Anh lại tiến đến, lý trí lại bị bao phủ. Có điều động tác cửa anh lúc này lại mềm nhẹ, không một chút thô lỗ. Nhưng nỗi uất ức trong lòng Giản Tiểu Bạch vẫn càng ngày càng lớn, nhớ lại lúc anh hiểu lầm cô là tình nhân của Hùng Lập Tân thì trong lòng cô liền trào lên một ngọn lửa phẫn nộ không nói rõ được. Ánh mắt cô chợt lạnh dần đi, cắn anh một cái. Mạc Tử Bắc buông cô ra, đôi con ngươi đen sắc bén nguy hiểm như mắt diều hâu nheo lại. “Em nghĩ làm như vậy là có thể khiến anh dừng lại sao?” Trong giọng nói của anh không có một chút ấm áp, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trong đôi mắt diều hâu lại lóe lên ý muốn chiếm đoạt. “Tôi không thuộc về anh. Cái anh có chỉ là cơ thể của tô thôi, nếu anh muốn thì phụ nữ còn đầy ra đấy, vì sao cứ phải là một người đã kết hôn như tôi?” Giản Tiểu Bạch cảm thấy thực mờ mịt. Lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi anh, cô thấy rất rõ ràng người đàn ông này không thích hợp với cô, mọi ảo tưởng cửa cô đều như là bóng trăng trong nước căn bản không có gì là có khả năng. “Tổng giám đốc Mạc, điều kiện của anh như vậy có thể tìm được bao nhiêu cô gái. Đừng quấn lấy tôi có được không? Tôi sẽ không làm tình nhân của anh, vĩnh viễn sẽ không, đời này không kiếp sau cũng sẽ không! Tôi không thích hợp làm người phụ nữ của anh, anh nên tìm người khác thích hợp với anh hơn đi!” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất đau. Vẻ mặt Mạc Tử Bắc trước sau đều âm trầm, anh đang đợi cô gái nhỏ này nói ra những lời khiến anh tức giận đến mức anh muốn trừng phạt cô, để cô biết anh lợi hại hơn Mai Thiếu Khanh, anh mới là người đàn ông có thể thỏa mãn cô nhất. “Ai anh cũng không cần, chỉ cần em! Làm cực phẩm của anh nếu không anh sẽ đem chuyện của chúng ta nói cho Mai Thiếu Khanh biết, em nghĩ anh ta còn có thể tiếp tục ở bên em sao?” Mạc Tử Bắc tà ác uy hiếp. Giản Tiểu Bạch hoảng sợ ngay cả cô cùng Mai Thiếu Khanh không có quan hệ vợ chồng như Mạc Tử Bắc hiểu lầm nhưng nếu anh nói ra thì cô làm thế nào mà sống được chứ, qus mất thể diện. 5 năm trước, 5 năm sau đều bị cùng một tên đàn ông này ăn sạch sẽ, cuộc đời cô cũng thật là tồi tệ cùng cực mà. Cô mếu máo quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh. Mạc Tử Bắc lại xoay mặt cô qua buộc cô phải đối diện với mình. Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn thẳng vào cô. Anh lại xoay người hôn lên môi cô, đầu tiên là nhẹ nhàng đụng chạm tiếp đó lại mãnh liệt. Lý trí Giản Tiểu Bạch lại một lần nữa bị bế tắc nghiêm trọng. Tiếng thở dốc hỗn loạn của cô xen lẫn vào những lần cô run rẩy còn tay anh lại tà khí trêu chọc nơi non mềm của cô. Giản Tiểu Bạch vừa thẹn vừa lúng túng, muốn né ra nhưng cơ thể đã bị anh giữ chặt một chút sức cũng không có. Cô kinh sợ thở gấp một tiếng, cơ thể cũng theo sự mẫn cảm mà cong lên. Cơ thể của cô rất thành thực, phản ứng khiến Mạc Tử Bắc hài lòng, anh thích cơ thể cô nghe theo ước muốn, điều này khiến anh cũng nhịn không được mà muốn nhiều hơn. Anh xoay ngón tay dài nhẹ nhàng nắm lấy nơi xinh xắn mà mượt mà của cô, tiện đà lại làm càn xoa nắn nó, nháy mắt nơi duyên dáng yêu kiều đã dựng đứng lên dưới tay anh. Một cơn tê dại nhột nhạt bất ngờ nảy lên khắp toàn thân, đầu óc mê muội cũng bởi vì cơ thể kích động quá độ mà không tự chủ được rung động. “Nói cho anh biết, em có muốn không?” Mạc Tử Bắc thấp giọng hỏi. Giản Tiểu Bạch bất chấp ngượng ngùng chỉ chôn mặt vào trong vòm ngực rộng lớn của anh. Cô muốn xuống địa ngục, cô thật sự rất khinh thường anh nhưng cơ thể cô lại không tự chủ được mà tiếp nhận anh. Phát hiện này làm cho hai gò má của cô nóng như lửa. Cơ thể tiếp xúc làm cho hai người trào dâng sóng tình cuồng nhiệt. Mạc Tử Bắc xoay người đè lấy cô, thẳng tiến vào trong cơ thể cô. Đột nhiên bị một vật to lớn đánh úp bất ngờ khiến cô bừng tỉnh trợn to mắt đối diện với ánh mắt anh nóng rực. Cơ thể như một ngọn lửa đang bùng cháy làm người ta khó có thể chịu được. Một cảm xúc hỗn loạn, thẹn thùng cùng hưng phấn len vào trong mạch máu của cô. Cơ thể lập tức nhũn ra suy nghĩ theo đó mà mơ hồ. Mạc Tử Bắc đưa con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Giản Tiểu Bạch, anh rất hài lòng với ước muốn của cô. Đột nhiên mắt anh lóe sáng lên, muốn trêu đùa cô. Anh dừng lại động tác trên người lại dùng giọng nói mang theo từ tính hỏi: “Có phải là muốn rồi không?” Giản Tiểu Bạch trừng lớn mắt, trong lúc mơ màng cô ngượng ngùng gật đầu. Mạc Tử Bắc tiến quân thần tốc, Giản Tiểu Bạch bị va chạm mà nhíu chặt mày. “Không cần!” “Muốn hay không?” Anh càng xấu xa rút ra khỏi người cô. Một cảm giác trống rỗng đánh úp lại khiến cô cong người lên để dựa sát vào anh, cô cũng không biết mình muốn gì, chỉ là dán vào trên thân hình rắn chắc của anh mà thôi. Đắm mình trong biển lửa, cơ thể nóng đến không thể tưởng nổi ngay cả đầu cũng bởi vì nóng mà hoàn toàn không thể suy nghĩ gì được. Không nhịn được cô rốt cục thốt ra nhu cầu nguyên thủy nhất, chân thật nhất, bức thiết nhất trong lòng mình: “Mạc Tử Bắc, em muốn anh!” Mạc Tử Bắc lại trượt vào, trong cơ thể cô lập tức trào dâng một cơn bão tình cuồng nhiệt. Bất lực nhắm hai mắt lại, đáy lòng cô kích động, tay cũng không tự chủ đặt lên cổ anh. “Tiểu Bạch!” Đến lúc chạm vào chỗ sâu nhất, Mạc Tử Bắc cúi đầu gọi tên cô. Tiếng gọi tha thiết khiến Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt có cảm giác như được quý trọng, cô thấy mình chính là món bảo bối được anh quý trọng. Anh là thâm tình như thế, cuồng nhiệt như thế. Giản Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng kêu mà cả cô cũng thấy đỏ mặt, trong tiếng kêu yêu kiều cô tùy ý anh ở trong người cô muốn làm gì thì làm. Anh ôm chặt lấy cô, tiến lên dẫn đưa cô chạy đến thiên đường. Không biết qua bao lâu Giản Tiểu Bạch mới từ trong lòng anh tỉnh lại, giương mắt đối diện với con ngươi ngăm đen của anh. Phát hiện anh đang có chút đăm chiêu nhìn cô khiến cô ngượng ngùng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào. Cô vậy mà lại bị anh ăn sạch, hơn nữa về sau lại dường như không phải một mình anh ngang ngược chiếm đoạt mà trở thành một khúc hòa tấu. Biểu hiện của cô so với anh còn đói khát hơn. Mạc Tử Bắc vẫn luôn quan sát cô, bọn họ không biết đã điên cuồng bao nhiêu lần vẫn không dừng, cô cùng anh đều như đang thiêu đốt lẫn nhau, dấu vết đều in ấu trên người cả hai. Cơ thể của cô có anh, trong hơi thở của anh cũng có của cô, cứ ôm lấy cô, biết là cứ quá đà sẽ khiến cô mệt mỏi nhưng mà vẫn không nhịn được. Hơn bốn năm nhung nhớ, hôm nay nhất thời tham làm cũng không tính là gì nhỉ? Ít nhất không có cạn kiệt, anh không ngờ cơ thể mình vẫn còn vất đi, vẫn còn rất tốt. Đàn ông sợ nhất là không làm được nhưng hiện tại xem ra cơ thể anh rất tuyệt. Bởi vì anh lại muốn rồi! Phục vụ Giản Tiểu Bạch giống như một con mèo say cuộn mình ở trong lòng anh. Cô vẫn chặt chẽ giống như xử nữ vậy, điều này khiến anh rất bất ngờ. Sự hòa hợp về thể xác không lừa được lòng mình, anh yêu cô! Thậm chí không tiếc cùng Mai Thiếu Khanh đồng thời có được cô, anh thật là điên mất rồi, vì một cô gái mà điên mất rồi. Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh bỗng nhớ tới vết sẹo trên bụng cô rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Vết sẹo trên bụng em là chuyện gì xảy ra?” “À!” Giản Tiểu Bạch không nghĩ câu đầu tiên anh nói lúc tỉnh lại là hỏi cái này, nhất thời cơ thể cứng ngắc không biết trả lời như thế nào.