Tình Ngang Trái
Chương 23
Tìm một người đàn ông có thể dựa vào, đắm chìm trong tình yêu chính là quỹ đạo cuộc sống cô định hình cho chính mình.
Bất tri bất giác, cô đã qua lại được với Tống Phỉ Nhiên một tháng.
Tống Phỉ Nhiên là một người bạn trai vô cùng tốt, dịu dàng, quan tâm, phóng khoáng, giàu có, nếu miễn cưỡng tìm ra chỗ không tốt của hắn ta thì…chính là đôi khi quá “gấp gáp”.
"Buổi tối sau khi ăn cơm xong, chúng ta cùng lên núi ngắm cảnh đêm nhé!" Mỗi ngày sau khi cô tan tầm, đều nghe được lời mời như thế.
"Đừng, trên núi có nhiều muỗi lắm, hơn nữa, em còn phải lên lớp." Thêm một phần nợ chưa trả, thời gian làm việc của cô lại không đủ, còn có tâm tình gì thưởng thức cảnh đêm kia chứ.
Nhận được đáp án phủ định Tống Phỉ Nhiên cũng không nổi giận, sau khi cô tan dạy ở câu lạc bộ yoga, phát hiện có một chiếc xe đỗ trước cửa.
"Hết bận rồi chứ?" Hắn ta xuống xe, theo sát hỏi.
"Vâng." Đã là mười giờ đêm, cô không có khả năng nói dối mình còn công việc làm thêm nữa.
Trên thực tế gần đây bởi vì bị Tống Phỉ Nhiên quấn lấy quá chặt, nên cô cũng không thể nhận được nhiều công việc.
Tình yêu hẳn phải là một chuyện ngọt ngào nhất, nhưng tại sao cô lại chả cảm nhận được chút nào? Hơn nữa cô lại cảm thấy nó là một gánh nặng.
Tuy rằng cô đã rất cố gắng, cô muốn cố gắng với đoạn tình cảm này.
Tìm một người đàn ông có thể dựa vào, đắm chìm trong tình yêu chính là quỹ đạo cuộc sống cô định hình cho chính mình.
"Vậy đến nhà anh ngồi một chút nhé?" Hắn ta ấp a ấp úng nói ra mục đích.
Khóe mắt Duy Đóa giật giật.
Có phải là do cô đã suy nghĩ quá nhiều không?
"Không, quá nhanh rồi." Cô không thích quanh co lòng vòng.
Cô biết hiện tại các đôi nam nữ thành thị đều ủng hộ tình yêu fastfood, đặc biệt bọn họ đã ở độ tuổi này rồi, còn có ai thích tình yêu thuần khiết cơ chứ? Nhưng cô thật sự không có cách nào để dễ dàng giao bản thân ra như vậy.
Ngay cả khi đã suy nghĩ thật kĩ cũng không có biện pháp nào.
Tống Phỉ Nhiên sửng sốt, một lúc lâu sau hắn ta mới phản ứng được là bản thân bị cự tuyệt .
Ầm một tiếng, cả khuôn mặt hắn ta trở nên đỏ bừng.
Vốn dĩ nam nữ nước chảy thành sông là một chuyện vô cùng lãng mạn, nhưng tại sao cô lại xấu hổ như vậy?
Nhưng loại chuyện này không thể vì xấu hổ mà không muốn.
"Chỉ là ngắm cảnh đêm thôi mà." Tống Phỉ Nhiên ngập ngừng.
Cuối cùng, trong sự thuyết phục không ngừng của Tống Phỉ Nhiên, cô bị hắn cứng rắn lái xe mang lên núi.
Ở trên núi bốn bề vắng lặng, ánh trăng tròn đầy. Đương nhiên tất cả những điều này chỉ là dương đông kích tây mà thôi, xưa nay túy ông say không chỉ ở rượu.
Tống Phỉ Nhiên dựa vào người cô, dán vào cô rất gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng thổi quét qua người cô. Cả người Duy Đóa cũng trở nên cảnh giác.
"Duy Đóa…" Tống Phỉ Nhiên tình cảm gọi một tiếng, ngay sau đó có một thứ gì đó ấm áp mềm mại, ấm ướt nóng bỏng dán vào cổ cô.
Đây chính là kích tình ư?
Cả người Duy Đóa trở nên căng thẳng.
Cô tự nói với chính mình loại thân mật này là hết sức bình thường giữa những người đang yêu.
Nhưng khi hắn ta muốn vươn đầu lưỡi thì Duy Đóa cảm thấy rùng mình, vội vàng tránh đi.
"Duy Đóa, em rất đẹp, anh thật sự rất yêu em——" Dưới ánh trăng, đáy mắt Tống Phỉ Nhiên đã tràn đầy ý loạn tình mê.
Vào thời khắc này, nếu cô có "ý nghĩ" bình thường như những người khác, hẳn là mỉm cười dịu dàng hoặc ngượng ngùng đáp lại.
Tuy nhiên…
"Xuống núi đi, anh nói chỉ đi ngắm cảnh đêm thôi mà." Duy Đóa cuống quít dùng lời hứa hẹn của hắn ta để nhắc nhở.
Vốn dĩ không khí đang lãng mạn như vậy, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Là cô quá bảo thủ sao? Mỗi lần chỉ cần Tống Phỉ Nhiên vừa tiếp cận cô, cả người cô đều cảm thấy lạnh run.
Hơn nữa, từ sau khi qua lại, không có đêm nào cô ngủ ngon.
Khóe môi tình cảm của Tống Phỉ Nhiên cũng trở nên cứng đờ.
Ngoại hình của hắn ta tuấn tú, gia thế đầy đủ, mấy năm nay sự nghiệp càng ngày càng thăng quan tiến chức thuận lợi, chỉ cần hắn ta ngoắc ngón tay sẽ không có cô gái nào từ chối, tuy nhiên trong một tháng qua lại, ngay cả môi của Duy Đóa hắn ta cũng không chạm tới được.
"Anh... không khống chế được bản thân." Tống Phỉ Nhiên lại ôm chặt lấy cô, giả vờ như không hề nghe thấy cô nói, giống một chàng trai thèm khát, lại dán môi lên chiếc khăn lụa trên cổ cô.
Đôi tay hắn ta bắt đầu làm việc xấu, linh hoạt tiến vào trong áo T-shirt của cô, mưu tính chạm vào đồi núi phía trước.
Hắn ta vô cùng nhiệt tình, hơi thở dồn dập, toàn thân nóng như lửa đốt.
Thật ra đây là chuyện hết sức bình thường giữa những đôi yêu nhau. Đặc biệt là hai người bọn họ đều đã ở độ tuổi chín chắn rồi.
Nhưng khi tay của hắn ta chạm vào da thịt cô, chỉ là sự đụng chạm nho nhỏ mà đã khiến cả người cô phát run, đương nhiên loại run này không hề có liên quan gì đến cảm giác kích tình.
Cô bắt đầu giãy dụa.
Loại giãy dụa này có chút không bình thường, giống như khó có thể chịu được loại thân mật đụng chạm này.
Nhưng Tống Phỉ Nhiên mặc kệ, hắn ta đã chịu đủ "nước sôi lửa bỏng" trong một tháng này.
Khăn lụa của cô thật chướng mắt, Tống Phỉ Nhiên không kiên nhẫn kéo xuống, hắn ta đang muốn tiến thêm một bước dùng lưỡi của bản thân hấp thụ sự ngọt ngào của cô.
"A …" Trên đỉnh núi yên tĩnh truyền đến tiếng thét chói tai.
Tống Phỉ Nhiên cũng bị hoảng sợ.
"A…" Cô liên tục thét chói tai, không khống chế được tìm khăn lụa của cô, như thể đó là vật duy nhất có thể che đậy được thân thể của cô.
Còn trên thực tế, quần áo của cô vẫn còn nguyên vẹn, hắn ta căn bản còn chưa kịp xuống tay.
"Em, em, em đừng kêu…" Nghe thấy tiếng thét chói tai thê lương của cô như vậy, có khả năng sẽ nhanh chóng có người đến chỗ này.
Phản ứng của cô rất kỳ quái như thể không nghe thấy lời hắn ta nói, rõ ràng khăn lụa ở ngay trước mắt cô, nhưng cô dường như không nhìn thấy, không ngừng thét chói tai, không ngừng hoảng sợ lần mò xung quanh tìm khăn lụa.
Dưới ánh trăng gương mặt của cô tái nhợt vô cùng đáng sợ, như thể đang kẹt trong một thế giới khác không thể thoát ra được.
Tống Phỉ Nhiên nhanh chóng che miệng cô.
Nhưng động tác của cô lại nhanh hơn, lập tức cắn hắn ta, lòng tay Tống Phỉ Nhiên ngay lập tức chảy đầm đìa máu, lúc này người thét chói tai đổi thành Tống Phỉ Nhiên.
Tiếp đó, toàn thân Tống Phỉ Nhiên bị một dòng điện chạy qua, hắn ta giật giật vài lần, rồi ngã thẳng xuống đất không dậy nổi, chỉ còn thiếu nước sùi bọt mép.
Nguy cơ đã được giải trừ, Duy Đóa cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô cầm "hung khí” trong tay, nhìn Tống Phỉ Nhiên ngã trên mặt đất ngẩn người.
...
Mặc dù vẫn còn bị dục hỏa đốt toàn thân, nhưng trải qua một trận này, Tống Phỉ Nhiên cũng không còn chút tâm tình nào.
Trên đường về nhà, trời cũng đã hứng sáng, hai người đều vô cùng trầm mặc.
Khăn lụa trên cổ Duy Đóa đã được buộc lại.
Còn tay phải của Tống Phỉ Nhiên cũng đã được quấn một lớp băng dày, cho thấy vết thương của hắn ta nghiêm trọng đến mức nào.
Vừa rồi lúc bác sĩ khâu cho hắn ta, hắn hẳn phải đau đớn đến kinh thiên động địa, sthiếu chút nữa khóc hô cha gọi mẹ mới đúng, nhưng trên thực tế, mồm hắn ta cũng đã méo xệch, ngay cả khả năng để hô đau cũng không có.
Kiều Duy Đóa thực tàn nhẫn, việc cắn người của cô căn bản không phải dành cho bạn trai, mà phải dành cho kẻ thù giết cha mới đúng!
Khuôn mặt của Tống Phỉ Nhiên ẩn chứa sự tức giận.
"Xin lỗi." Khi về đến cửa nhà, cô chủ động lên tiếng xin lỗi.
"Không, không sao." Tống Phỉ Nhiên giả bộ phong độ tươi cười.
Cô trầm mặc.
Là lỗi của cô.
"Hung khí" này đã giấu ở trong túi của cô được mười ba năm, mỗi ngày cô đều sạc đầy điện, không dám buông lỏng lần nào.
Đêm nay, cuối cùng nó đã phát huy công dụng.
Thật ra cô không nghĩ đến việc khi gặp nguy hiểm sẽ mở túi lấy nó ra tấn công người khác, chuyện đêm nay cô chỉ làm theo bản năng mà thôi.
Cô giải trừ nguy cơ cho bản thân, nhưng trong lòng lại tràn đầy áy náy.
"Ngủ đi, mấy tiếng nữa em lại phải đi làm đấy." Tống Phỉ Nhiên dịu dàng quan tâm nói.
Hắn ta càng như vậy càng khiến Duy Đóa cảm thấy áy náy.
"Cám ơn, xin lỗi." Sau khi đã thành khẩn xin lỗi, cô mới đóng cửa.
Nhắm mắt lại, cô chầm chậm ngồi trên sàn, cho đến khi đến tiếng bước chân bên ngoài phòng xa dần rồi biến mất, cô vẫn ngồi thật lâu như vậy.
Có lẽ cô nên đi tái khám .
Khi cô rơi vào tình trặng mờ mọt, căn bản không phát hiện…
Khi cô vào nhà, đèn ở nhà bên cạnh mới tắt.
Trong khoảnh khắc khi cô vào nhà kia, dưới lầu một chiếc xe việt dã theo cô cả đêm cũng đồng thời rời đi.
Còn bạn trai Tống Phỉ Nhiên của cô…
"Cô ở đâu? Ra đây giúp tôi!" Khi hắn ta vừa ra khỏi tiểu khu, bộ mặt dịu dàng vừa rồi liền biến thành hung ác gọi điện thoại cho “người bạn” với bộ dáng thật sự cần an ủi.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
69 chương
253 chương
90 chương
50 chương
20 chương
81 chương