Giản Tiểu Bạch có chút lắp bắp hỏi: “Anh Thiếu Thiếu Thiếu Khanh, anh còn chưa ngủ sao?” “Anh đang đợi em!” Mai Thiếu Khanh cất giọng thản nhiên không nghe ra cảm xúc gì. Giản Tiểu Bạch lại khiếp sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh. Anh cứ luôn xuất quỷ nhập thần mà sao cô cứ có cảm giác như có lỗi với Mai Thiếu Khanh, dường như có chút chột dạ xấu hổ nói: “Thiên Thiên được Lâm Hiểu Tình đón đi rồi, còn em thì đi tham dự một bữa tiệc của công ty.” “Anh biết!” Mai Thiếu Khanh giúp cô mở cửa. “Anh biết? Sao anh biết?” Giản Tiểu Bạch cũng không nhớ cô có nói gì với anh hay không. Mai Thiếu Khanh sửng sốt: “À! Anh biết là em có việc cho nên mới về trễ như vậy, nghỉ ngơi sớm đi!” Anh muốn nói lại thôi, cũng không nói gì thêm bởi vì chính anh cũng không biết anh có muốn nói hay không. “Uhm! Em muốn tắm cái đã, mệt chết mất!” Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra, không có tra hỏi bức cung, vậy là anh vẫn vui vẻ. “Anh có chuyện gì sao?” Giản Tiểu Bạch đi bình đựng nước rót một ly nước, cổ họng đã khát muốn chết lại có uống chút rượu, cả đêm còn đổ mồ hôi vô số lần nên cần phải bổ sung lượng nước. “Không có!” Mai Thiếu Khanh quyết định không nói. Nhưng ánh mắt sắc bén cũng không bỏ sót những dấu ô mai xanh tím giăng khắp nơi trên cổ cô, trong mắt anh hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện. “Đêm nay em ở với anh ta sao?” Giản Tiểu Bạch cả kinh trợn tròn mắt, lời anh nói làm cho cô quá đỗi ngạc nhiên, hại cô không cẩn thận mà bị sặc nước. Cô chật vật che miệng lại, khó chịu ho khan. Vẻ mặt cô xấu hổ cùng không biết làm sao: sao anh Thiếu Khanh lại biết nhỉ. Anh quan tâm đưa khăn tay lên, Giản Tiểu Bạch bị sặc đến trào nước mắt, đối diện với đôi mắt anh cô sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu lau nước mắt nước mũi. “Bị sắc đúng là khó chịu.” Anh biết cô đang lấy cớ chuyển hướng đề tài nên chỉ thân thiết nhìn sắc mặt cô hồi lâu sau đó anh nói: “Em vẫn còn nhớ anh ta sao?” “Ớ!” Lần đầu tiên đối diện với vấn đề này, Giản Tiểu Bạch không biết mình nên giải thích thế nào. “Anh Thiếu Khanh, anh biết em em em thật ra cũng không phải muốn ở cùng anh ta mà.” Mai Thiếu Khanh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, Giản Tiểu Bạch thấy mình thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cô cũng hiểu mình giải thích rất yếu ớt vô lực bởi vì ánh mắt anh thâm sâu như thế đủ để nhìn thấu mọi thứ. Cô biết mình không thể qua được mắt anh. Anh vẫn biết tâm tư cô nhưng càng bị người khác nhìn thấu thì càng thấy kinh khủng và xấu hổ. Loại chuyện này cô hy vọng không bị bất kỳ ai nhìn thấu. “Nếu em muốn ở bên anh ta!” Anh nói rất chậm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mắt cô. Giản Tiểu Bạch chỉ thấy trái tim đập bịch bịch không ngừng, chờ mong lời tiếp theo của anh. “Anh sẽ rất vui!” Giản Tiểu Bạch sửng sốt. “Không anh Thiếu Khanh, em không có!” Trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn dật đó làm cho nhịp tim Giản Tiểu Bạch nhất thời loạn nhịp, không khỏi nghĩ đến cảnh triền miên không muốn rời bỏ, luyến tiếc khó rời vừa rồi của cô cùng Mạc Tử Bắc. Sau năm năm cơ thể bọn họ lại cọ vào nhau tóe lửa, đúng là cô không có ngờ tới cũng không có cách nào khống chế. Nụ hôn nồng cháy, đôi môi ấm áp, hơi thở nóng rực còn cả thân hình to cao của anh khiến cô trầm mê, không tự chủ được mà mê mệt! Không được nghĩ nữa, mặt của cô thoáng chốc đỏ bừng, cố gắng kéo suy nghĩ về lại, không muốn để cái tên đó đảo loạn cuộc sống hiện tại của mình. “Anh ta vì em mà cấm dục hơn bốn năm!” Lời Mai Thiếu Khanh nói ra làm Giản Tiểu Bạch kinh ngạc không thôi. “Cái gì?” Mai Thiếu Khanh lại nghiêm túc nói: “Anh ta vì em mà cấm dục hơn bốn năm.” “Sao anh biết?” Giản Tiểu Bạch ngây người, không biết anh có nói thật hay không. “Không cần quan tâm làm sao mà anh biết, anh ta vẫn không có người phụ nữ khác, đây mới là sự thật. Em có muốn ở bên anh ta hay không thì phải do chính em quyết định, còn Thiên Thiên nữ, chẳng lẽ em muốn Thiên Thiên cả đời không biết ba mình là ai sao?” Những lời sau đó Giản Tiểu Bạch không nghe được, cô chỉ nghe thấy Mạc Tử Bắc vì cô cấm dục hơn bốn năm? Ham muốn của đàn ông dục dường như là một chuyện rất khó tin cũng không phải ai cũng giống như anh Thiếu Khanh lục căn thanh tịnh. Cô ngơ ngác, tập trung ánh mắt vào một điểm nào đó, hoảng hốt khiến người ta lo lắng. Trên gương mặt Mai Thiếu Khanh vẫn là vẻ lạnh nhạt, dường như sau khi nói ra chuyện này sau, tâm trạng của anh thoải mái hơn rất nhiều. “Tiểu Bạch!” Anh nhẹ giọng gọi cô. Giản Tiểu Bạch dần dần tìm về tiêu cự, sững sờ nhìn anh. “Anh nói thật không?” Mai Thiếu Khanh gật đầu. “Anh sắp phải đi rồi.” Trong giọng nói của anh ẩn chứa chút cô đơn. Lời nói sau đó càng làm cho Giản Tiểu Bạch kinh ngạc khó có thể tưởng tượng. “Đi?” Giản Tiểu Bạch khó hiểu: “Anh muốn đi đâu?” “Anh muốn rời khỏi đây một thời gian. Em đã trưởng thành rồi, anh biết anh ta sẽ không tổn thương em. Vậy là đủ, sứ mệnh của anh đã hoàn thành. Em cũng cần phải có cuộc sống của mình.” “?” Lời anh nói lại làm cô sửng sốt, hôm nay làm sao vậy? “Anh Thiếu Khanh, anh đừng nói mấy câu không đầu không đuôi như vậy. Em thật sự không hiểu anh, không biết anh đang nói cái gì. Hiện tại em phát hiện em thật sự không hề hiểu anh. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao cứ nói mấy câu mà em chẳng hiểu gì hết vậy?” Mai Thiếu Khanh lại nở nụ cười, lần đầu tiên cười thoải mái đến như thế, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng dường như đã không còn lạnh lùng như trước mà chỉ có sủng nịch và dịu dàng mà thôi. “Em không cần hiểu. Em chỉ cần biết rằng trên thế giới này em không chỉ có một mình, cho tới bây giờ cũng không chỉ có một mình. Em có rất nhiều thiên thần bảo vệ, mọi người cũng đều giúp em. Mạc Tử Bắc, người đàn ông này rất thích hợp với em. Có lẽ hai người cần một thời gian rất dài mới xích lại để hiểu về nhau. Đáng tiếc anh không có thời gian, chỉ có thể bảo vệ em đến đấy.” “Anh muốn đi đâu?” Giản Tiểu Bạch vội vàng vươn tay bắt lấy cánh tay anh: “Anh Thiếu Khanh, anh muốn đi đâu?” Cô đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, trong lòng không có chỗ nào để nương tựa. Mai Thiếu Khanh ung dung cười: “Anh muốn trở về! Có điều anh sẽ trở về gặp em!” Thật ra chính anh cũng không biết mình có cơ hội trở về hay không. “Anh về đâu?” Bọn họ đều là cô nhi, anh có thể về đâu chứ? “Về nơi mà anh đã đến, hiện tại cần phải trở về.” Anh vốn không muốn nói, cũng biết nói ra đối với cô cũng không có gì hay. Nhưng anh không muốn lại dùng lời nói dối thiện ý để gạt cô bởi vì lần này anh muốn đi thật lâu, không biết còn có thể có cơ hội trở về hay không, cũng không biết anh còn có thể gặp lại cô hay không. Trong lòng anh không nắm chắc cũng không có tự tin. “Nơi anh đến?” Giản Tiểu Bạch càng mù mịt. “Vì sao em chưa bao giờ biết, rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì? Anh sốt đến hồ đồ rồi hả?” Nói xong tay cô liền đưa lên lông mày anh. Mai Thiếu Khanh nhẹ bắt tay cô, nở nụ cười. Hôm nay là ngày mà anh cười nhiều nhất kể từ lúc chào đời tới nay! “Anh không sao, anh rất tỉnh táo. Tối nay chúng ta tạm biệt, sáng mai anh sẽ đi ngay. Phòng anh ở trên lầu em trả lại giúp anh nhé!” “Trả lại?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi, lần trước đi học anh cũng không trả phòng, bây giờ lại muốn cô trả phòng là sao? Chẳng lẽ anh muốn từ nay về sau đi ra khỏi cuộc đời cô sao? “Không được! Anh nói cho em rốt cuộc sao lại thế này? Anh Thiếu Khanh rốt cuộc anh làm sao vậy? Anh muốn đi đâu? Vì sao em lại thấy sợ hãi thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng làm em sợ có được không?” Mai Thiếu Khanh lại cười kéo cô vào lòng, vòng tay anh rất ấm áp. “Anh của Tiểu Bạch ngốc nghếch có lý tưởng của mình, muốn đi tìm lý tưởng của anh thôi.” Anh cố gắng nói chuyện mình phải đi vui vẻ một chút nhưng trong giọng nói vẫn có chút thương cảm. Anh vốn muốn cái gì cũng không nói cứ như vậy im lặng bỏ đi, cũng như năm đó im lặng mà đến. Bởi vì không bỏ được, bởi vì một chút khó rời xa trong lòng mà anh vi phạm kỷ luật. “Ở đây thì không thể có lý tưởng sao?” Giản Tiểu Bạch thật sự không hiểu. “Đừng hỏi nữa!” Mai Thiếu Khanh giống người anh cả vỗ nhẹ bả vai của cô an ủi cô. “Anh vẫn có thể trở về mà.”