Tinh Ngự

Chương 569

Ngao Châu vừa hét vừa bay lên, kim mang bắn ra tạo thành một mũi khoan lớn quấn hắn vào trong, Kim Long Tộc tộc trưởng thiên phú kĩ năng thần kim độn! Theo truyền thuyết, bản thân Long Tộc có một chút huyết thống ma thú, vừa mới sinh ra họ đã có một loại kĩ năng thiên phú nhất định, đây có thể coi như một ví dụ chứng minh. Nếu như thiên phú huyết mạch tương đối mạnh, Long Tộc thậm chí còn có thể sở hữu vài thiên phú kĩ năng khác nhau! Tu luyện càng sâu, Long Tộc có thể lựa chọn phát huy một loại thiên phú kĩ năng lên cực điểm, hình thành tinh kĩ."Thần quang độn" này sử dụng biến dị địa hệ nguyên lực, biến địa hệ từ dày nặng thành mỏng nhẹ nên tốc độ thi triển nhanh đến kinh nhân. Đương nhiên, chiêu thức này muốn nhanh vô cùng đơn giản, điều ảo diệu thực sự của nó nằm ởLực sát thương! Tốc độ nhanh đến cực điểm, sản sinh ra sức mạnh oanh kích cực cường, phối hợp với lựa rèn luyện mà địa hệ nguyên lực mang đến cho cơ thể, chiêu thức này của Kim Long Tộc tộc trưởng chẳng khác gì một mũi khoan kim cương đã trải quan thiên chuy vạn luyện, đang tiến lên phía trước với tốc độ nhanh hơn một trăm lần tốc độ bình thường, sức mạnh trong đó đủ để xuyên thủng mấy chục ngọn núi! Một âm thanh nghe như tiếng dây cung căng đến cực điểm nổ vang, vượt qua sức chịu đựng của màng nhĩ, một trận phong khí điên cuồng do mũi khoan kim cương tạo nên hướng thẳng vào lưng Thích Thiên Ách, ảnh chưa tới, năng lượng đã xé rách không gian. - Lăng huynh đệ, đệ mau đi đi! Thích Thiên Ách thét lên một tiếng, những khối hỏa mang lạc ấn đang xoay vòng xung quanh cơ thể đột nhiên dừng lại, rít lên một tiếng, bắn thẳng về phía mũi khoan kim quang.Ầm! Hai bên va thẳng vào nhau, những tiếng khí bạo kịch liệt vang lên liên tiếp. Từng khối kim hồng giao tạp quang mang lượn vòng giữa không trung như những con tinh linh đang nhảy múa, xinh đẹp vô cùng. Lại nhìn sang phía Lăng Phong, hắn nhanh chóng treo mình lên không trung, khóe miệng chầm chậm lộ ra một nụ cười lạnh thấu xương. Huyền Nguyên, Dạ Côn Ngô lập tức bay lên chặn đầu! - Ha ha, lần trước gặp Lăng tông chủ vội vàng quá, không có cơ hội giao thủ, cảm thấy đáng tiếc vô cùng. Huyền Nguyên không giấu nổi nét đắc ý trên mặt, thong thả phẩy phẩy thân bào, hai tay khẽ di chuyển, khoảng hư không phẳng lặng như mặt nước hồ thu trước mặt đột nhiên nổi sóng. Dạ Côn Ngô thì không nói gì, chỉ nhìn Lăng Phong với ánh mắt vô cùng bạo liệt, mặt đầy sát ý! Với kẻ đã phá hỏng việc tốt của hắn, hắn hận đến tận xương tủy, chỉ cần có cơ hội, hắn tuyệt đối không ngại dùng một đòn lôi đình giết chết kẻ đó. Một mình Lăng Phong, đối diện với hai vị tông chủ của hai thế lực đỉnh cao! Bên dưới, Tiêu Vũ không khỏi tiến lên một bước, nhìn Hàn Nguyệt Dạ, trầm giọng nói: - Tông chủ! Cơ mặt Hàn Nguyệt Dạ khẽ giật giật, khóe miệng rung rung, mặt lộ rõ vẻ do dự. Thấy vậy Băng Tiêu cũng tiến lên một bước, nói: - Sư tôn! Hắn có ơn không ít với Sát Tình Tông ta! Không cần phải nói nhiều, hàm ý trong câu nói này của Băng Tiêu đã rất rõ ràng. Hàn Nguyệt Dạ không do dự nữa, tiến lên một bước, ngẩng đầu lên trời nói lớn: - Huyền Nguyên, Dạ Côn Ngô! Hai người đều là thủ lĩnh một tông, liên thủ đối phó một người, không phải là quá mất mặt với thân phận của mình sao? Lời mắng này đã nói ra được tâm trạng bất bình của rất nhiều người, Bức Tông hành sự tàn bạo, còn Huyền Nguyên Tông cũng vô cùng bá đạo. Hai tông phái này từ xưa đến nay luôn để lại ấn tượng không tốt, bởi vậy, dám đắc tội với chúng, Lăng Phong chẳng khác gì trở thành anh hùng trong mắt mọi người. Một người anh hùng dám khiêu chiến với quyền uy! Nhất là nghĩ thêm một bước, nếu như Huyền Nguyên hạ được Lăng Phong, e rằng sau này sẽ không còn ai có thể thắng được Huyền Nguyên Tông trên phương diện tinh chương nữa, như vậy giá của các loại tinh chương như ý nguyên chương cũng sẽ giống như tăng nguyên chương bây giờ! Bởi vậy, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng họ đều không dám nói ra miệng, bây giờ có Hàn Nguyệt Dạ giúp nói ra tâm tư, họ cảm thấy thoải mái vô cùng, chỉ muốn được đồng thanh hét lớn. - Hàn tông chủ! Kẻ rảnh rỗi duy nhất có ác cảm với Lăng Phong là Minh Nhược Hải quát lên một tiếng: - Sáng Tông tông chủ này trên người có bao nhiêu vấn đề, ta khuyên Sát Tình Tông các người không nên can thiệp vào! Hắn cố ý nhắc đến "Sát Tình Tông" khiến Hàn Nguyệt Dạ không khỏi khựng lại, gân xanh nổi đầy mặt, các ngón tay bị siết thi nhau kêu lên răng rắc. Cuối cùng, ông cố gắng kiềm chế cảm giác xúc động trong lòng, trầm giọng nói: - Được! Được! Được! Ba chữ "được" nặng tựa đại sơn, thể hiện rõ sự phẫn nộ trong lòng ông! Nếu như không phải vì nghĩ đến cả đám người sau lưng mình, ông đã bất chấp tất cả xuất thủ, bỏ qua cái chết, tưng bừng một trận, đỡ phải chịu sự ấm ức này! Mặc dù quen biết chưa lâu nhưng ông rất có cảm tình với Lăng Phong, nhất là cách thức phân chia lợi ích của hắn giúp ông kiếm được không ít lợi nhuận. Nhưng, thân là minh hữu, điều ông có thể làm được cho Lăng Phong lại ít đến đáng thương. So sánh hai bên với nhau, cảm giác áy náy giống như một con độc xà ngày ngày gặm nhấm trái tim ông. Minh Ngược Hàn sau khi cảnh báo xong, không khỏi liếc nhìn sang Phượng thánh nữ bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Phượng thánh nữ có chút ngơ ngẩn, như đang chìm sâu vào kí ức xa xôi lắm, căn bản không có ý tham dự hay xuất thủ... Khẽ nhíu mày, Minh Nhược Hải không nghĩ nhiều nữa, dù sao có hai đại linh tôn xuất thủ, tên đáng ghét đó còn lâu mới thoát được. - Đi chết đi! Huyền Nguyên thét lên một tiếng, tay phải đột nhiên xòe rộng, một luồng ngân sắc quang mang trào ra khỏi trán hắn như hồng lưu, cuồn cuộn chú nhập vào lòng bàn tay, những phiến ngâng mang mỏng như giấy "chiu" một tiếng, ánh sáng phát ra như thực thể, đâm vào khiến người ta phải ứa nước mắt. Linh hồn hệ tinh kĩ. Che trời! Lăng Phong chỉ cảm thấy một luồng khí tức vô cùng nặng nề, vô cùng u ám chụp xuống đầu mình trong nháy mắt, cảm giác chẳng khác gì trời sập, mọi thứ đều bị luồng sức mạnh đen tối đó nghiền nát, hắn gần như không thể thở được. Thật là linh hồn tinh kĩ đáng sợ! Vừa mới chạm vào Lăng Phong lập tức hiểu ra tại sao linh cấp thuật luyện sư lại được coi là mạnh nhất trong linh cấp. Uy năng của việc tinh tu linh hồn hệ tinh kĩ mang lại thực sự quá cường đại, cường đại một cách quá đáng. Sát lục chi nhân mà Lăng Phong tham ngộ mặc dù xét về phương diện công kích không thua kém "Che trời" nhưng tâm tư của hắn không thể tập trung hết vào đó hiệu quả công kích đường nhiên không thể bằng được. - Sát! Ma la cự thần chưởng! Dạ Côn Ngô cũng thét lên một tiếng, tung ra một trong ba đại tinh kĩ của mình! Vừa thi triển, phong khí trong hư không lập tức bị ép lại, hình thành nên một bàn tay ngân mang lớn. Trong lòng bàn tay, những dảu văn lộ lớn như rễ cây, uốn éo, xoắn xuýt vào nhau lộ ra một vẻ vô cùng hung dữ, đập thẳng xuống người Lăng Phong. Uy lực của chiêu thức này có lẽ phải mạnh hơn cự linh phân thân của hắn thể hiện gấp vài chục lần? Huyền Nguyên, Dạ Côn Ngô, cả hai đều là những người nổi bật trong giới linh tôn, hai bên mà liên thủ e rằng sẽ tạo nên một trận thế hào hoa hiếm có trong lịch sử một trăm năm của Vô Tẫn Hoang Nguyên. Bất luận kết cục thế nào, trận chiến này nhất định sẽ được vô số người lưu truyền ca tụng! - Hừ! Lăng Phong hừ một tiếng, miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: - Muốn lấy mạng ta? Các ngươi không xứng! Nói đoạn, tinh thiết kiếm bay ra từ lòng bàn tay hắn và bất ngờ chém xuống, thiên địa lao ầm ầm lưu chuyển, đối chọi với chiêu thức của Dạ Côn Ngô.