Tình Nhân Của Tổng Tài
Chương 294 : Tu La Địa Ngục
Nhưng cô không tin ông ta lại chạy nhanh như vậy, mặc dù cô nhẹ thật như không thể nào nhanh như vậy được, cô tự đặt lòng tin hy vọng vào chính mình mà nói " Ông ta vẫn chưa ra khỏi căn cứ. "
Khi hai mắt cô mở ra...
Đúng như những gì cô nghĩ, đây còn ở trong HK, môi cô không khỏi câu lên, thật sự trong lòng cô mừng tới muốn nhảy tưng tưng lên nhưng phải kiềm chế, ánh mắt liền từ vui mừng thành sắc bén, tay cô không nhanh không chậm bóp mạnh cổ ông ta ( đọc thêm ở chương 292).
•••••••
Hứa Doãn Hạ sau khi khống chế ông ta, thì trên người cô liền tỏa ra một mùi hương cực kỳ dễ chịu, một mùi hương mà không phải ai cũng có. Mặc dù trên bụng có súng đang lên đạn, chỉ cần ông nhúc nhích thì chắc chắn sẽ bị bắn nhưng ông ta không kiềm lòng mà cố ngửi lấy mùi hương dễ chịu này.
Nhưng ông còn chưa dễ chịu được bao lâu thì giọng nói như TuLa Đại Ngục của Hứa Doãn Hạ vang lên.
" Rất nhanh... tôi sẽ để ông biết mùi vị của SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT LÀ NHƯ THẾ NÀO. "
Ông chỉ cảm thấy cả người vô lực chân tay như không còn sức lực nữa mà ngã bịt xuống đất, hai mắt ông trừng to kinh ngạc, trong ánh mắt không còn cái gì là đắc ý hay tự mãn nữa mà chỉ còn lại sợ hãi đến cực độ thôi, kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Toàn thân ông vô lực mà không thể phát run, chỉ cố kiềm nén tiếng thét của chính mình mà nhìn chằm chằm vào Hứa Doãn Hạ đề phòng cô.
Hứa Doãn Hạ cứ như được bung tỏa mà không ngừng cười to lên.
" Haha. " cười xong lại hung hăng đạp mạnh vào bụng đầy cơ của ông ta, mặc dù cô đi chân trần nhưng do bản thân bị Hoắc Tư Danh rèn luyện không ít nên ngoài chân đau ra thì chân còn lại bình thường, đôi chân thon gầy nhỏ nhắn đạp mạnh xuống, ông ta không nghĩ sẽ đau đến như vậy, chính là còn chưa kịp hoàn hồn thì ông ta phải cắn răng.
Bên tai không ngừng nghe thấy giọng nói đầy uy nghiêm lại dọa người của cô.
" Này thì PHẢN BỘI chồng tôi, này thì BẮT CÓC tôi, này thì TÁT tôi... " v.v và vv nhưng câu cô nói vốn nhẹ nhàng nhưng khi nhấn mạnh từ nào thì lực đạp mạnh lên bụng ông ta bấy nhiêu.
Nếu không phải để ông ta cho Hoắc Tư Danh xử cô nhất định không chỉ đạp mỗi bụng ông ta.
Vừa đạp lại vừa nói.
" Ông thật không biết hổ thẹn, Danh Danh nhà tôi luôn tôn trọng ông như vậy mà không trách phạt ông lần nào, thế mà dám làm Gian Tế cho địch, hại HK thiệt không biết bao nhiêu mạng người, Danh Danh nhà tôi vốn hiền lương... ừ không có thực nữ nhưng anh ấy không bao giờ làm việc mà không suy nghĩ cho các người... vậy mà ông... mà ông... "
Một từ " mà ông " là một cái đạp mạnh kinh người của Hứa Doãn Hạ xuống.
" Dám giở trò sau lưng anh ta, bây giờ ông nhìn đi, những người đi chung ông bao nhiêu năm qua chết không ít rồi còn ông thì sao? Ăn sung mặc sướng... "
" Bịch Bịch Bịch... " tiếng đạp không ngừng vang lên, Hứa Doãn Hạ hai mắt tím ngầu tức giận càng nói càng không nhịn được...
" Ông đáng chết... chết ngàn lần trăm lần cũng không đủ, chờ xem đi... sau khi Hoắc Tư Danh đến đây tôi nhất định không nói gì giúp cho ông, mà nói càng thậm tệ để ông chết không được mà sống cũng không xong. "
Hứa Doãn Hạ hì hục thở vừa đạp vừa nói.
Đạp mệt, mỏi chân không đạp nữa, cô lấy roi điện ra... hai mắt hung hăng nhìn ông ta trên người bị đạp đến dơ dáy không những thế miệng còn có trào ra máu, nhưng cô không cảm thấy thương sót hay gì nữa hết, cô không ác độc, cô rất Lương Thiện chính là vì ông ta chạm vào điểm mấu chốt của cô thôi.
Hai mắt ông ta trừng to... cơn đau từ bụng truyền tới, làm ông ta như một kẻ sắp chết, ông ta không biết làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ, ngay cả một câu.
" Tha cho tôi. " ông ta cũng không còn sức phát ra.
Hứa Doãn Hạ hai mắt tím ngầu nhìn chằm chằm ông ta, cố ý bỏ qua ánh!ắt cầu xin của ông ta mà vung roi lên, cô không sử dụng điện mạnh chỉ là tê tê tê tê thôi nhưng khi bị dài lâu sẽ hoàn toàn mất cảm giác...
Một roi đầu tiên vung xuống, Hứa Doãn Hạ nói.
" Ông đang đau chết đi được đúng không? Vậy những người bỏ mạng vô lí kia thì có đau không? "
" A " ông ta đau đớn, nhưng không hét lên được, chỉ hét trong tiềm thức của ông ta thôi.
Roi thứ hai vung xuống, Hứa Doãn Hạ lại nói.
" Ông đang cầu xin tôi sao? Vậy những người ông cố ý giết họ đánh đập họ có cầu xin ông không? Ông có cứu họ tha cho họ không? "
Roi thứ ba vung xuống, hai mắt Hứa Doãn Hạ ngập nước...
" Ông chưa từng giúp gì họ, cũng không từng tha cho họ... ông nghĩ Hoắc Tư Danh không nghi ngờ ông là không điều tra sao? Mỗi lần nhận xác của những người làm nhiệm vụ về... trên người họ đều chết không tử tế... những vết roi... vết cắt da thịt họ... hahah hiển nhiên ông là người làm ra... "
Trước khi đi SiLa, Hứa Doãn Hạ vô tình thấy được tập tin hình ảnh trong máy tính Hoắc Tư Danh, mở ra cô mới thấy rõ... những cái xác người bị tra tấn không ít... không những thế... nhầm người đầu cũng không còn...
Cô luôn tự hỏi... khi Hoắc Tư Danh nhìn thấy những tấm hình này anh sẽ như thế nào... anh đau lòng ra sau khi phải nhìn từng người từng người bên mình hy sinh vì nhiệm vụ này...
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu phiếu, cầu phiếu nha!
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
9 chương
55 chương
45 chương
131 chương