Tinh Ngự
Chương 580
Không đợi Lăng Phong ngắt lời, nàng liền phất phất tay tiếp tục giải thích, một động tác rất nhỏ này lại khiến cho Lăng Phong có chút uất ức. Hắn minh bạch đây hoàn toàn là do tình cảm bảo vệ của Hoa Vi Hà đối với mình, không muốn quá nhiều con bài chưa lật của mình bị lộ ra ngoài ánh sáng.
- Dựa theo ghi chép, nếu như sau khi ngưng luyện ra một thực thể khôi lỗi như vậy, sẽ bắt đầu thử nghiệm luyện chế nhiều lần nữa. Chẳng những tâp hợp luyện hóa những nguyên trận tinh chương để lực công kích càng thêm cường đại, đồng thời còn có một tầng diệu dụng khác!
Phượng Thánh Nữ Hoa Vi Hà trong mắt ẩn ước thần quang:
- Sau khi tiến nhập vào cấp bậc đại viên mãn, linh tôn liền bắt đầu thử nghiệm cắt bỏ liên hệ khôi lỗi cùng với bản thân! Nỗ lực đem những khôi lỗi này biến thành những tồn tại độc lập có tư duy của bản thân, có tình cảm, có được hệ thống tu luyện của riêng mình...
- Để làm gì?
Lăng Phong hoảng sợ kinh hô, hắn bỗng nhiên ý thức được ý tứ theo như lời Phượng Thánh Nữ nói, nếu như thật sự có thể thành công mà nói, chẳng phải là tương đương với tu luyện giả mạnh mẽ dựa vào sự lịch lãm của bản thân mà sáng tạo ra một sinh mệnh thể độc lập sao?
Vậy chẳng phải là đã đạt tới trình độ tương đương với tạo hóa?
- Lẽ nào, tộc trưởng Phượng tộc đã đạt được tới cảnh giới này?
Lăng Phong nhíu mày hỏi, hắn mơ hồ nắm bắt được một tia linh cảm, dường như minh bạch ra điều gì đó, lại tựa như điều gì cũng không minh bạch, trong đầu có chút rung động ầm ầm. Thế nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy, nếu như thật sự có thể đạt được tới cảnh giới đó mà nói, sợ rằng sẽ phi thường cường đại tới mức bất khả tư nghị!
- Vẫn chưa, có thể nói là không hoàn toàn thành công!
Hoa Vi Hà lắc đầu, thở dài nói:
- Nếu thực sự có thể đạt được tới cảnh giới như vậy, tộc trưởng cũng sẽ không bị cự linh hao tổn!
- Một khi đã có được cảnh giới như vậy, sinh vật sáng chế ra đều nắm giữ thiên phú tu luyện độc lập! Như vậy mà nói, ngươi biết ý nghĩa của nó ra sao không?
Hoa Vi Hà giải thích nói;- Có nghĩa là bọn chúng có thể tu luyện một hệ nguyên lực khác, hoàn toàn khác biệt với thuộc tính nguyên của bản thân!
- A!
Lăng Phong một lần nữa cả kinh, dường như có một đạo kinh điện đánh lên đỉnh đầu, bừng tỉnh hiểu ra rất nhiều sự tình.
- Thế nhưng kiêm tu một hệ nguyên lực khác biệt thực sự là quá khó khăn, dù cho thiên tân vạn khổ ngưng luyện ra mười khôi lỗi chân thân như vậy, cuối cùng có thể có một cái thành công, xác suất cũng không vượt quá một phần trăm vạn!
Hoa Vi Hà có chút kinh sợ nói:
- Một khi thất bại, chính là cự linh hao tổn vạn kiếp bất phục! Nhưng nếu như thành công liền có thể thử nghiệm đem nguyên lực mới thu nạp cùng với nguyên lực của bản thân tiến hành dung hợp! Nói như vậy, rất có thể sẽ trở thành cường giả thần cấp trong truyền thuyết! Một vị thần chân chính vĩnh hằng bất diệt!
Hoa Vi Hà mỗi một lời đều mang theo mị hoặc vô hạn truyền ra, khiến cho Lăng Phong chấn động trên mặt nét kinh sợ không thể nào che giấu được.
Hắn triệt để minh bạch lời nói của Hoa Vi Hà, thí dụ như một hỏa hệ thiên hành giả, lúc hắn tiến nhập cảnh giới đại viên mãn sẽ thử nghiệm ngưng luyện ra khôi lỗi hoàn toàn có ý thức của riêng mình, từ đó ra lệnh cho khôi lỗi tu luyện ba hệ nguyên lực khác là thủy, địa, phong. Một khi có một khôi lỗi tu luyện thành công, liền tương đương với cường giả này đồng thời có được hai loại nguyên lực!
Hai loại nguyên lực này một khi tiến hành dung hợp, liền lập tức có thể trở thành thần! Một vị thần sinh mệnh vĩnh hằng!
Dù cho ngay cả linh tôn cấp bậc đại viên mãn, đồng dạng sinh mệnh vẫn cứ trôi đi, chỉ có tiến thêm một bước trở thành "Thần mới có thể chân chính đạt được vĩnh sinh bất diệt!
Lăng Phong trong lòng đột nhiên rung động: điều này chẳng phải có nghĩa là...
Quả nhiên, không đợi hắn lên tiếng, Hoa Vi Hà liền đã híp hai mắt, tiếp tục nói...
Lúc hai người Lăng Phong nói chuyện. Thích Thiên Ách thích thú đứng trên không trung làm nàngng tác bảo vệ. Năng lượng liên đại như tơ như sợi, nhẹ nhàng quấn lấy xung quanh, hình thành nên một tầng bảo vệ mỏng manh như vô cùng kiên cố.
Mặc dù hắn không hiểu mối quan hệ thực sự của hai chị em nhà này nhưng nghĩ hai người lâu lắm mới gặp lại nhau, ắt phải có nhiều điều muốn nói nên không muốn làm phiền họ.
Trên thực tế, dù đại viên mãn linh tôn có dốc hết sức, luyện hóa ra một con chân nguyên lực khôi lỗi thuộc hệ của hắn thì cùng lắm cũng giống như có thêm một thần kì thiên phú đứng cạnh, loại thiên phú này là song thể cự linh thiên hành giả!
Quả nhiên!
Những lời này như kinh diện phá vỡ trường không, Lăng Phong hít một hơi thật sâu, lúc này hắn có nghe Hoa Vi Hà nhắc đến đại viên mãn cấp linh giả có thể tu luyện ra một cơ thể khôi lỗi, từ đó sở hữu một loại chân nguyên lực năng lực khác, hắn đã cảm thấy có chút quen quen, sau này não hải mới liên tưởng đến.
Nếu như không phải gippngs như thông qua phương thức nhận tạo có thêm một linh thể khác sao? Theo như Họa tỷ nói, sau khi có hai loại chân lực, có thể thử tiến hành dung hợp, từ đó sở hữu thực lực vượt qua đại viên mãn cấp thần đế.
Nhưng, bản thân hắn sớm đã có hai loại chân nguyên lực rồi.
Hắn thậm chí còn nhớ lại lúc mình hôn mê, mơ mơ hồ hồ phát hiện ta hữu linh, phong hỏa lưỡng hệ kiếm, cũng như cảnh tượng dung hợp kinh thiên động địa.
Nói như vậy, trở ngại lớn nhất để đột phá và tiến nhập vào tầng lớp thần chi đối với hắn mà nói gần như không tồn tại !
- Nhưng loại thiên phú thần kì đó thực sự rất hiếm có, rất hiếm có.
Không biết Hoa Vi Hà nhấn mạnh hai lần "hiếm có" là đang nghĩ đến điều gì, mặt đầy vẻ nuối tiếc:
- Tộc trưởng đã từng nói qua, loại thiên phú hiếm có thậm chí còn cao quý hơn cả huyết mạch thiên phượng, vậy mà đến cuối đời vẫn chưa được nhìn thấy, thật đúng là quá đáng tiếc.
- Ài.
Lăng Phong không biết nên nói gì, giơ tay sờ mũi một cách vô thức, rồi đột nhiên nghĩ đến những phê bình mà Hoa Vi Hà dành cho mình, cố gắng kiềm chế, biểu hiện nhất thời trở nên vô cùng cổ quái.
Hắn vốn định nói cho Hoa Vi Hà nghe những chuyện có liên quan đến mình. Nhưng sau khi nghe nàng tán thưởng song sinh cự linh thiên hành giả như vậy, tự nhiên lại cảm thấy ngại.
Lăng Phong chuyển chủ đề:
- Tỷ tỷ, ban đầu sao tỷ lại đến Vô Tẫn Hoang Nguyên? Đệ nhớ hình như là tỷ...
Nói đến đây, Lăng Phong dừng lại, nhíu mày như vừa chạm phải một nỗi đau cấm kỵ.
Thu hết mọi biểu tình của Lăng Phong vào trong đáy mắt, một tia đau buồn lóe lên trên mặt Hoa Vi Hà, bất giác giơ tay. Nhưng rồi nàng nhận ra, Lăng Phong không còn là cậu bé nhỏ hồi xưa nữa, nàng phải nhón chân mới miễn cưỡng chạm được vào đầu hắn nói gì đến chuyện xoa đầu an ủi.
Phát hiện sự thật này, cả hai cùng cười, không khí năng nề nhất thời trở nên thoải mái hơn.
- Trong Phượng Tộc ta có rất người sở hữu kĩ năng niết sào trùng sinh đặc thù!
- Cái gọi là niết sào trùng sinh là chỉ một người đối diện trước cái chết, có thể tạm thời bế hợp cơ năng sinh mệnh của mình, bên ngoài nhìn vào chẳng khác gì đã chết, nhưng thân thể lúc đó vẫn chưa ngừng vận chuyển và bắt đầu thu nạp năng lượng với tốc độ còn còn siêu việt hơn tốc độ thường ngày!
- Lúc đó tỷ cũng ở trong tình trạng đó, sau khi cơ thể tích lũy đủ năng lượng, quang mang phát ra làm kinh động một vị sứ giả Phượng Tộc đang tìm kiếm ở đó, ông ấy đã mang tỷ về.
Nói đến đây, nàng có chút lo lắng:
- Ban đầu tỷ cũng nghĩ đến chuyện nhờ sứ giả đi tìm đệ, nhưng sứ giả nói vì đây là cảnh nội Áo La, sợ động tĩnh lúc tỷ niết sào trùng sinh quá lớn, kinh động một cường giả, thu hút truy sát nên quyết định mang tỷ về trước. Lúc đó tỷ chưa có đủ khae năng phản kháng. Tiểu Phong, đệ không trách tỷ tỷ chứ?
- Sao đệ lại trách tỷ tỷ?
Nghe vậy, Lăng Phong không những không trách móc mà ngược lại lộ rõ vẻ sợ hãi:
- Lúc đó đệ gặp phải chấp sự của Băng gia, ông ấy hứa cho đệ một môi trường tương đối ổn định. Đệ cầu xin ông ấy hãy giúp đệ chôn tỷ, may mà tỷ tỷ đánh thức được kỹ năng thiên phí, nếu không đệ đã phạm sai lầm lớn rồi!
- Sao ta có thể trách đệ chứ.
Hoa Vi Hà quay sang an ủi Lăng Phong, nói tiếp:
- Thiên phú này trong Phương Tộc ta chỉ thiên phượng, tử hỏa phượng, ám phượng một số chủng tộc mới có. Dù có là một số cường giả đỉnh cấp cũng chưa chắc có được, đệ lúc đó cũng mới chỉ là một đứa trẻ.
Lúc nhắc đến ám phượng, biểu tình của nàng có vẻ không được tự nhiên.
Lăng Phong trong lòng thoáng động:
- Tỷ tỷ, nhưng lúc đó sao tỷ lại bị lưu lạc đến Áo La?
Lúc nãy nghe Hoa Vi Hà nói thì có vẻ thiên phú của nàng đã được cả tộc biết, nếu không Phượng Tộc đâu có dám mạo hiểm cử người vào trong phạm vi của Võ Thần Phong tìm nàng.
Nói về lý, loại thiên phú huyết mạch này có lẽ phải được bảo vệ mới đúng, sao lại có thể để nàng lưu lạc ra ngoài?
- Cái này thì có liên quan đến nàng bạn gái nhỏ của đệ.
Hoa Vi Hà hướng ánh mắt tinh nghịch về phía Lăng Phong.
Lăng Phong đó mặt, vội vàng "khụ" một tiếng:
- Kiểu Kiều là cháu gái của một vị trưởng bối của đệ, giữa hai người bọn đệ không hề có mối quan hệ đó.
- Hừ! Tiểu quỷ, trước mặt tỷ tỷ mà còn giả vờ sao?
Hoa Vi Hà giả vờ giận dữ nhéo Lăng Phong, đợi đến khi thấy hắn xuýt xoa kêu đau một cách khoa trương mà vẫn không chịu bỏ ra, mắng:
- Vì con tiểu nha đầu đó đệ dám chống đối lại tỷ tỷ mà còn nói không phải bạn gái?
- Cái này...
Lăng Phong phát hiện vị tỷ tỷ nhanh mồm nhanh miệng này vẫn như hồi nhỏ, không hề làm cao. Vốn cứ tưởng trở thành Phượng thánh nữ cao quý thì tính tình phải bớt cổ quái, ai ngờ vẫn vậy. Lườm hắn một cái, Hoa Vi Hà cười xòa, cuối cùng nói:
- Được rồi, đệ gọi nha đầu đó ra đây, chuyện này ít nhiều có liên quan đến nàng ta. Thấy nàng nói vậy, Lăng Phong thoáng do dự, thấy Phượng thánh nữ định nói gì, hắn vội vàng đầu hàng:
- Được, đệ gọi Kiều Kiều ra là được chứ gì.
- Coi như đệ biết điều.
Hoa Vi Hà dẩu môi, nói tiếp:
- Không ngờ đệ vẫn còn một nội thế giới, thật là hiếm thấy.
- Nội thế giới?
Lăng Phong kinh ngạc hỏi lại.
- Đệ không biết?
Thấy Lăng Phong có vẻ ngạc nhiên, Hoa Vi Hà biểu hiện còn ngạc nhiên hơn, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, nàng giải thích:
- Có thể vì đệ tu luyện quá nhanh, không được tiếp xúc với những kiến thức cơ bản: Linh giả bình thường nếu như có thiên phú siêu quần, có thế ngưng kết ra một thế giới thuộc về riêng mình, trong tiểu thế giới, đối diện với một người có tu vi không vượt trội hơn mình, hắn sẽ biến thành thần thánh, có thể khống chế sinh tử của các sinh mệnh thể trong phạm vi đó!
- Nhưng, vẫn chưa thể coi là thế giới thực sự. cùng lắm là vực năng cường hóa mà thôi. Chỉ có lúc tiến nhập đại viên mãn cấp, mới có thể bắt đầu thử luyện chế khôi lỗi. Từ đó từng bước tham ngộ sự kì diệu của nội thế giới. Nội thế giới đó chỉ có thần cấp cường giả mới có thể hình thành được!
- Nội thế giới tương đương với không gian mà chúng ta có thể độc lập tồn tại trong đó, nó có thể sở hữu một tinh tầng vận chuyển riêng, vận vật sinh trưởng quy luật thậm chí các loại sinh vật. Đương nhiên, loại nội thế giới trưởng thành đó rất hiếm có! Trong những ghi chép của Phượng Tộc ta cũng từng nhắc tới, thời kì mà cường giả mới được hình thành, lúc đó Vô Tẫn Hoang Nguyên vẫn chưa tồn tại, phần lớn nội thế giới đều giống như của đệ, có thể sử dụng như một chiếc tiết văn siêu lượng, thu nạp sinh mệnh thể vào đó.
Lăng Phong giật mình, bây giờ thì hắn đã hiểu lai lịch thực sự của chiếc quái hộp. Nhưng lúc Hoa Vi Hà nói quái hộp chỉ là một nội thế giới bình thường nhất hắn lại cảm thấy có chút không dám ngưỡng mộ. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã từng hỏi qua Tào Kế Suất, câu trả lời của Tào Kế Suất tương đối mơ hồ, nói trước đây lúc còn hành tẩu tứ phương, hắn đã từng nhìn thấy một tấm ngọc đồ được rất nhiều người tranh đoạt, trên tấm ngọc đồ đó có vẽ hình chiếc quái hộp.
Lúc nhìn thấy thứ này trong hội đấu giá, một là vì hiếu kì, hai là vì nãi sư, Tào Kế Suất mới quyết đụng đấu giá nó, ai ngờ cuối cùng lại không đạt được ý nguyện.
Sau khi trải qua một loạt những cuộc tranh đấu, Lăng Phong dần phát hiện quái hộp càng lúc càng hiệu có nhiều hiệu dụng, trong lòng không khỏi kì vọng, hi vọng khai quật được thêm nhiều bí mật nữa, nhưng từ đó đến nay vẫn chưa phát hiện được gì.
Loại bỏ những tạp niệm trong đầu, tinh vẫn mơ hồ lưu chuyển giữa hai chân mày Lăng Phong, một đường tinh khí trùng xuất, quái hộp đột nhiên xuất hiện. Không biết có phải vì được ôn dưỡng trong thức hải của Lăng Phong hay không mà bề mặt quái hộp có thêm một tầng vân văn ngân sắc chằng chịt. Nhìn giống như chạm khắc lại những điều huyền bí vô tận của thế gian này.
Lăng Phong cũng thoáng ngạc nhiên, chỉ ngón tay, quái hộp lập tức nứt ra một đường phong hệ. Từng mảng từng mảng tinh quang rơi xuống, chỉ thấy Tào Kế Suất lao ra, sau đó là Kiều Kiều, Hải Tư Lam, Du Thiên Trì.
Lúc nhìn thấy Hoa Vi Hà, Tào Kế Suất biểu tình vụt biến, trịnh trọng quát lên một tiếng:
- Tông chủ! Chúng ta liên thủ?
Biểu hiện như đang đối diện với đại địch của hắn khiến Lăng Phong ngây người, bật cười giải thích:
- Để ta giới thiệu với mọi người.
Hắn giơ tay chỉ về phía Phượng thánh nữ:
- Ta tin thân phận của người này mọi người đều rõ, nhưng người này vẫn còn thêm một thân phận nữa.
Ngỡ ngàng!
Sau khi nghe Lăng Phong giải thích mối quan hệ với Phượng thánh nữ, hai người Tào Kế Suất không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Thật đúng là không tưởng tượng nổi, hai người từ nhỏ đã lạc mất nhau, mười năm sau lại trùng phùng ở chốn xa xôi này.
Hơn nữa, lúc trùng phùng, một người là Phượng Tộc thánh nữ, một trong ba thế lực đỉnh cao, còn một người cũng vụt sáng như hỏa tinh, Sáng Tông do một tay hắn gây dựng nên đã bắt đầy vấn đỉnh Vô Tẫn Hoang Nguyên.
Kì ngộ đó, dù có nhà viết kịch có trí tưởng tượng phong phú nhất e rằng cũng không thể nghĩ ra được.
Hoa Vi Hà không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người, chỉ dùng ánh mắt hết sức phức tạp quan sát Kiều Kiều. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Kiều Kiều có chút không vui nói:
- Ê, đừng tưởng nàng là tỷ tỷ của mộc đầu mà ta sợ nàng nhé! Nàng trợn mắt nhìn ta như vậy tưởng ta sẽ sợ sao?
- Tỷ tỷ, rốt cục lai lich của Kiều Kiều là gì?
Lăng Phong có chút nóng ruột, hỏi.
Hắn nhớ lại Kiều Kiều lúc phát sinh tình huống dị thường, mọi người không hiểu nhưng nghe nói chuyện này có liên quan đến cha nàng.
Nhưng không ai có thể giải thích được rốt cục là vì cái gì, bây giờ chỉ có Phượng Tộc biết, Lăng Phong đương nhiên phải hỏi thay cho Kiều Kiều.
- Đệ bảo mọi người lánh đi một lát.
Hoa Vi Hà ra hiệu cho Lăng Phong, có vẻ phải kiêng kị điều gì.
Lăng Phong gật gật đầu, hắn đã lên tiếng, bọn Tào Kế Suất dù có hiếu kì đến mấy cũng phải xoay người bỏ đi, tới đứng bên cạnh Thích Thiên Ách.
Tên tiểu tử Tào Kế Suất không biết nhăn mắt nhăn mũi nói với Thích Thiên Ách điều gì, chỉ thấy Thích Thiên Ách liên tục lắc đầu, cuối cùng không chịu nổi sự phiền nhiễu của hắn trực tiếp dùng một đường chân lực ấn cấm chế khiến hắn giận dữ dậm chân bành bạch.
Chăm chú nhìn Kiều Kiều bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau Hoa Vi Hà mới khẽ thở dài:
- Muội muội, có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau.
Muội muội?
Cách xưng hô này như một tiếng sét lớn nổ vang bên tai bọn Lăng Phong, cả hai người đều há hốc miệng, nhất thời không thốt được nên lời.
Vẫn là Lăng Phong trấn định hơn, nhanh chóng khống chế tâm thần, vội vàng hỏi:
- Tỷ tỷ, rốt cục là chuyện gì?
Thở dài thêm một tiếng nữa, Hoa Vi Hà hình như không biết nên giải thích thế nào với Lăng Phong, miễn cưỡng điều chỉnh lại tư duy, một lúc sau nàng mới chậm rãi nói:
- Ban đầu ta cũng không dám khẳng định, ám phượng huyết tộc trên người nàng ấy được di truyền từ "người phụ nữ kia" nên ta cứ nghĩ là một huyết mạch dị biến lưu truyền bên ngoài của Phượng Tộc. Cho đến khi quen biết Tiểu Phong, liên hệ những gì đệ đã trải qua mới có thể xác nhận.
Nàng có vẻ vẫn còn ngượng ngùng, lại hình như có chút ảo não nên mỗi một từ một chữ đều được nàng thốt ra một cách vô cùng khó nhọc:
- Trước đây Phượng Tộc quen sống ẩn thế, né tránh người ngoài. Mặc dù không tiếp xúc nhiều với người ngoài nhưng với những tộc nhân khác cũng không quá phản cảm, nếu như có người chẳng may đi vào trú địa của Phượng Tộc thì chúng ta sẽ vui vẻ hướng dẫn cho họ. NhưngMắt lóe lên một tia hận ý cường liệt, Hoa Vi Hà nói:
- Cho đến khí người đàn ông đó xông vào, thay đổi triệt để mọi thứ!
Chăm chú nhìn Kiều Kiều, nàng nói:
- Người đàn ông đó, chính là phụ thân nàng.
- Đương nhiên, người đàn ông đó chỉ là cửu tinh tu vi, ở một nơi linh giả không hề hiếm có như Vô Tẫn Hoang Nguyên thì chẳng là gì. Ông ta tự xung là người đang đi ngao du tứ phương, chẳng may đi lạc nên không bị ai hoài nghi, thậm chí mọi người đều không nghĩ người đàn ông đó sẽ tạo nên một cuộc đại loạn chưa từng có trong Phượng Tộc!
Không đợi nàng nói hết, Kiều Kiều đã giận ra mặt, hỏa cầu quang mang bùng lên nơi đầu ngón tay. khuôn mặt nhỏ không ngừng run rẩy:
- Không được sỉ nhục phụ thân ta!
Mặc dù đối với Kiều Kiều mà nói, nàng chưa từng được gặp phụ thân, ông nội ở một mức độ nào đó cũng gánh vác luôn vai trò người cha. Hơn nữa bì mối quan hệ với Kiều Sâm Đặc, nàng càng được mọi người yêu quý. Nhưng lúc nhỏ nhìn thấy mọi người có phụ thân ở bên, cảm giác trống trải trong lòng nàng không sao có thể bù đắp được.
Nàng đã từng hỏi Kiều Sâm Đặc, Kiều Sâm Đặc cũng đã nói với nàng không biết bao nhiêu lần, cha nàng hi sinh trong một lần chiến đấu vì đất nước, chết rất vinh quang.
Sau khi có được câu trả lời mặc dù không thể coi là tốt đẹp, mỗi lần cảm thấy yếu đuối, Kiều Kiều lại tự an ủi mình cha nàng là anh hùng! Là thiên đại anh hùng!
Lúc này, nghe Hoa Vi Hà nói, hình tượng đó như bị bóp nát, gần như phá vỡ mọi cơ sở yên vui của Kiều Kiều.
- Hừ!
Không biết vì sao, vẻ bình thản trên mặt Hoa Vi Hà lại bị lời phản kháng của Kiều Kiều làm cho trở nên sắc bén, giận dữ nói:
- Ông ta chính là con người như vậy, đây là sự thật, không lẽ ta không thể nói?
- Không cho phép ngươi sỉ nhục cha ta!
Kiều Kiều nghiến chặt răng, hỏa hệ nguyên lực hình thành trên đầu ngón tay, nộ ý nồng liệt như muốn trào ra ngoài.
- Kiều Kiều!
Lăng Phong vội vàng tóm lấy cánh tay nàng.
Kiều Kiều phẫn nộ hất tay hắn ra, nói:
- Mộc đầu, nếu ngươi quyết bảo vệ nàng gái độc ác này, ta sẽ tuyệt giao với ngươi!
Lăng Phong ngây người, với một người tính tình thuần phác không bao giờ nói nặng như Kiều Kiều, đối với nàng mà nói, "tuyệt giao" chính là sự trừng phạt lớn nhất. Lăng Phong có thể nhận ra lúc này nàng đang giận dữ đến thế nào!
Nhìn Kiều Kiều lồng lộn như một con thú nhỏ bị thương, Lăng Phong đành phải quay sang nhìn Hoa Vi Hà cầu khẩn.
Hoa Vi Hà nghiêm mặt, bực bội hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được rồi, cha nàng là anh hùng hay là kẻ khốn nạn, đợi ta nói hết rồi nàng có thể tự hiểu. Bây giờ vội như nanh giơ vuốt làm gì, không lẽ nàng có tật giật mình?
- Ngươi.
Kiều Kiều giận dữ dậm dậm chân, không biết vì hiếu kì với huyết mạch trên người mình hay vì câu nói này của Hoa Vi Hà chạm đúng điểm yếu của Kiều Kiều mà mặc dù phẫn nộ, Kiều Kiều không còn phản ứng kịch liệt như trước nữa, nói:
- Được, để ta ác nữ nàng định nói gì.
Cố gắng hồi phục lại tâm tình, Hoa Vi Hà có vẻ cũng phải chịu một chút ảnh hưởng, nghĩ đến cảm giác của Lăng Phong, nàng cố giữ thái độ ôn hòa, nói:
- Người đàn ông đó dựa vào ưu thế bẩm sinh của mình, bắt đầu giao hảo với những người bên trong tộc. Bởi vì ông ta nói chuyện tương đối cuốn hút nên rất nhiều trong tộc muốn làm bạn với ông ta. Một thời gian sau, thậm chí còn chẳng có ai đưa ra yêu cầu đuổi ông ta khỏi trú địa. Ngươi đàn ông đó sống trong trú địa Phượng Tộc suốt ba năm!
- Không ai ngờ, thủ đoạn của ông ta lại cao diệu đến vậy.
- Trong lúc không bị ai để ý, ông ta tiếp cận trú địa của tộc trưởng!
Có lẽ câu chuyện sắp kể khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, Hoa Vi Hà trầm ngâm một lâu rồi mới nói tiếp:
- Ông ta, ông ta đã quyến rũ vợ của Phượng Tộc tộc trưởng!
Lăng Phong giật mình, thông tin này thực sự quá sức bất ngờ! Một cửu tinh cường giả có thể vượt qua giải phân cách, tiến nhập Vô Tẫn Hoang Nguyên đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc lắm rồi. Nhưng "Kiều phụ" không những làm được mà còn xâm nhập được vào Phượng Tộc, quyến rũ vợ của Phượng Tộc tộc trưởng!
Thật đúng là một sự tích thần thánh khiến người ta không sao tưởng tượng nổi. Nếu người nói không phải là Hoa Vi Hà Lăng Phong tuyệt đối không tin. Dù như vậy, hắn vẫn không khỏi cảm thấy có chút hoài nghi.
Hơn nữa, với cách thể hiện của Hoa Vi Hà, có lẽ nàng chính là con gái của tộc trưởng! Mặc dù đến cả tên nàng cũng không muốn nhắc đến nhưng "người đàn bà" mà nàng nói đến có lẽ chính là mẹ nàng!
Như vậy, tiếng "muội muội" mà nàng gọi có thể coi như không quá đột ngột. Nếu như chân tướng đúng như nàng nói thì Kiều Kiều chính là đời tiếp theo của "người đàn bà đó".
Nhưng, sao lại có thể như vậy!?
- Người đàn bà đó sau khi bị lộ chuyện gian tình, quay trở lại Phượng Tộc, dưới liên thủ của Phi Lung, bà ta bị thương nặng, ai ngờ thấy sắp bị bắt, bà ta liền....
Nói đến đây, Họa Vi Hà lộ ra một tia đau khổ cực độ, nghiến chặt răng:
- Liền bắt con gái mình làm con tin, ép các vị trưởng lão rút lui!
- Cái gì?
Lăng Phong giật mình, dưới trời đất này chỉ có trái tim người mẹ là ấm áp nhất, thật không thể tưởng tượng có người mẹ lại làm nổi chuyện đó. Nhưng sự đau khổ trên mặt Họa Vi Hà đã nói rõ, những gì cô nói không hề giả.
Dựa vào thông tin mà cô tiết lộ, đứa trẻ bị bắt làm con tin đó đương nhiên chính là cô. Những chuyện đau khổ đó chỉ cần nghĩ lại thôi đã thấy đau khổ lắm rồi, bị chạm lại lần thứ hai sao có thể thờ ơ được?
Ngay cả Kiều Kiều cũng phải trầm ngâm, nếu cô rơi vào hoàn cảnh như Họa Vi Hà, e rằng cũng khó giữ được bình tĩnh.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng hồi lại tâm trạng, Họa Vi Hà lấy lại vẻ bình tĩnh:
- Đứa trẻ bị lấy ra làm con tin đó thân hoài thiên phượng huyết mạch hiếm có, các vị trưởng lão không dám manh động đành phải để cho hai người họ đi.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
692 chương
312 chương
24 chương
79 chương
1341 chương