Cái gì?
Giản Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn cơm, mơ hồ hỏi một câu: “Hùng đại ca không trở lại sao?”
“Anh ấy bận công chuyện, chúng ta đi bơi đi!”
Giản Tiểu Bạch kinh hãi thiếu chút nữa sặc cả cơm.
“Mình không biết bơi. Làm sao bây giờ?”
“Không biết bơi thì không bơi, đứng bên cạnh nhìn mình bơi được rồi.”
“Ha ha tốt lắm! Mình đi theo là được chứ gì.” Ai bảo cô ấy bây giờ là khách quý, vừa mới cho viện trưởng năm trăm vạn, rốt cuộc cũng giải quyết được việc khẩn cấp. Nhưng mà, đó cũng không phải biện pháp tốt.
Hai người đi vào hồ bơi sang trọng nhất, nơi này là sản nghiệp gia đình Lâm Hiểu Tình nên hẳn là Lâm Hiểu Tình phải biết rất rõ.
Đến đây đều là người có tiền, không thiếu soái ca cùng mỹ nữ, dĩ nhiên cũng có ông soái ca cùng bà mỹ nữ. Ba Lâm Hiểu Tình cũng thường xuyên đưa mẹ cô đến đây bơi.
Vừa mới bước vào cửa, quản lí phụ trách đã chạy đến chào hỏi: “Đại tiểu thư, vẫn như cũ chứ ạ?”
“Ừ.”
Tôn quản lý lập tức hấp tấp chạy đi chuẩn bị.
Giản Tiểu Bạch mở to mắt nhìn nơi tráng lệ này: “Đây là của nhà cậu?”
“Đừng nhìn nữa, mau vào đi, Tôn quản lý sẽ giúp chúng ta chuẩn bị áo tắm.” Lâm Hiểu Tình lôi Giản Tiểu Bạch đi vào bên trong.
Không biết gì, Giản Tiểu Bạch đành phải lạch bạch theo sát, nơi này thật lớn! Lần đầu tiên tới có chút lo sợ bất an. Giản Tiểu Bạch bị Lâm Hiểu Tình lôi đi, dọc đường đều ngây ngốc nhìn, dáng vẻ giống ý hệt Lưu bà bà đi vào đại quan viên.
Bên thành bể bơi màu xanh lúc này đang có từng tốp năm hoặc ba người đang bơi. Bể bơi này tính ra còn đẹp hơn trung tâm bơi lội quốc gia!
“Thấy không, chúng ta sẽ qua đó thay quần áo! Đó là phòng riêng của mình.” Lâm Hiểu Tình chỉ tay vào cánh cửa bên phải nói.
Giản Tiểu Bạch gật đầu “Đi luôn hả?”
“Ừ, đi theo mình!” Lâm Hiểu Tình xoay người, liền nhìn thấy một anh chàng xa lạ cao ngất đang đi đến cửa, con mắt sáng ngời đầy vẻ nghịch ngợm. “Nhanh lên, mình đang nóng muốn chết, nhanh đi bơi thôi!”
Liếc nhìn soái ca vừa đi vào phòng thay đồ dành cho khách quý, Lâm Hiểu Tình cười đắc ý, Giản Tiểu Bạch thực sự là cô ngốc may mắn, một lát nữa khi cô đã mặc bikini vào, nhất định sẽ làm mọi người choáng váng. Cô rất hiểu dáng người của Giản Tiểu Bạch, tuyệt đối có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, nói khoa trương một chút thì còn có thể so sánh với các cô nàng sexy của châu Âu.
Đầu tiên sẽ thu hút soái ca, sau đấy thì sẽ là một đám người…
Hai người đi vào bên trong thay áo tắm.
Lâm Hiểu Tình mặc bộ bikini mốt mới nhất hiển nhiên Giản Tiểu Bạch cũng bị Lâm Hiểu Tình bắt phải mặc.
Lần đầu tiên mặc bikini, Giản Tiểu Bạch xấu hổ từ phòng thay đồ đi ra, mặt đỏ như đít khỉ. “Hiểu Tình, mặc như vậy mình có cảm giác như không mặc gì ấy?”
Lâm Hiểu Tình nghe được lời này liền phá lên cười: “Tôi xin, chẳng lẽ ở bể bơi cậu còn muốn mặc áo bông?”
“Nhưng bộ thiếu vải này nhìn chỉ như cái khăn tay, làm thế nào có thể đi ra ngoài?” Giản Tiểu Bạch nhìn chăm chăm vào chiếc áo tắm cực kì nhỏ của mình. Cô dựa vào cửa phòng thay đồ không dám bước về phía trước nữa.
“Không nghe lời à?” Lâm Hiểu Tình không nể mặt nói, “Không nghe lời mình là mình không giúp được cậu đâu, đến lúc đó đối tác làm ăn của ba mình có ý tốt cũng không giúp cô nhi viện các cậu, quyên tiền có lẽ cũng quyên cho dân tị nạn châu Phi!”
“Được rồi mình nghe, mình nghe lời cậu mà!” Giản Tiểu Bạch lập tức hiện lên khuôn mặt tươi cười.
“Vậy thì đi ra đi!”
Giản Hiểu Tình nhăn nhăn nhó nhó đi theo Lâm Hiểu Tình ra khỏi phòng thay đồ đi tới bể bơi.
Đột nhiên Lâm Hiểu Tình dừng lại liếc nhìn tóc của cô: “Để mình giúp cậu sửa lại tóc.”
Vừa nói đã giúp cô sửa vài sợi tóc mai.
“Ưu điểm lớn nhất trên người cậu chính là vóc dáng đẹp! Còn có đôi mắt của cậu cũng rất lung linh nhưng đáng tiếc, bị mắt kính che mất.” Vừa nói Lâm Hiểu Tình vừa tháo kính xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn, ôn nhu lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Hiểu Tình. Đôi mắt to sáng ngời long lanh hơi nước, lơ đãng, có thể hút hồn rất nhiều người.
Hài lòng nhìn ngoại hình của cô bây giờ, Lâm Hiểu Tình gật đầu nói: “Ôi! Nhìn vẻ đẹp của cậu chắc cánh đàn ông điên mất!”
“Cái gì vậy! Mình cái gì cũng không nhìn thấy, Hiểu Tình mình cận tới hơn tám độ, thiếu kính một ngày cũng không sống nổi. Nhanh đưa cho mình!” Giản Tiểu Bạch gấp đến độ sắp khóc.
“Người mù còn không phải cả đời không được nhìn thấy ánh sáng, cậu thử nghiệm nửa ngày cuộc sống của người mù đi!” Lâm Hiểu Tình nắm tay cô đưa đến chỗ cách hồ bơi năm thước nói: “Ở chỗ này chờ mình một chút, mình đi cất kính.”
Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa, dường như đang nhìn Giản Tiểu Bạch, ánh mắt dừng lại một chút. Lâm Hiểu Tình đắc ý cầm kính đi vào phòng thay đồ.
Giản Tiểu Bạch mở to mắt nhìn một mảng mơ hồ phía trước nhưng hết thảy đều là một khoảng mênh mông, chỉ nghe được tiếng bơi lội trong bể. Cặp mắt to sáng rực rỡ kia vội vàng tìm bóng dáng Lâm Hiểu Tình, đầy vẻ quyến rũ mà không hề hay biết.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
84 chương
16 chương
14 chương
167 chương
7 chương