Edit + Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua  Có lẽ là do đã được ăn no, Hoàng Điểm Điểm vô cùng hài lòng với đối với Lạc Ẩn, nhẹ nhàng chạy đi tìm tộc trưởng nói:”Tộc trưởng tộc trưởng, con cảm thấy có thể thử thuần phục nhân loại.’’ Tộc trưởng  ý vị sâu xa dạy nó:”Con có lòng tiến thủ là rất tốt, nhưng không nên mạo hiểm, chúng ta làm cái gì thì phải chắc cái đó, rút kinh nghiệm từ thành công của Mèo, tranh thủ một phát trúng đích! ” “Được, được.” Hoàng Điểm Điểm rất kích động, “Mèo chọn người như thế nào ạ?” Tộc trưởng kể cho cậu nghe chuyện một con mèo cải trang thành mèo hoang đi khắp các nơi tìm hiểu loài người, ăn cơm trăm nhà,cuối cùng cũng tìm được một trung tâm sạn thỉ quan lâu năm sáng sủa. Hoàng Điểm Điểm trong quá trình nghe thì mắt đã sáng như sao “Loài mèo thật lanh trí!” “Hừ” Tộc trưởng cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêm túc nói,” Con mèo kia được nhiều người cho thức ăn, tung lưới quá rộng thì phải trả giá, cuối cùng nó béo đến hết chịu nổi. Cho nên con học hết tất cả, lòng không được quá tham lam. Nếu có mục đích, có thể thử đi thăm dò. Ta thấy tên nhân loại kia, dường như có ý muốn nhận con làm chủ nhân, hôm nay cậu ra đến cống nạp rất nhiều tiền làm lễ vật đấy.” Hoàng Điểm Điểm với đầu nhìn, phấn khích chết đi được:”Oa nhiều tiền như vậy, có thể mua được nhiều dâu tây ngon rồi!” Trong lòng Hoàng Điểm Điểm có chút xúc động, cậu không nghĩ mình lại có tiền đồ như vậy, cậu là con gấu trúc đỏ nhỏ nhất trong tộc, cuối cùng lại là người khiến cho gia tộc vẻ vang. Gấu trúc đỏ nhỏ vui sướng thầm quyết định trời tối sẽ đến thăm nhân loại mà mình muốn thuần dưỡng. Cậu biến về nguyên hình chạy vào ký túc xá của viện nghiên cứu chỗ của Lạc Ấn. Giữa móng vuốt của gấu trúc đỏ nhỏ có rất nhiều lông tơ*, dù đi trên nham thạch hay rừng rậm cũng không hoàn toàn có vấn đề gì. Hoàng Điểm Điểm thuận lợi tìm được cửa sổ phòng của Lạc Ẩn, “cạch cạch”, tiếng đập cửa sổ phòng anh vang lên. Lạc Ấn ở trong phòng tự học với bạn cùng phòng suốt đêm vừa đi ra, thì nghe được tiếng động lạ ở bệ cửa sổ. Gấu trúc đỏ nhỏ có nhúm lông trắng trên đỉnh đầu đang đứng thẳng dùng vuốt gấu con của mình vẫy tay với anh, bộ dáng như thấy người quen cũ. Lạc Ẩn nhanh chóng mở cửa sổ, đưa tay của anh về phía nó mà thăm dò, gấu trúc đỏ nhỏ không tránh, ngược lại đưa hai cánh tay vừa nhỏ vừa ngắn ra để anh ôm. Lạc Ẩn thấy nó hiểu chuyện như thế thì hết sức ngạc nhiên,”Sao em lại đến đây? Em chính là gấu trúc đỏ nhỏ ở trong quán cafe phải không?” Đúng vậy. Là tôi đó. Gấu trúc đỏ nhỏ hơi nghiêng đầu, dùng lông thơ mượt như nhung trên đầu cọ vào lòng bàn tay anh. Lạc Ẩn bị sự thông minh của nó hoàn toàn giam giữ, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Có lẽ động vật thân thiết như thế này là do chủ tiệm quán cafe độc ác kia cố tình huấn luyện ra, còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện, nhất định trong quá trình thuần hóa đã chịu không ít khổ sở. Lạc Ẩn sờ đầu nó, thở dài một tiếng,”Ngoan, đừng sợ, em và em ấy, anh đều cứu ra.” —————— Móng vuốt lông tơ gì đó đại loại giống như thế này: <img alt="" src="https://noisyteam.files.wordpress.com/2017/08/ladies-winter-fingerless-font-b-gloves-b-font-fluffy-font-b-bear-b-font-cat-plush.jpg" data-pagespeed-url-hash=2205845745 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> ________