Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 464 : Nghiệt chủng đó nhất định sẽ cảm ơn ta

Lúc nào cũng đem những thứ quý giá ngày đập bỏ, đúng thật là uổng phí, biết đâu sao này có cần cũng không có mà xài... mà trưng như vậy. Mặc dù thế lực ông quản không nhỏ nhưng cũng không đến nổi sẽ đánh đâu thắng đó, huống chi HK cũng không phải nuôi chơi người, mà là những tinh anh trong tinh anh gấp mấy lần ông không những thế... giết Hoắc Tư Danh... thật sự sẽ không dễ như lời bà ta nói. Công chúa Ellipsea Nissan hai mắt đỏ ngầu lửa giận nhìn chằm chằm quản gia Oukit hung hăng quát. " Tôi ra lệnh cho ông, đi giết chết con tiện nhân Hứa Doãn Hạ đó đi... " " Công chúa, ngài đừng nóng giận như thế... " Quản gia Oukit nhíu mày nói. Nhưng công chúa Ellipsea Nissan nào có nghe quản gia Oukit, hung hăng trừng to mắt quát to. " Nóng giận? Tại sao tôi không thể nóng giận, ông phải biết, con tiện nhân đó từng làm gì tôi? Ông phải biết con tiện nhân đó cướp Hoắc Tư Danh ra khỏi tay tôi. " dừng một chút, Ellipsea Nissan như kích động nói. " Hiện tại con tiện nhân đó có thai, thì tại sao phải để nghiệt chủng trong bụng cô ta sinh ra, hiện tại không diệt, ông định khi nào mới diệt? " Quản gia Oukit nhăn mi, mặc dù ông làm nhiều việc trái lương tâm nhưng một đứa bé chưa sinh ra có tội tình gì, ông làm sao nghe theo. " Công chúa cũng biết nó chưa sinh ra, thì nó có tội tình gì đâu... " Môi công chúa Ellipsea Nissan khẽ câu lên cười như không cười nhìn quản gia Oukit hung ác nói. " Tội... nghiệt chủng đó từ bụng tiện nhân hồ ly Hứa Doãn Hạ sinh ra thì đã là có tội, phải giết... chỉ có giết nó mới hết tội. Nghiệt chủng đó nhất định sẽ cảm ơn ta, vì ta giúp nó chết đi rời khỏi người mẹ tiện nhân của nó. hahaha. " Ellipsea Nissan cười một cách độc ác, cứ như bản thân của cô ta đang làm việc thiện vậy, nụ cười của cô ta làm những người hầu thị nữ không ngừng run rẩy... thứ bọn họ hối hận nhất chính là ở nơi này... một nơi không bằng những chỗ tồi tệ nhất của cung điện, ở đây nếu ai mà quá xinh đẹp hay quá xấu xí cũng sẽ bị đánh... bị giết... Tuy bọn họ luôn sống như một kẻ câm điếc nhưng nhìn những người họ từng chơi chung, nói chuyện chung lại còn làm việc chung người nào người nấy ai cũng dần dần biến mất...