Edit + Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua Viện nghiên cứu cách nội thành khá xa, nhà trường vì để học sinh có thể học tập nghiên cứu tốt mà hao tâm tổn trí. Ngoài nhà ăn đầy đủ các loại hương vị, thì điểm tâm cũng rất tinh xảo, giá cả phải chăng. Dạo gần đây hiệu trưởng thậm chí còn cố ý mời một đầu bếp về làm đồ ngọt, vậy mà những nam sinh của trường Khoa học tự nhiên này lại không hiểu được sự thưởng thức của ông, cũng không có bạn gái nào thích đồ ngọt để đi lấy lòng. Đầu bếp vừa mới nhận việc liền có cảm giác như bị thất nghiệp, vừa quét bơ lên đống hoa nhão nhoét vừa thương thay cho số phận bị lưu đày của mình. Lạc Ấn và Hiểu Đông cùng nhau xuống nhà ăn ăn cơm trưa, anh đột nhiên đứng lên muốn đi mua một cái bánh gato bơ dâu tây nhỏ, Hiểu Đông kinh ngạc: ” Cậu cậu cậu, thế nào mà cậu lại đột nhiên thích ăn cái loại bánh này vậy?” Lạc Ấn liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: ” Thế này đi cậu giúp tớ đem máy tính về kí túc xá đi, tớ phải đi ra ngoài một chút.” ” Ơ này?” Hiểu Đông nhìn cậu bằng một ánh mắt tràn ngập sự thăm dò, “Không đúng, cậu nhất định là đang có chuyện gì đúng không.” Lạc Ấn cảm thấy có một chút bất đắc dĩ, “Là quán cafe, quán cafe gấu trúc mà lần trước nói với cậu đấy.” Vừa nói đến quán cafe ánh mắt Hiểu Đông càng không đúng, ” Thật không ngờ, một người đứng đắn như đại thần Lạc Ấn của chúng ta vậy mà cũng như thế, được cái này là tốt.” ” Cái gì?”  Lạc Ấn kinh ngạc, chẳng lẽ chuyện quán cafe kinh doanh phục vụ se x* cả trường đều biết rồi? Đáng ghét, hiệu trưởng vì để mọi người có thể tìm tòi học tập cẩn thận, đến cả xung quanh trường học cũng chấn chỉnh, quanh trường học đến chỗ bán CD cũng không có, bây giờ lại có chuyện thế này. Hiểu Đông không phát hiện ra biểu cảm bây giờ của anh có vẻ không đúng, một bên kìm nén sự phấn khởi rồi ngượng ngùng mà nở nụ cười, một bên lướt điện thoại mở album ảnh cho anh xem, ” Cậu xem, lần trước mình thấy bọn họ tuyên truyền hình ảnh trong diễn đàn của nhà trường. Tớ từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào mặc bộ trang phục người hầu gái đẹp mắt đến như vậy. Vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời, lớn lên nhất định rất đáng yêu a~~.” Lạc Ấn vừa nhìn con ngươi xém chút nữa rớt  ra ngoài, cái người mặc trang phục hầu gái lộ đùi trong ảnh đây rõ ràng là một đứa bé trai! Nhìn kỹ là thấy khá giống với Hoàng Điểm Điểm trưởng thành. Tuy rằng người trong ảnh thì “mi thanh mục tú”* trắng nõn nà đấy, nhưng dù thế nào đi nữa, thì cũng là một đứa bé trai. Lạc Ấn vô cùng đau lòng, càng cảm thấy quán cafe ấy chính là một nơi hung ác tàn bạo. Đem túi đựng laptop ném vào trong ngực Hiểu Đồng, bản thân cầm bánh gato nhỏ chạy rất nhanh thoáng cái không còn thấy bóng dáng đâu. Hiểu Đông bị đại thần bỏ rơi, hạ túi laptop xuống rồi ôm lấy trông vô cùng đáng thương, anh cũng muốn đi xem khuôn mặt xinh đẹp của người hầu nữ, tại sao lại bị bỏ rơi như vậy. Lạc Ấm dọc đường khí thế hùng hổ xông vào quán cafe, thậm chí còn không chú ý tới chủ quán cafe như thế nào, trực tiếp đưa tiền ra, ” Cho tôi một cái phòng riêng, gọi Hoàng Điểm Điểm vào đây.” Tộc trưởng gấu trúc đỏ cẩn thận xem xét, hít hà một cái, mắt nhìn khá tốt, vô cùng sạch sẽ, không giống người xấu, được được, ” Điểm Điểm ơi, có khách tìm con.” Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ngây thơ đi tới, vừa nhìn thấy Lạc Ấn lập tức lộ ra một nụ cười thật sâu, ” Ồ, khách hàng, là anh sao?” Lạc Ấn nhịn xuống xót xa trong lòng, đem bánh gato dâu tây nhỏ đẩy tới trước mặt cậu, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, “Lần trước em mời anh uống cafe, lần này anh mời em ăn bánh ngọt.” Tộc trưởng đứng phía sau quầy đang đếm tiền, nội tâm tràn đầy khâm phục, lẽ nào đây chính là cảm giác mà khi bọn mèo thuần dưỡng sao? Cũng quá sung sướng đi! Note: (1) Raw là se供: để tránh bị kiểm duyệt tác giả viết từ 情 trong từ “sắc tình” 色情 tình dục. (2) Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Ở đây ýchỉ diện mạo đẹp đẽ.