Chuyển ngữ: ~Thủy lưu ly~ Biên tập: Tiểu Sên Trong một hội trường ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc. Hữu Ninh đi sau cùng, nhìn phụ đề trên màn hình điện tử “Xí nghiệp đổi mới chế độ cũ đã ảnh hưởng đến người dân lao động”. Vấn đề này không khiến người khác cảm thấy buồn ngủ chứ? Cô quay đầu nhìn Lê Tuấn Uy trên bục. Anh mặc áo sơ mi phẳng phiu, ngăn nắp màu xám tro, kết hợp với caravat màu xám, tự tin đứng trên bục. Anh nghiêm túc nhìn hình chiếu trên bảng, giảng giải cơ cấu của tiền lương, cũng thuần thục khái quát những điều luật nhàm chán bằng những câu đơn giản, rành mạch, làm cho người ta dễ dàng có ấn tượng khắc sâu. Cô lén quan sát, trong hội trường, không có người nào ngủ gà ngủ gật hết, hơn nữa trong tám mươi người ngồi đây có phân nửa là nữ, nam nữ đều chăm chú lắng nghe, khiến không khí trong hội trường rất tốt. Thì ra đúng như những gì người quản lý nói, ông chủ của cô rất được hoan nghênh, vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạm của anh hoàn toàn không ảnh hưởng đến mức độ được hâm mộ của anh cả. Ngay lúc cô còn đắm chìm vào suy nghĩ miên man của mình, Lê Tuấn Uy đột nhiên ném cho cô một ánh mắt nghiêm khắc. Trong lòng cô kinh sợ! A… Cô đã làm sai chuyện gì sao? Ngay sau đó, cô chợt nghe thấy anh nói vào Microphone: “Thật xin lỗi, mấy trang đánh số chẵn trong giáo trình hôm đều bị in nhầm, sau buổi học tôi sẽ đem giáo trình chính xác đến cho mọi người. Chương này đành phiền mọi người nhìn theo hình chiếu trên bảng nghe tôi giải thích.” In, in nhầm? Sao lại như vậy được? Cô hoang mang rối loạn cầm giáo trình trong tay lật xem, càng xem lòng cô càng hoảng hốt. Đúng là in nhầm thật, vậy bây giờ cô phải làm gì đây? Cô ngẩng đầu phát hiện cô Ngô – quản lý nơi này, chạy tới bàn anh, cầm lấy một bộ giáo trình, rồi chạy nhanh ra ngoài. Nếu cô còn ngây người đứng chỗ này chỉ sợ càng khiến anh ta tức giận. Cô đành nhanh chóng rời khỏi hội trường, đuổi theo cô Ngô. Cô yên lặng theo sau cô Ngô, nhìn cô photo hai mặt như thế nào, rồi lại nhuần nhuyễn đóng tư liệu thành sách ra sao, sau đó gõ gõ đinh ở phía sau tài liệu. “Tại sao phải làm như vậy?” Hữu Ninh hỏi. “À, bởi vì có đôi khi đinh còn lộ bên ngoài, sẽ khiến người lật xem bị thương.” Cô Ngô nói. Không thể tưởng tượng được một việc đơn giản như vậy còn phải có kiến thức cỡ này nữa. “Cô Ngô, vì sao tôi cũng nhấn photo hai mặt nhưng lại bị lỗi vậy?” “Chắc có lẽ cô tự lật mặt tài liệu nên mới bị lỗi vậy đó.” “Bởi vì tôi lo là máy móc không tự lật mặt được nên…” “Không cần lo chuyện đó đâu, ít gặp sự cố như vậy lắm. Nếu cô muốn tự lật mặt tài liệu thì phải làm theo một chiều, sẽ không có vấn đề gì nữa.” “A, cám ơn cô Ngô, nhờ cô mà tôi học được rất nhiều.” “Không sao, đừng nói như vậy. Cô là trợ lý mới tới phải không? Theo anh Lê chắc cảm thấy áp lực rất lớn đúng không?” “Vâng.” Đúng vậy, áp lực lớn đến choáng váng. “Được rồi, chúng ta mau tranh thủ trước khi tan học đưa tài liệu đến hội trường đi.” “Vâng.” Hữu Ninh theo sau cô Ngô, nhìn đồng hồ. Đều photo ba mươi bộ giáo trình rồi đóng thành sách giống như nhau, vậy mà người ta chỉ mất không đến hai mươi phút. Còn anh Lê cho cô hai tiếng đồng hồ, mà cô còn làm sai… Ai, cô đúng là rất ngốc. Thời gian sau đó, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Lê Tuấn Uy lần nào nữa, chỉ càng thêm cố gắng giúp đỡ cô Ngô chuẩn bị mấy việc vặt vãnh sau khi tan học cho mấy học viên. Chuông tan học vang lên, cô vội vàng thu lại bảng câu hỏi, kiểm tra lại vé xe đặt trước, hoàn toàn không chú ý đến việc Lê Tuấn Uy với vẻ mặt không chút thay đổi, cầm theo cặp tài liệu đã đứng trước mặt cô. Lê Tuấn Uy mở miệng nói: “Những chuyện còn lại giao cho cô Ngô, chúng ta phải đi rồi.” Cô bị tiếng nói bất thình lình vang lên dọa sợ, kêu a một tiếng. Lê Tuấn Uy nhìn cô, không hiểu những gì mình nói có gì khiến ngưới ta phải hoảng sợ tới vậy không. Anh lạnh lùng nói thêm: “Tôi chờ cô ở bãi đỗ xe.” Xong anh xoay người đi thẳng. Hữu Ninh thu thập qua loa mấy văn kiện trên bàn, nói chào tạm biệt với cô Ngô, rồi vội vàng đuổi theo ông chủ của mình. Lê Tuấn Uy mím môi, khởi động xe, Hữu Ninh ôm cảm giác lo lắng, thấp thỏm ngồi trên ghế lái phụ. Xe thuận lợi chạy ra đường cao tốc. Bên trong xe, hai người không nói với nhau dù chỉ một lời. Nếu lúc này có âm nhạc gì đó sẽ tốt hơn, nhưng hình như Lê Tuấn Uy muốn dùng sự im lặng khiến người ta xấu hổ, vừa không mở miệng nói chuyện, vừa không chịu mở nhạc này để phạt cô ư? Hữu Ninh lén lút nhìn sườn mặt của anh, đường cong khuôn mặt căng cứng chứng tỏ anh ta đang tức giận: Có lẽ cô nên giải thích với anh ta trước, để cho anh ta nói gì đó cũng tốt hơn không khí im lặng khó chịu này. “Anh Lê, thật xin lỗi, tôi không nên bất cẩn in nhầm giáo trình như thế.” Cô ngập ngừng nói. Lê Tuấn Uy lạnh lùng nhìn cô một cái: “Đúng là cô nên tự kiểm điểm lại mình đi. Những học viên này bỏ ra nhiều học phí và thời gian quý báu để đến đây học, nên phải được hưởng sự phục vụ tốt nhất. Sai lầm hôm nay là chuyện mà ngay cả tưởng tượng cũng không nên có, vậy mà cô lại để chuyện như vậy xảy ra.” “Tôi thật sự xin lỗi.” Cô cúi cúi đầu, thật sự cảm thấy có lỗi vô cùng. “Điều tôi muốn là một người cộng tác có năng lực làm việc, chứ không phải một trợ lý suốt ngày chỉ biết gắn hai chữ xin lỗi trên miệng.” Nói thật, anh thật sự chịu đủ rồi. Loại sai lầm sơ đẳng thế này tại sao lại có thể xảy ra trên người anh chứ? Là vì trà cô pha rất dễ uống, hay vì thái độ chăm chỉ làm việc khiến cho anh không để ý đến chất lượng công việc của cô? Nếu là vì vậy thì chỉ sợ lỗi anh phạm phải còn lớn hơn so với cô nữa. Anh thật sự nên nghiêm túc nghĩ đến vấn đề đi hay ở của cô mới được. Trở lại sở sự vụ, không ngờ chào đón anh lại là văn phòng rỗng tuếch, không một bóng người, một ngọn lửa vô danh nổi lên trong lòng anh. Hữu Ninh nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là ba giờ mười, trực giác cho cô biết các đồng nghiệp chắc hẳn đang ở phòng nước uống trà. Lo lắng anh Lê sẽ vì sai lầm của mình mà giận chó đánh mèo lên nhóm chị Meo Meo, nên cô lấy hết dũng khí nói với Lê Tuấn Uy: “Tôi… Tôi đi tìm bọn họ.” Khi anh còn chưa kịp ngăn cản thì trong nháy mắt cô đã chạy ào vào bên trong mất rồi. Anh đành phải ngồi chờ, chờ có người đến nói với anh tại sao đang trong thời gian làm việc mà không có một ai ở trong văn phòng. Hữu Ninh đang muốn vọt người vào phòng nước lại bị chị Meo Meo đang đứng ngoài cửa phòng họp gọi lại. “Tiểu Ninh, em về rồi à?” Hữu Ninh dừng chân, quay đầu, nhìn thấy nhóm người đang thảnh thơi uống cà phê, trong tay cầm bánh gato cô làm, vẻ mặt vui vẻ. Gặp trúng thời điểm khi mọi người đang cao hứng, cô áy náy nói: “Anh Lê đã trở lại rồi. Bởi vì hôm nay, trong giờ học, em không cẩn thận làm sai việc nên anh ta đang rất nổi nóng. Lúc về không thấy người nào trong văn phòng, lại càng thêm tức giận, cho nên, em chạy vào trước để báo với mọi người một tiếng, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó.” Lưu Diệp cầm ly cà phê, uống một hớp. A, đã lâu như vậy mới được ăn loại bánh gato làm người khác vừa lòng thế này, thật sự rất thỏa mãn. Với tay nghề này của cô ấy, anh có thể nghĩ ra một trăm lý do theo đuổi cô, chẳng qua vì sao cô lại lo lắng như thế nhỉ? Đáp án rất nhanh đã xuất hiện ở trước cửa. Ánh mắt Lê Tuấn Uy nghiêm khắc lần lượt quét qua mọi người trong phòng. Gương mặt xinh đẹp, hồn nhiên của Hữu Ninh có thể dùng từ “suy sụp” để hình dung. Lúc này anh (Lưu Diệp), đương nghiên thấy việc nghĩa không thể làm ngơ, ra tay giải cứu người đẹp trong cảnh khó khăn. Lưu Diệp ôm vai của Lê Tuấn Uy: “Được rồi, thoải mải chút nào, là em gọi mọi người tới uống ly cà phê, nghỉ ngơi một chút đấy.” Lê Tuấn Uy nhìn anh ta chằm chằm, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không có ý kiến nếu mọi người có thể đem mấy án kiện trên tay hoàn thành trước tháng mười, thì có gì là không thể được đâu?” Anh vừa nói xong, mọi người trừ Lưu Diệp đều nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Lưu Diệp mỉm cười nhìn anh: “Thế nào? Tâm trạng anh không tốt sao?” “Không có.” Thực ra lúc này anh lười nói chuyện với cậu ta. Lưu Diệp cắt một miếng bánh gato nhỏ trên bàn của mình đưa cho anh. “Anh nếm thử đi!” Lê Tuấn Uy nhìn miếng bánh gato, không nói gì. “Anh mau cầm.” Lưu Diệp thúc giục. Lê Tuấn Uy cầm bánh gato lên thử một miếng, một cảm giác ngọt mà không ngấy, mang theo hương thơm mê người lập tức chiếm lấy đầu óc của anh, hương vị còn lưu lại là mùi thơm nhè nhẹ của quýt. “Mua ở chỗ nào vậy?” Lê Tuấn Uy hỏi. Lưu Diệp ha ha cười gian hai tiếng: “Có phải rất ngon không? Là bánh mà tối qua Hữu Ninh làm tặng mọi người đấy.” Lại là cô ấy! “Có phải cô ấy luôn rảnh rỗi như vậy không?” Anh không nhịn được phê bình một câu. “Sao anh lại thế? Thật sự cảm thấy không hài lòng với cô ấy như vậy sao?” Lưu Diệp hỏi. “Đương nhiên! Khi đi giảng dạy anh luôn mang tiếng là nghiêm khắc, cẩn thận, nội dung giáo trình cũng chưa sai sót bao giờ, nhưng cô ấy lại in sai giao trình của anh. Không chỉ có như vậy, cách làm việc của cô ấy hoàn toàn không có hệ thống, không chỉ tốc độ chậm chạp, còn liên tiếp phạm lỗi.” Lưu Diệp bưng bánh ngọt đặt trước mặt anh, ngăn cản người đang bất mãn không ngừng: “Không thể nào, không phải anh cũng thừa nhận cô ấy làm bánh gato rất ngon sao.” “Chuyên gia kế toán Lưu Diệp, nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta mở sở kế toán cao cấp chứ không phải mở cửa hàng bánh gato, có phải không?” “Thì đúng vậy, nhưng em tin tưởng trực giác của mình. Anh còn nhớ lần đầu tiên cô ấy đến đây ứng tuyển không? Cái loại ánh sáng tự tin ấy khiến người ta có cảm tình ngay lập tức, loại năng lượng này tuyệt đối không thể giả vờ được. Có lẽ người ta còn chưa quen thuộc hoàn cảnh nên mới không thể phát huy tiềm năng của mình. Anh nên thông cảm nhiều chút, tha thứ nhiều chút.” “Lý do?” “Em muốn theo đuổi cô ấy, anh thấy lý do này thế nào?” Nghe vậy đột nhiên trong lòng anh có một chút cảm giác quái dị thoáng qua. “Anh cho rằng cậu đang tự tìm phiền phức cho mình.” Nói xong lập tức rời khỏi phòng họp. Khi anh muốn lên văn phòng của mình ở lầu hai, thì lại vô tình nghe được tiếng nói chuyện nhỏ vụn truyền ra từ phòng nước. Anh dừng bước, nghe thấy Hữu Ninh thì thào nói: “Nguy rồi, Bé con, Tiêu nhỏ, Dừa nhỏ, hôm nay chị lại gặp rắc rối rồi. Chị in sai giáo trình của anh Lê, làm anh ta bị mất mặt trước mặt học viên. Chị nghe nói anh ta chưa bao giờ mắc sai lầm thế này cả, làm gì có người nào chưa bao giờ phạm sai lầm như anh ta chứ? Không phải chỉ thần tiên mới làm được như vậy sao? Ai, chị cảm thấy áp lực rất lớn, hình như chị càng muốn làm tốt chuyện gì thì càng dễ phạm sai lầm. Làm sao bây giờ? Chị ngốc như vậy, thật sự một chút cũng không thích hợp làm con người mà. Thật muốn biến thành các em, như vậy sẽ chẳng cần buồn phiền lo lắng gì nữa, thật tốt đúng không nào?” Nghe được có người hy vọng mình biến thành cây cỏ, rốt cuộc Lê Tuấn Uy nghe không nổi nữa, xoay người đi lên lầu hai, đột nhiên anh nhớ đến lời Lưu Diệp vừa nói. Ánh sáng tự tin khiến cho người ta có cảm tình ngay lập tức sao? Thực sự Lưu Diệp nên tìm chuyên gia về mắt mà kiểm tra lại hai mắt của cậu ta đi. Cô Lương Hữu Ninh này, mặc kệ có nhìn thế nào cũng là một bộ thiếu tự tin nghiêm trọng. Cô ấy không quá tối tăm mờ mịt là đã muốn cám ơn trời đất rồi, còn ở đó mà lóe sáng.