“Đi thôi! Chúng ta ra ngoài!” Anh đột nhiên nghĩ đến đã lâu không ra ngoài dùng cơm, thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa Mạc Tử Bắc tính đưa cô ra ngoài ăn cơm. “Làm gì vậy?” Giản Tiểu Bạch lầu bầu. Mạc Tử Bắc cười tà ác. “Chẳng lẽ em không muốn ăn cơm? Muốn tiếp tục ở đây chờ anh sủng ái em?” “Anh!” Giản Tiểu Bạch chán nản, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi đầy ngượng ngùng: “Thật đáng ghét, anh hạ lưu.” Sao anh có thể cùng cô làm xong chuyện đó liền lập tức nói đi ăn cơm. Gã này thật đáng ghét, có thể làm bộ như không có gì xảy ra. Mạc Tử Bắc nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé thẹn thùng của cô thì thả lỏng cơ mặt đang căng lên. Có chút lười biếng hiện lên hai gò má anh tuấn, đôi mắt to ngăm đen xoay một vòng lại nảy một chủ ý. “Giúp anh tìm quần áo!” Anh hiện tại bắt đầu ra lệnh. Giản Tiểu Bạch kéo chăn thì thào tự nói: “Làm người tình rồi còn muốn làm bảo mẫu nữa sao?” Khóe miệng Mạc Tử Bắc hiện lên một chút ý cười, cô đúng là đáng yêu có đôi khi còn rất hài hước. “Chẳng lẽ em nghĩ chỉ cần phải làm việc kia thôi sao? Vậy nhiệm vụ cụ thể là cái gì?” Lời anh nói rất ái muội làm cho giản Tiểu Bạch đang im lặng lập tức đỏ bừng mặt, mặc váy bước ngay xuống giường, đi đến cái tủ âm tường bên cạnh liền nhìn đến một bộ tây trang màu xám xinh đẹp. Cô nhớ lần trước đi dạo phố, Lâm Hiểu Tình liền chỉ vào bộ tây trang này nói là hàng Italia chế tác thủ công, số lượng bản căn bản là không có mấy bộ. Vậy mà anh lại có bộ này. “Làm gì mà phải mặc quần áo đắt đỏ như vậy? Quyên góp cho bọn trẻ cô nhi viện không tốt sao? Mặc ít đi một chút cũng đâu có chết ai, ôm tiền chết già thì có gì hay ho chứ?” Cô lại lầm bầm lầu bầu, mỗi một câu đều không lọt khỏi tai Mạc Tử Bắc. Nhưng cô vẫn cầm quần áo đi tới chỗ Mạc Tử Bắc đang ở truồng. Anh đang nude toàn thân, vòm ngực rắn chắc mà đàn hồi, làn da màu đồng cổ, từng khối cơ bụng đầy rắn chắc, trời ạ, ngừng lại! Không được nhìn xuống nữa. Mạc Tử Bắc lại nở nụ cười nhìn thấy dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của cô là anh lại thấy buồn cười. Cầm lấy quần áo từ trong tay cô, Mạc Tử Bắc mặc vào, thắt cravat, rồi khoác áo vest vào, cả người anh lập tức tản ra một sức hấp dẫn đầy nam tính, chín chắn mà mãnh liệt. Ánh mắt Giản Tiểu Bạch đột nhiên sáng rực, giống như là thợ săn nhìn thấy con mồi. Cô cũng không biết hiện tại vẻ mặt của cô lại có chút mê trai. Nhìn chằm chằm người ta không ngừng còn xem hết thân thể người ta, thế này thì đúng là quá mê trai. Mạc Tử Bắc giương đôi mắt hẹp dài đảo qua khuôn mặt của cô. Giản Tiểu Bạch lúc này mới sực tỉnh mà đỏ mặt. Sao cô có thể suồng sã nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy chứ? Mạc Tử Bắc nhếch khóe miệng lên một chút, cẩn thận sửa sang lại một chút nếp uốn trên tây trang rồi nhìn cô nói: “Đi thôi!” Giản Tiểu Bạch cũng sửa sang lại quần áo mình, đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà kêu to: “Chết rồi!” Sau đó chạy nhanh như chớp đến phòng vệ sinh, cô quên chải đầu, bị anh tra tấn một vòng tóc tai bù xù cứ như là bà điên. Cô đưa mắt nhìn mặt mình trong gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy những dấu đỏ hồng giống vừa mới chui từ ổ gà đẻ ra ngoài vậy, người ta chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra cô đã cùng anh làm cái gì ở bên trong. Lấy lại bình tĩnh cô mới đi ra ngoài. “Em sao vậy?” Mạc Tử Bắc giống như là đeo mặt nạ lên mặt, lại nhìn không ra gợn sóng nào. “Không có việc gì!” Giản Tiểu Bạch ngẩng đầu đi ra. Gã này vài phút trước còn giống như một con dã thú bạo loạn ở trên người cô vậy mà giờ có thể ở trong nháy mắt đã khôi phục gương mặt không chút biểu cảm nào. Giống như người mới vừa quấn lấy cô là người khác không phải anh vậy. Giản Tiểu Bạch cắn răng liếc mắt trừng anh một cái. Mạc Tử Bắc nhìn lại, bày cái vẻ mặt điềm tĩnh mở cửa. Hai người đi ra ngoài một trước một sau. Tina nhìn thấy Giản Tiểu Bạch thì trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, vẻ mặt là rét lạnh là ghen tị hay là cái gì đó? Giản Tiểu Bạch không biết vì sao nhưng trong lòng cả kinh có luồng khí lạnh nảy lên trong lòng. Cô dường như không dám đi truy cứu hàn ý trong mắt Tina, thân mình cứng đờ hô hấp thiếu chút nữa đình trệ, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo Mạc Tử Bắc. “Tina, tôi ra ngoài một chút. chuyện công ty cô giúp tôi xử lý!” Mạc Tử Bắc đối với cô ấy rất khách sáo. Giản Tiểu Bạch rất khó chịu trong lòng, anh chưa bao giờ nói chuyện với cô thế này, còn với Tina thì lại nói rất dịu dàng, trong giọng nói còn hàm chứa ý cười. Cô không khỏi thở dài, trong lòng chợt lạnh. “Vâng, tổng giám đốc yên tâm!” Tina cuối cùng nhìn cô một cái. Giản Tiểu Bạch nhanh chóng đi đến thang máy đợi Mạc Tử Bắc. Cô không muốn tiếp tục đứng ở đó để người khác xem thường. Cô gọi điện thoại cho Hùng Lập Tân: “Anh Hùng, là em, Tiểu Bạch. Anh ta đã đồng ý không thu mua Phong Trì nữa. Anh không cần lo lắng, còn nữa mấy ngày nay phải phiền hai người chăm sóc cho Thiên Thiên.” “Không thành vấn đề, em cũng cẩn thận một chút! Anh không muốn em vì Phong Trì mà để mình chịu thiệt thòi.” Hùng Lập Tân không biết Tiểu Bạch làm thế nào để người đàn ông thâm sâu như Mạc Tử Bắc có thể vui vẻ đồng ý. “Yên tâm đi! Anh Hùng em không sao đâu!” Giản Tiểu Bạch an ủi anh ta. “Vậy khi nào thì em trở về đi làm?” Lời còn chưa dứt thì di động đã bị đoạt đi. Quay người lại là Mạc Tử Bắc. Cô không biết anh đã đứng ở phía sau cô từ khi nào, ánh mắt anh lạnh lùng thâm sâu tắt di động. “Anh định làm gì vậy?” Giản Tiểu Bạch khẽ la lên. “Anh không quyền can thiệp đến cả điện thoại của tôi.” “Em nói vậy không đúng. Anh nghĩ chúng ta cần phải ký một thỏa thuận. Mọi thứ của em đều ở trong tay của anh. Đi theo bên anh thì phải hoàn toàn thuộc về anh, không được chân trong chân ngoài.” Anh bá đạo làm cho cô sắp hít thở không thông. Cô hoàn toàn không nói gì. Ấn thang máy xuống, hai người xuống lầu. Không gian trong thang máy chuyên dụng rất lớn, hai người cũng không nói gì nữa. Có lẽ là không khí có chút yên tĩnh khiến Giản Tiểu Bạch cảm thấy không gian thực nhỏ hẹp. Mạc Tử Bắc lại làm ra vẻ bí hiểm, ai có thể nghĩ một tổng giám đốc nhân khuông cẩu dạng (ý nói vẻ ngoài đạo mạo, bên trong thối nát) như vậy vừa rồi lại ở trong văn phòng cùng làm mấy hoạt động ái muội cơ chứ? “Haizz!” Giản Tiểu Bạch thở dài một hơi. Mạc Tử Bắc nghiêng mặt liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt thản nhiên. “Anh có thể trả điện thoại lại cho tôi không?” Cô muốn gọi cho Mai Thiếu Khanh “Không!” Anh phản đối. “Tôi muốn gọi điện, anh có thể ở bên cạnh nghe.” Giản Tiểu Bạch tận lực thương lượng với anh. “Đi xuống rồi nói sau!” Anh mềm nhũn trong lòng. Trả điện thoại cho Giản Tiểu Bạch. Thang máy xuống lầu một rồi mở ra, hai người đi ra ngoài. Nhân viên lễ tân trợn mắt há hốc mồm nhìn tổng giám đốc tàn bạo rời đi bằng ánh mắt ái mộ làm cho người ta phì cười. Giản Tiểu Bạch thầm mắng trong lòng: Tại sao đàn ông lúc nào cũng đều có thể rêu rao gay chú ý khắp nơi, trêu chọc ánh mắt của một số lớn mỹ nữ vậy nhỉ. Cô vừa đi vừa gọi điện thoại cho Mai Thiếu Khanh, đầu bên kia lại vang lên tiếng u u. Giản Tiểu Bạch kinh hãi, lúc này mới nhớ lời anh nói tối qua. Điện thoại trước nay vẫn gọi được nhưng vì sao hôm nay lại không có ai trả lời, cô chỉ cảm thấy trong lòng một trận bất an. Mí mắt cũng đột đột nhiên giật giật vài cái, sắc mặt cũng biến đổi theo. Ý thức được người phía sau vẻ mặt sắc bất an, Mạc Tử Bắc dừng lại rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Sao vậy?” Giản Tiểu Bạch khẩn trương tiến lên túm lấy tay áo vest của anh vội vàng nói: “Đưa tôi về nhà trước đã được không?” “Vì sao?” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đầy đánh giá. “Cầu xin anh đó!” Cô đã rất sốt ruột. Mai Thiếu Khanh đi thật rồi sao? Anh ấy muốn đi đâu?