Tình Nhân Của Tổng Tài
Chương 283 : Vẫn Để Lại Sẹo
Cung điện phía đông. Nơi ở của công chúa Ellipsea Nissan.
Trên chiếc giường tinh tế sang trọng, Ellipsea Nissan, nửa nằm nửa ngồi ánh mắt thơ thẩn nhìn chằm chằm bức hình trên tay... môi cô không khỏi cười tự giễu... đến tận hôm nay, dường như ngày nào cô đều thấy đến hình ảnh đó... hình ảnh người đàn ông cô vừa mới nhìn thấy từ trong bức ảnh thầm mến mộ... hình ảnh người đàn ông với nụ cười dịu dàng kia... nhưng lại không dành cho cô...
Nhưng cái khiến cô nhớ mãi không quên chính là hình ảnh người đàn ông đó... hung hăng trừng cô... chỉa súng vào cô... đôi mắt đỏ ngầu tức giận đó... chỉ vì không thể giết chết cô...
Thật nực cười... ở SiLa nghe người kể về anh... nghe người khen anh... nghe người nói anh lạnh lùng vô tâm ra sao... cô không cảm thấy có cái gì không tốt hết... chính là khi gặp anh...
Trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh hơn rất nhiều... cô biết cô yêu anh... yêu đến chính mình không tự chủ được... người đàn ông đó là của cô... của cô...
Anh ta lại bên người phụ nữ đó...
Càng nghĩ tới Hoắc Tư Danh, công chúa Ellipsea Nissan nắm chặt tay lại, móng tay bấu sâu vào trong lòng bàn tay còn lại...
Anh ta yêu người phụ nữ đó... yêu đến chết đi sống lại... yêu đến có thể vì người phụ nữ đó mà chỉa súng vào cô...
Rốt cuộc cô thua Hứa Doãn Hạ cái gì? Luận về danh phận về địa vị về tiền bạc cô hơn cô ta tất cả... nhưng tại sao ngay cả một ánh nhìn thôi... anh cũng không trao cho cô...
Hứa Doãn Hạ... Hứa Doãn Hạ... tại con tiện nhân đó... tất cả là tại con tiện nhân đó...
Chân của cô... tay của cô... đều do tiện nhân đó gây nên... bây giờ cô có khác gì kẻ tàn phế... có khác gì một kẻ vô dụng...
Hai mắt công chúa Ellipsea Nissan đỏ ửng... trong lòng tức tối ủy khuất...
" Tao nhất định... nhất định khiến mày hối hận... nhất định khiến mày chết không chỗ chôn thân... Hứa Doãn Hạ, chỉ cần ngày nào Ellipsea tao còn sống... tao nhất định để mày không ngày nào yên ổn... aaaaaa. "
Tiếng thét vang vọng của Ellipsea Nissan vang khắp cả cung điện, nhưng cũng không ai để ý... bọn họ mạnh ai làm việc nấy... bọn họ sống ở đây... làm việc ở đây... nếu muốn sống thì phải thành người câm, người điếc, người mù... có thấy... có nghe... hay có người hỏi đều phải giả vờ...
Cái cuộc sống này là như vậy... trong cung điện này càng như vậy... Muốn sống phải chiều chủ nhân...
____-
Ở ngoại ô SiLa.
" Cậu ấy sẽ không sao chứ? " Một người đàn ông trạc 30 tuổi nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt khẽ hỏi.
Người đàn ông đối diện cũng chăm chú nhìn người phụ nữ trung niên ấy...
Người phụ nữ trung niên sau khi xử lí sơ qua vết thương mới mấp máy môi nói...
" Cậu ấy không nghiêm trọng đến tính mạng nhưng... " người phụ nữ lại nói đến một nửa dừng lại, làm hai người đàn ông trạc 30 tuổi không khỏi lo lắng hỏi.
"Nhưng làm sao? "
Không thể nào để lại di chứng khác được... ở đây các thành phố rất xa... thuốc men không thể mua, huống chi hiện tại bọn họ thân phận đặc thù thì làm sao mà đi... càng nghĩ mày của hai người đàn ông nhíu chặt thêm.
Nhìn ra biểu tình lo lắng của hai người đàn ông trước mặt, người phụ nữ trung niên không giấu giếm gì nói thẳng.
" Do ở đây... không có dụng cụ đủ nên... " dừng một chút lại nói.
" Dù có xử lý vết thương tốt thì vết rách từ má đến mắt vẫn để lại sẹo... " chính bà cũng tiếc... cậu trai này rất đẹp trai... nhưng hiện tại... lại như vậy...
Lời nói vừa dứt... hai người đàn ông cứng đờ người, đối với bọn họ gương mặt có thêm vài vết sẹo cũng không sao nhưng... nhìn người trên giường, mày họ nhíu chặt lại... nhớ tới mỗi lần trêu ghẹo cậu ta... cậu ta đều sẽ nói.
" Mặt lão tử không thể bị thương...! "
" Sao không? "
" Vợ của lão tử sẽ chê lão tử mất. "
" Tóm lại các cậu đánh đâu cũng được... tuyệt đối không được đánh mặt. "
... lại nhìn về người trên giường... cả hai nắm chặt nắm tay lại... tại bọn họ...
________________--
Ba người đàn ông đó là ai? Ai là người đang nằm trên giường đây?
Cầu phiếu.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
124 chương
27 chương
13 chương
53 chương
197 chương
111 chương