai thứ mà hai tay nhóc con cầm có phải hơi bị nhỏ quá không?
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa cười cười nói.
" Nhỏ mới dễ giấu đấy baba. "
" Há há ăn trong vài tiếng sẽ hết và mẹ sẽ không phát hiện nha. "
Hoắc Tư Danh xoa đầu hai nhóc con, trong lòng không khỏi lo lắng.
Có phải anh và cô dạy con biết nhiều thứ quá hay không...
- ----
Khi Ba cha con về đến nhà thì Hứa Doãn Hạ vẫn còn ngủ say giấc, Hoắc Tư Danh xuống bếp nấu ăn tiếp.
Nấu xong thì đã hơn tám giờ tối, anh không nhanh cũng chẳng chậm ôm hai cục thịt lên bàn ăn để cho chúng tự mình ăn sạch thức ăn của mình, lại pha sữa cho uống.
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa uống xong.
" Ợ... "
" Ợ... "
Hoắc Tư Danh xoa xoa đầu hai bé con một lúc nói.
" Ăn gì thêm gì nữa không? "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân lắc đầu, Hoắc Tư Danh ôm hai bé lên.
" Buồn ngủ? "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân gật đầu.
Hai bé thật sự buồn ngủ lắm nha.
Hoắc Tư Danh hôn hôn trán của hai bé, bắt đầu đi tới đi lui để hai nhóc ngủ.
Bình thường Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân rất ngủ ngoan, nhưng vừa ăn xong ngủ rất ít, nên anh phải đi qua đi lại để hai bé không bị khó tiêu một lát mới đặt hai bé nằm xuống.
Một lúc lâu nghe tiếng thở đều của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân, Hoắc Tư Danh mới nhẹ bước đi lên phòng hai đứa nhẹ nhàng đặt hai bé xuống ngủ.
Anh ở trên phòng tầm mười phút, mới tắt đèn cẩn thận xuống dưới nhà.
Dọn dẹp xong đống chén đĩa, lại quét và lau sạch căn nhà, Hoắc Tư Danh mới hâm lại nồi cháo nấu lúc nãy, còn anh thì ăn cơm, nồi cháo sôi, anh cũng ăn xong.
Hoắc Tư Danh bưng tô cháo cùng ly sữa đi lên phòng ngủ.
Khi anh lên thì Hứa Doãn Hạ cũng vừa ngủ dậy, cả người cô mệt mỏi không thôi.
Hoắc Tư Danh đặt tô cháo xuống, đi đến hôn trán cô.
" Đói không? "
Hứa Doãn Hạ như con mèo nhỏ chui vào trong lòng Hoắc Tư Danh ngửi ngửi mùi hương quen thuộc.
" Em ăn không vô. "
Dừng một chút, Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh hỏi.
" Anh thật sự không muốn có thêm con sao? "
Hoắc Tư Danh hai mắt trừng to, sau đấy hôn trán cô một cái nữa mới nói.
" Không phải không muốn, mà là anh không muốn vợ phải chịu đau như vậy! " nhớ lại cái ngày sinh hôm đó... chính anh không hề muốn chứng kiến lần hai.
Hứa Doãn Hạ gật đầu.
" Vậy chúng ta làm mấy lần em không uống thuốc anh cũng không dùng bao mà. "
Hoắc Tư Danh cười cười, tay nhẹ nhàng đấm bóp lưng cô nói.
" Anh không phun trong em cùng với anh canh ngày mà vợ. "
Để không mang thai ngoài ý muốn thì ngoài việc uống thuốc và dùng bao ra thì Hoắc Tư Danh cũng có canh ngày mà quan hệ... cho dù anh có t*ng trùng thượng não ra sao cũng không hề có ý định làm Hứa Doãn Hạ lại chịu khổ.
Hứa Doãn Hạ gật đầu.
Hoắc Tư Danh cúi đầu nhìn nhìn, trong lòng thầm hỏi.
" Em muốn có con sao... " nhưng anh không nói ra... bởi vì anh không hề muốn chia sẽ vợ cho bất kỳ ai thêm nữa.
Tuy muốn có một bé gái nhưng nếu nhở như lại là bé trai thì thật sự phải mệt, chỉ có mỗi Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân thôi cũng là anh và Hứa Doãn Hạ mệt tối ngày huống chi thêm một nhóc quậy nữa.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
8 chương
15 chương
96 chương
34 chương
19 chương