Tình Nhân Của Tổng Tài
Chương 302 : Ta Đâu Độc Ác Như Các Ngươi Nghĩ
Một đám ngẩn người... không tin vào tai mình... tại sao... tại sao vợ của bọn họ và cả con cái của bọn họ phải chết... ngày hôm kia... bà ta móc mắt con họ, vợ họ còn chưa đủ sao?
Một người đàn ông cao to, không chịu nổi bất công này đứng dậy, nhìn chằm chằm Nữ Hoàng trên cao, không sợ hãi nói.
" Chuyện này liên quan gì đến vợ con chúng tôi... tại sao... tại sao bà lại ác độc như vậy? "
" Bà có phải là con người không? Tại sao lại muốn giết vợ con chúng tôi... họ vô tội mà! "
" Bà không có lương tâm sao Nữ Hoàng, chúng tôi làm biết bao nhiêu chuyện xấu giúp cho bà, phục vụ bà... mà bây giờ bà lại trở mặt như vậy sao? "
" Bà có còn là con người không vậy? "
" Nữ Hoàng... xin bà... tha cho vợ con chúng tôi đi... họ vô tội, họ không biết gì hết... xin bà... "
" Tại sao phải xin bà ta... bà ta có phải Nữ Hoàng đâu. " dừng một lúc lại nói.
" Làm gì có một Nữ Hoàng nào lại ác đọc tàn nhẫn như bà ta... "
"... " Một đám đang quỳ không ngừng chỉ trích lên án... và có một vài người lại không ngừng cầu xin.
Nhưng đổi lại họ không một người nào trong đại điện bênh vực họ hay giúp họ, những người lính canh chỉ đứng đó không nói gì.
Từ trên cao, Nữ Hoàng môi khẽ câu lên nói.
" Các người yên tâm! Ta đâu độc ác như các người nghĩ... ta vô cùng vô cùng lương thiện mà... vì vậy... " dừng một chút môi khẽ câu lên quát to.
" Đem những tên vô dụng rác rưởi này đi ra khỏi đây cho ta, bắt vợ con chúng đến, phải để cho bọn rác rưởi đó tận mắt nhìn thấy vợ con của chúng nó bị người cưỡng hiếp, rạch bụng moi ruột gan là như thế nào. Hahah haha... "
Giọng cười vang vội khắp đại sảnh của cung điện, những người quỳ phía dưới bị một tốp lính canh kéo đi... bọn họ không ngừng kêu cứu xin tha...
Nhưng vẫn vậy... đáp lại họ... là cả một bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị... không một ai giúp họ... không có bất kỳ ai...
Họ la hét chạy đi... nhưng không thoát khỏi...
Tận mắt chứng kiến vợ con họ bị những tên lính thối tha bẩn thỉu chà đạp... nhìn vợ con họ... khóc lóc rên rỉ... lại nhìn vợ con họ không ngừng kêu cứu... ngực... đau quá... ngực trái họ đau thắt lại từng cơn... họ nên làm gì đây... nên làm gì thoát khỏi nơi quỷ quái này đây...
Những người đi tìm ba người Ken, Gon, DT thất bại... chỉ biết nhìn vợ con mình bị người hánh hạ... moi ruột moi gan mà chết đi... chính bọn họ cũng vậy... tay chân bị trói chặt chỉ nhìn vợ con không ngừng kêu cứu kia không biết làm gì hơn... nước mắt đắng cay của từng người từng người rơi xuống...
Những suy nghĩ hối hận còn chưa dứt thì họ đã vĩnh viễn không kịp suy nghĩ nữa vì... từng cái đầu... từng cái đầu cứ thế bị chém lìa khỏi cổ...
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
4/10
10 cmt 10 like lại đăng tiếp chương mới nha ^^.
Cầu phiếu, cầu phiếu nha!
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
9 chương
55 chương
45 chương
131 chương