Người mẫu tiên sinh nhất định là một người có dã tâm, thế nhưng tôi cũng không rõ rốt cuộc dã tâm của hắn là cái gì, này vẫn không thể làm tôi yên tâm được.
Vốn là tôi cần phải trực tiếp kết thúc đoạn quan hệ này, nhưng tôi thật sự là quá thích người mẫu tiên sinh, trên thực tế, tôi rất hưởng thụ lúc hắn chủ động, có lúc mãnh liệt đến nỗi làm tôi có chút không chịu được. Bởi vậy, tôi quyết định tiếp tục thăm dò hắn.
Sáng sớm, lúc làm việc, vừa vặn tôi thấy trong công ty, vị tiểu thư ký đang xem chương trình truyền hình của người mẫu tiên sinh, tiểu thư ký một mặt si mê, hai mắt tỏa sáng, căn bản không hề ý thức đến sự tồn tại của tôi.
Mãi đến tận mười phút sau, cô ta mới thỏa mãn đóng trang web, vừa quay đầu lại liền thấy tôi, sợ đến cả mặt liền trắng bệch.
“Tổng… Tổng… Tổng…”
Tôi nhìn tấm poster trên mặt bàn của nàng —— người mẫu tiên sinh mặt chiếc áo sơ mi trắng, mở ra hai nút, lộ xương quai xanh khiêu gợi.
Trên mặt của hắn vẫn vậy, không có nét tươi cười, chỉ là sự lạnh lùng. Đôi mắt cũng vậy, bên trong cái gì cũng không có, chỉ có sự cô đơn trống rỗng.
Nhìn người mẫu tiên sinh xa lạ này làm cho tôi cảm thấy có chút không được thoải mái.
“Tổng tài! Tổng tài đừng tịch thu tấm poster của tôi! Nha nha nha đây là Lý Thiệu Niên mới ra poster này năm nay nga, phiên bản giới hạn, nha nha nha tôi phải xếp hàng rất lâu mới có được nó, tổng tài ngài đừng tịch thu nha, tôi thật sự rất rất thích hắn!” Tiểu thư ký mang bộ dáng đáng thương, trông mong mà nhìn tôi.
“Không tịch thu.”
Hắn mỗi ngày buổi tối, đều phải ôm tôi, xoa bóp cổ cho tôi ni, tôi mới không cùng cô tính toán chỉ vì một tấm poster.
“Tôi cũng rất thích hắn.” Tô mặt không thay đổi nói câu tiếp theo, rồi đi thẳng vào văn phòng.
Tôi ngồi trên ghế làm việc, lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, có tin nhắn từ người mẫu tiên sinh, đại khái ý của hắn là đang ghi hình tại vùng phụ cận, buổi trưa sẽ tới tìm tôi.
Tôi nghĩ tới tối hôm qua, hắn mang biểu tình ý do vị tận*, mãi đến khi tôi hết sức mệt mỏi, hắn còn ôm chặt lấy tôi mà tự thân vận động vài lần, trong lòng tôi không khỏi cảm thán tinh lực của hắn quả thực tốt quá mức đi.
(*)Ý do vị tận: ý nguyện vẫn chưa thành. Ở đây chắc chỉ anh Niên chưa abcxyz đủ nha:)))
Nội tâm của một tổng tài nói với tôi, tôi không nên đáp ứng hắn, đem tình nhân được bao dưỡng mà mang vào văn phòng, đó không phải là một hành vi tốt đẹp gì.
Mà tôi khó giải thích được, nhớ tới vị tiểu thư ký kia cùng với tấm poster, trong lòng tôi liền cẩm thấy có chút buồn buồn, đột nhiên tôi muốn người mẫu tiên sinh mang cơm đến cho tôi.
Đại đa số thời gian, tôi là một người thuận theo người khác, thế là tôi liền để hắn đến, cũng gọi điện thoại dặn dò tiếp tân dưới lầu không được cản người, để cho hắn dùng thang máy chuyên dụng mà lên văn phòng tôi.
Không bao lâu sau, người mẫu tiên sinh liền tới, hắn mặc một chiếc áo khoác dài trầm sắc, đặc biệt đẹp.
Tôi làm bộ vô tình mà đảo mắt qua vị tiểu thư ký kia, liền thấy cô ta ngơ ngác mà nhìn, một bộ dáng không dám tin vào mắt mình, tâm tình của tôi đột nhiên thật tốt.
Người mẫu tiên sinh luôn có thể từ sắc mặc mà phân biệt được tâm tình của tôi.
“Tâm tình em rất tốt sao?” Hắn đặt bữa trưa xuống, ngồi ở trên ghế sa lon, ra hiệu cho tôi lại gần.
Không biết tại sao, khi tôi ở cùng với hắn, tôi cũng không quá để ý việc hắn luôn là người chủ động, cũng không để ý hắn quá phận cường thế. Tôi liền đi tới, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn.
“Để anh ôm em một chút.” Người mẫu tiên sinh liền ôm lấy tôi.
“Hôm nay anh mệt muốn chết, cuối cùng thì cũng hoàn thành việc thu âm cho chương trình” Hắn có chút oán giận, ý tứ hàm xúc nói.
Tôi nghĩ đến lúc sáng, đã xem chương trình truyền hình đó, cau mày nói: “Anh có thể chọn việc mà, nếu không tôi có tiền tôi sẽ nuôi anh.”
Người mẫu tiên sinh mở mắt, trong mắt hiện lên vài phần vui sướng: “Đúng nga, em có tiền ni.”
Tôi còn cho rằng buổi trưa hôm nay, khó tránh khỏi một hồi văn phòng đại chiến, nhưng trên thực tế là tôi đã nghĩ nhiều rồi, người mẫu tiên sinh hôm nay thực an phận hiếm thấy, nhưng mà có điều vẫn vô cùng dính người, lúc ngủ nhất quyết ôm ta không chịu buông tay.
Thật sự là tôi không nghĩ ra, hắn trước khi được tôi bao dưỡng, người mẫu tiên sinh rốt cuộc đến cùng là ôm cái gì khi ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
10 chương
136 chương
64 chương
210 chương
29 chương