Tình Muộn

Chương 80

Từ lúc học trung học Tùng San gầy đi nhiều nên được xem như hoa khôi, nhiều năm nay cô vẫn luôn được người khác gọi là mỹ nhân. Mặc dù cô không quan trọng chuyện ngoại hình vì từ nhỏ cô đã được ba Tùng giáo dục là vẻ đẹp bên trong đáng quý hơn vẻ bề ngoài, nhưng cô vẫn luôn thấy kiêu ngạo vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Tuy rằng từ trước tới nay cô không hề khoe khoang vẻ đẹp của mình trước mặt người khác, nhưng cô vẫn luôn thích được người khác khen mình xinh đẹp. Ba Tùng nói vẻ đẹp của San San chỉ thuộc tầm trung mà thôi, dựa theo xác suất mà nói thì trăm người sẽ có một người. Nhưng vì Trung Quốc có dân số rất lớn, cho nên vẻ đẹp này của cô cũng không phải là tài nguyên quý giá gì. Muốn tìm được một người đáng gọi là mỹ nhân, vậy ít nhất cũng phải là người vạn dặm mới tìm được. Ba Tùng nói, quan trọng nhất không phải là vẻ ngoài, mà là khí chất. Để là một mỹ nhân, thì phải có thần thái của một mỹ nhân đích thực. Tất cả đều do giáo dục từ khi còn nhỏ, cũng định sẵn những chuyện sau khi trưởng thành. Khi Tùng San gặp chị Vân, cô lập tức nghĩ tới lời nói của ba Tùng, vẻ ngoài như vậy, khí chất như vậy, vạn dặm mới tìm được một người cũng không phải nói quá. Không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, quan trọng nhất là phong thái trên người cô ấy, vừa xinh đẹp lại phong tình, hoàn toàn không có cảm giác thấp kém. Vừa vặn phát huy triệt để mị lực của phụ nữ. Đó là khí thế của một người đã trải đời, phong thái của một người phụ nữ thành thục. Khác hoàn toàn với hơi thở thanh xuân nhiệt huyết nhưng vẫn còn non nớt của Tùng San, Tùng San đứng trước mặt chị Vân, bất giác cúi đầu. Thậm chí ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt thế nào. Nói là tự biết xấu hổ cũng không quá. Nhìn không ra tuổi, trên khuôn mặt tinh xảo không hề trang đểm, nhưng lại rất xinh đẹp, mỗi một khóe mắt đuôi mày đều như được điêu khắc tỉ mỉ, tuyệt đối không chút dư thừa. Tóc màu nâu gợn sóng, tùy ý xoã lên đầu vai gầy như ẩn như hiện. Một thân váy dài cao cấp, chất liệu vải đẹp tinh tế hơi rủ xuống. Loại váy này rất khó mặc, vì nó rất kén dáng người, nếu để cho một người nào đó hơi thừa cân mặc sẽ lộ rõ khuyết điểm. Người có thể mặc được loại váy này, phải thật sự rất tự tin vào bản thân mình. Từ trước tới giờ Tùng San khồng hề để ý tới mấy chuyện ăn mặc, lúc cùng Cố Trì Tây ra ngoài chỉ chọn những bộ đơn giản. Nhưng ngày hôm nay, cô thấy oán hận chính mình tại sao trước khi đi không mặc bộ nào đó đẹp hơn. Lúc chị Vân lên thuyền, khóe miệng như có như không ẩn chứa ý cười, mang theo chút thâm ý. Cô ấy cười cười đi về phía lão Sở, bước chân ưu nhã, tay tuỳ ý khoác lên vai lão Sở, "Trí nhớ của anh không tốt, nhưng chân thì thật nhanh nhẹn, tôi đuổi theo ra cửa, vừa đuổi vừa gọi mấy tiếng mà vẫn không kịp.” Lão Sở cười rất vui vẻ, "Sao vậy, thương nhớ tôi sao?" Chị Vân đảo mắt, "Là thương cái ví của anh.” Nói xong cô ấy lấy cái ví da trong túi xách của mình ra, "Cho dù anh có nợ nần, nhưng không thể nào ngay cả ví cũng không cần nữa chứ? Còn nữa, nghe nói ngày mai anh đến trường đua ngựa, tính đi thế nào? Đi tay không sao?" Lão Sở nhận lấy cái ví da, thở dài: "Tôi cố ý để lại nó ở đó, tôi nghĩ lát nữa chơi ở đây xong sẽ có cớ quay lại, cô nhìn cô xem, chưa gì đã đuổi tới nơi rồi.” Nói xong hắn cười nói: "Có điều như vậy cũng tốt, lão Cố và vợ ông ấy cũng ở đây, hai người đều là người quen gặp lại, đừng có mà đỏ mắt đó nha!" Chị Vân giả vờ giận dỗi đánh lão Sở, sau đó mới xoay người nhìn về phía Cố Trì Tây và Tùng San, ý cười ấm áp, không hề có chút ngượng ngùng. Tùng San nghe lão Sở nói, bỗng nhiên có cái nhìn khác với chỉ số IQ của hắn. Thì ra hắn cũng là người hiểu chuyện. Lão Thẩm vỗ tay cười nói: "Đến cũng là duyên phận, cô đến trễ vài phút nữa là chúng tôi lái thuyền đi rồi.” Chị Vân cười nhẹ, "Vậy là tôi đã đến kịp lúc sao?" Đôi mắt to biết nói chuyện không hề e dè nhìn về phía Cố Trì Tây. Cố Trì Tây vẫn nhã nhặn cười nói: "Thật là đúng dịp, chị Vân, đây là vợ tôi, Tùng San.” Nói xong tay hắn ôm Tùng San hơi dùng sức, cúi đầu nhìn Tùng San cười nói: "Em xem em kìa, vừa rồi còn hỏi chị Vân là ai, bây giờ người đã tới rồi đấy.” Tùng San nhìn ánh mắt hắn, nhưng không nhìn ra cái gì khác thường, cô cũng cười cười nói: "Còn không phải sao, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.” Sau đó nhìn về phía chị Vân, "Xin chào chị Vân, tôi là Tùng San.” Chị Vân cười càng tươi hơn, "Xin chào xin chào, tôi đánh liều tới đây, không quấy rầy mọi người chứ?" Ánh mắt lại hướng về phía Cố Trì Tây: "Tôi mới nghe lão Sở nói, hai người mới cưới à?" Tùng San cười xua tay, "Đâu có, chúng tôi chỉ mới đính hôn mà thôi, vẫn chưa chính thức kết hôn.” Chị Vân che miệng cười, "Ở đâu ra một cô gái ngoan ngoãn như vậy chứ, đính hôn mà còn chưa tính là kết hôn nữa sao, chẳng lẽ cô cảm thấy hai người sẽ không thành à?" Tùng San nghe xong khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhìn Cố Trì Tây mỉm cười, giọng điệu hơi làm nũng: "Anh thấy thế nào?" Cố Trì Tây cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán cô, "Không được nói bậy.” Lão Thẩm đứng một bên xem náo nhiệt đến vui vẻ, vỗ tay cười nói: "Người ta là cô gái nhỏ thẹn thùng đó, ở thời cổ đại, trước lúc lấy chồng không phải khóc đủ ba lượt mới có thể đi hay sao?" Lão Sở giơ ngón tay cái lên, "Lão Thẩm, vẫn là ông có văn hóa, không uổng công 10 năm học tiểu học" Chị Vân che miệng cười, cười tới mức thân mình như cây liễu đung đưa trong gió, "Tôi có chuyện không hiểu, tôi đây là người hơn ba mươi vẫn chưa lấy chồng, nhưng đâu có tâm tư gì của cô gái nhỏ đâu.” Nói xong ánh mắt cô ta lại đảo qua Cố Trì Tây. Cố Trì Tây giống như không nhìn thấy, nói với thuyền viên đứng phía sau: "Chuẩn bị lái thuyền đi.” Lão Sở lại vẫy tay, "Đợi lát nữa đi!" Nói xong hắn đứng lên, đi đến bên cạnh chị Vân, "Cô nhìn cô xem, uổng công tôi suy nghĩ thay cô, chuyện này không được, cô dứt khoát theo tôi về đi, cô phải bồi thường cho tôi thật tốt.” Chị Vân bật cười, "Tôi vất vả mang ví da tới cho anh, anh còn không biết xấu hổ bảo tôi bồi thường?" Lão Sở nhe răng cười, "Vậy thì tôi bồi thường cho cô, đi thôi.” Một cánh tay của hắn đã vòng lên thắt lưng của chị Vân. Chị Vân lại lấy tay lão Sở ra, "Tôi cũng không dám để anh bồi thường, anh không ngại mình nợ nhiều, nhưng tôi lại ngại phiền toái khi đòi nợ anh.” Tùng San nhìn Cố Trì Tây, cười nói: "Hôm nay khó có khi nhiều bạn bè tới đây cùng dạo du thuyền với chúng ta, em đã đến Hồng Kông ba ngày rồi, cuối cùng cũng không thấy buồn chán nữa.” Cố Trì Tây xoa đầu Tùng San, lại nói với thuyền viên: "Lái thuyền.” Lão Thẩm cười rất vui vẻ, nhìn về phía Tùng San trong ánh mắt mang theo sự khen ngợi. Cô bé này không tệ, rất hiểu chuyện, lại biết giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp. Chốc lát sau thuyền đã khởi động, Tùng San cảm thấy bên ngoài gió lớn, nên liền theo Cố Trì Tây vào bên trong, một phòng tiệc to như vậy mà chỉ có vài người. Lão Sở kéo chị Vân ngồi vào bàn, khui một chai Chateau cùng nhau uống. Lão Thẩm ngồi một mình trên ghế dựa cạnh cửa sổ uống trà, chân gác lên giường mềm, thoải mái thảnh thơi. Tùng San và Cố Trì Tây ngồi ở chỗ cách xa nơi đó, ra khỏi phòng tiệc có một sảnh lớn, trang trí theo phong cách miền quê Châu Âu, nơi này có một cái xích đu bằng cây mây quân hoa hướng ra ngoài biển. Cố Trì Tây ngồi lên xích đu, Tùng San dựa vào lòng hắn. Xích đu nhẹ nhành đung đua giống như một cái nôi, Tùng San nhỏ giọng nhẩm giai điệu bài hát, không hát từ gì, chỉ ư ư một khúc ngắn. Cố Trì Tây mỉm cười lắng nghe, hai người đều không nói chuyện. Tùng San nhẩm ca từ mệt mỏi, liền dừng lại, ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt to như ánh sao trời lóe sáng. "Anh không có gì muốn nói với em sao?" Tùng San khẽ hỏi. Cố Trì Tây cười cười, cúi đầu nhìn cô, "Em muốn biết cái gì?" Tùng San cắn môi, rũ mi, "Anh không muốn nói thì thôi vậy.” Cố Trì Tây nhẹ giọng thở dài, ôm cô ngồi dậy, nhìn ánh mắt cô, "Chị Vân là người thành phố A, lúc trước một thân một mình tới Hồng Kông, vì muốn ở lại đây mà sống cùng không biết bao nhiêu người đàn ông. Sau này rốt cuộc cũng có một người chết đi, để lại cho cô ấy một chút tiền, không nhiều, nhưng đủ để sinh hoạt. Cô ấy lấy tiền đó mở quán Bar, mặt ngoài là bán rượu, thực tế...” Tùng San cười cười, "Chắc không phải bán thân chứ?" Cố Trì Tây cười cười, "Anh và bọn lão Thẩm thấy cô ấy là đồng hương, một người phụ nữ ở Hồng Kông không dễ dàng nên mới quan tâm cô ấy. Cô ấy cũng là một người thông minh, chỉ vài năm đã có thể leo lên xã hội thượng lưu ở Hồng Kông, việc làm ăn càng lúc càng lớn, bây giờ bọn anh tới Hồng Kông, thật ra còn cần cô ấy quan tâm.” Tùng San nhìn hắn, hơi nhíu mày, "Cái em muốn biết không phải là lịch sử làm giàu của chị Vân.” Cố Trì Tây bật cười, nựng mặt cô bé con "Em còn chưa chính thức trở thành Cố phu nhân mà đã quản lí nghiêm khắc như vậy rồi sao?" Tùng San lại quay mặt đi, im lặng một lát mới nói: "Trước khi đi, mẹ em đã nói với em, đến Hồng Kông rồi phải biết để mặt mũi cho anh, làm việc không thể xúc động, dù sao Hồng Kông không phải thành phố A, em có uất ức cũng không thể chạy về nhà... Em nói với mẹ không cần lo lắng, vì...” Cô quay mặt lại, cười cười, "Em biết anh yêu em, anh sẽ không để em phải chịu chút oan ức nào.” Lòng Cố Trì Tây rung động, hắn ôm lấy cô, hôn cô, "San San, cảm ơn em đã tin tưởng anh.” Bàn tay kia vuốt ve mặt cô, "Anh đã hơn bốn mươi rồi, chuyện đã trải qua cũng rất nhiều, song những chuyện này đều đã qua. Anh và chị Vân tuy đã có vài lần, nhưng đều trả tiền. Sau này cô ấy kinh doanh, anh cũng coi như là quan tâm tới việc làm ăn của cô ấy.” Tùng San bĩu môi, "Nhưng sao em cảm thấy cô ấy đối với anh không đơn giản chỉ có vậy.” Cố Trì Tây nhìn vẻ mặt của cô bé con, cười ha ha, "San San, em ghen vì anh, anh rất vui.” Ánh mắt Tùng San hơi dao động, "Anh đừng nói lảng sang chuyện khác.” Cố Trì Tây bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh từng muốn bao nuôi cô ấy nhưng cô ấy không đồng ý.” Tùng San kinh ngạc ngẩng đầu, "Cô ấy cự tuyệt anh? Vì sao?" Cố Trì Tây cười cười: "Bởi vì cô ấy có tư lợi, cô ấy muốn nhiều hơn.” Tùng San cái hiểu cái không, "Sau đó thì sao?" Cố Trì Tây nói: "Không có sau đó. Cô ấy không đồng ý đương nhiên anh cũng không ép buộc, vì vậy bọn anh khôi phục quan hệ bạn bè, anh đến Hồng Kông thỉnh thoảng sẽ đi gặp cô ấy, từ đó về sau có hai lần cô ấy gặp khó khăn, bọn anh lại giao dịch hai lần, một lần 200 vạn.” Tùng San vẫn còn hơi mơ hồ, cô luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lí, căn bản không thể dùng suy nghĩ của cô để giải thích, hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào. "Cô ấy không đồng ý để anh bao nuôi, anh liền từ bỏ? Còn cùng cô ấy làm... bạn bè?" Tùng San cau mày, tự hỏi. Cố Trì Tây xoa đầu cô, "Đúng vậy, cô ấy không đồng ý, anh từ bỏ ý định, bọn anh lại là bạn bè.” Tùng San như có suy nghĩ, cô hỏi: "Giống như lần trước anh muốn bao nuôi em, em không đồng ý, anh nói muốn chúng ta trở thành bạn bè, là vậy sao?" Cố Trì Tây cười lắc đầu, "Không, đương nhiên không phải.” Tùng San nhìn hắn, nhăn này: "Sao lại không giống? Anh muốn cùng cô ấy giữ mối quan hệ mập mờ chứ gì.” Cố Trì Tây lắc đầu, mỉm cười, "Anh và cô ấy chỉ là gặp dịp thì chơi, cho nên cô ấy không đồng ý anh cũng không ép buộc. Nhưng em thì khác, San San, không ai có thể thay thế em, anh cũng chưa từng có ý định buông tha em. Khi đó em hoàn toàn cự tuyệt anh như vậy, anh cảm thấy rất mất mặt, nhưng anh cũng không thể buông tay, anh nói muốn làm bạn với em cũng chỉ là kế hoãn binh.” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, "San San, anh thừa nhận lúc đầu anh quả thật coi em như những người phụ nữ khác. Nhưng rất nhanh sau đó, anh biết được cảm giác của anh dành cho em hoàn toàn khác biệt, bởi vì, anh không thể buông tay em.” Hắn nắm lấy tay cô, đặt trên ngực mình, "Chỉ có em ở nơi này, vẫn luôn như vậy.” Cảnh này rất quen thuộc, tay Tùng San đặt trên ngực hắn, cô chợt nhớ tới một đêm, trong cơn mưa to tầm tã, mắt hắn say mơ màng, kích động vỗ vào lồng ngực mình, "Chỉ có em ở nơi này, vẫn luôn ở nơi này!" Hai má cô bất giác nóng lên, cô cười cười, cúi đầu, cong khóe miệng, "Nhưng em cảm thấy chị Vân rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn em, cũng có khí chất hơn em...” Cố Trì Tây cười yêu thương, ôm cô bé con: "Ai nói, cô ấy đẹp hơn em chỗ nào! San San của anh là xinh đẹp nhất!" Tùng San cười rất ngọt, "Cố Trì Tây, khi em thấy chị Vân, bỗng nhiên em có ý nghĩ muốn mình trở nên thành thục hơn, em cũng muốn mấy năm sau mình cũng có thể có khí chất và phong tình giống như chị ấy.” Cố Trì Tây lắc đầu, "Không, cái khí chất và phong tình của cô ấy không hợp với em, San San, em chỉ cần một đời bình an vui vẻ là đủ rồi. Anh không muốn em giống như chị Vân, khí chất và phong tình của cô ấy có thể khiến cho đàn ông điên đảo, nhưng sự hoạt bát và thẳng thắn của em lại khiến người ta yêu thương. Em không cần giống như cô ấy, cô ấy mới là người nên hâm mộ em.” Tùng San nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, cô cười nói: "Cô ấy hâm mộ em cái gì? Hâm mộ em lấy được ông xã tốt sao?" Cố Trì Tây cười rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên hắn nghe Tùng San gọi “Ông xã”, hắn vội vàng đưa lỗ tai tới gần hơn, "Em vừa nói cái gì thế, lặp lại lần nữa đi.” Tùng San đưa môi mềm sát vào tai Cố Trì Tây "Ông xã.” Tiếng gọi này khiến cho toàn thân Cố Trì Tây kích động, kích động tới mức máu nóng sục sôi, đôi tay ôm bé con càng dùng sức, mạnh mẽ hôn cô, cứ hôn hết lần này tới lần khác, làm sao cũng không đủ. Tùng San bị hắn hôn, nhưng vẫn cười hì hì, cựa quậy trong lòng hắn, hoàn toàn đốt lên ngọn đuốc kia. Hô hấp trở nên dồn dập, hắn dứt khoát ôm cô bé con đứng lên, bước ra hành lang, mở một cánh cửa bước vào, đóng lại, sau đó không mở ra nữa. Lão Thẩm vẫn ngồi ở đó, tuy nhìn qua hai mắt như nhắm lại, nhưng chuyện hai người kia anh anh em em trên xích đu hắn đều nhìn thấy rõ ràng, hắn cười lắc đầu uống một ngụm trà, lão Cố này thật là, lớn tuổi rồi mà không biết kiềm chế, thật là tức chết người mà. Lão Sở và chị Vân ngồi bên kia cũng nhìn thấy Cố Trì Tây ôm Tùng San đi ra ngoài, lão Sở cười gian nói, "Đừng nhìn, có nhìn nữa cũng không phải của cô.” Chị Vân cười cười: "Tôi chỉ muốn xem đó là cô gái thế nào thôi.” Lão Sở uống một ngụm rượu đỏ, "Nhìn xong rồi, cảm giác thế nào?" Vẻ mặt chị Vân ảm đạm, đung đưa ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ đảo một vòng trong ly rượu chân dài, "Nhìn xong rồi, chẳng có cảm giác gì.” Lão Sở thở dài: "Nếu lúc trước cô không từ chối lão Cố thì người đã thuộc về cô rồi, không phải sao? Bây giờ cô còn ngồi đây ủ ê gì nữa?" Chị Vân lại mỉm cười, "Anh cho rằng lúc trước tôi không từ chối, thì có thể giống Tùng San bây giờ sao?" Nói xong cô ta tự lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, bỗng nhiên trên mặt hiện lên sự cô đơn, "Anh ấy từng có nhiều người phụ nữ, có người nào kết thúc hợp đồng rồi mà còn liên lạc đâu? Tôi chỉ không muốn trở thành khách qua đường với anh ấy, nên mới cự tuyệt. Đáng tiếc, đến cuối cùng ngay cả khách qua đường cũng không phải.” Lão Sở khoát tay chặn lại, "Vẫn là Tiểu Thần cháu tôi nói đúng, phụ nữ các người quá tham lam, muốn quá nhiều. Tiền, tình cảm, chung thuỷ, thứ nào cũng phải có.” Chị Vân cười cười, "Nhưng những thứ này đều là bằng chứng để chứng minh tấm lòng của một người đàn ông, không phải sao? Cũng chỉ có người đàn ông đáp ứng đủ những điều kiện này, mới có thể chứng minh người đó thật sự yêu mình. Chẳng phải cuối cùng Sở Thần cũng thua trong tay người phụ nữ tên Quý Thù sao? Bây giờ còn đi làm vú em nữa chứ, có gì hay mà nói?" Lão Sở gật đầu, "Cô nói cũng đúng, nhưng cô quên một vấn đề cốt lõi, dù cho có một người đàn ông nguyện ý cho cô tất cả những thứ này, cô cũng không nhất định phải đồng ý, đúng chứ? Tình yêu cần phải từ hai phía, A Vân, tôi nguyện ý đem những thứ này cho em, đem toàn bộ trái tim tôi cho em, em bằng lòng nhận không?" Chị Vân nhìn lão Sở cười, trong đôi mắt ẩn chứa phong tình vô hạn, "Sở Kinh Từ, anh say rồi.” Lão Sở vui vẻ, "Đã lâu lắm rồi chưa nghe em gọi tên anh, lại đây lại đây, gọi thêm mấy tiếng nữa cho anh nghe nào!" Chị Vân sẵng giọng: "Không phải anh ghét nhất người khác gọi tên anh sao? Tôi nhớ rất rõ lúc trước anh từng nói anh rất hận mẹ mình đã đặt cho mình cái tên này, vừa nghe là thấy giống như lò thêu ở trấn Cảnh Đức.” Lão Sở nắm lấy tay chị Vân, "Em còn nhớ sao? A Vân, anh rất vui đó! Em xem, anh lại ly hôn rồi, bây giờ anh chỉ còn lại mấy chiếc xe, nếu em không ghét bỏ anh, em nhận anh vào làm công cho em đi?" Chị Vân rút tay mình về, "Tôi đương nhiên là ghét anh rồi, anh kinh doanh cái gì thì cái đó liền thua lỗ, sao chổi xui xẻo như vậy tôi nhận vào làm gì? Tới từ chỗ nào thì mau quay lại chỗ đó đi!" Chị Vân nói xong lập tức xoay người, "Tôi mệt rồi, tìm phòng nghỉ ngơi đây, sáng sớm ngày mai tôi rời thuyền là xong, anh không cần xen vào chuyện của tôi.” Lão Sở khoát tay chặn lại, "Được rồi, có bao giờ anh không nghe lời em đâu? Vừa rồi em muốn anh phối hợp diễn với em anh cũng làm rồi còn gì.” Chị Vân cười cười, "Vậy là tốt rồi, cảm ơn.” Chị Vân đi rồi, lão Sở ngồi một mình cũng chẳng làm gì nên đi tới chỗ lão Thẩm ngồi, "Haizzz, vẫn là chỗ ông ngồi mát hơn.” Lão Thẩm cười nói: "Lại bị thất vọng nữa à?" Lão Sở gãi gãi đầu, "Ông nói xem, tôi phải ly hôn bao nhiêu lần nữa A Vân mới chịu lấy tôi chứ?" Lão Thẩm nhướn mày, "Hai chuyện này có liên quan gì nhau sao?" Lão Sở làm như không nghe thấy lời lão Thẩm nói, hắn đứng lên, "Lão Tần đâu rồi? Không được, tôi phải đi tìm ông ấy xem cho tôi một quẻ, rốt cuộc phải tới năm nào tôi mới có thể đổi vận?" Nói xong hắn vội vàng chạy đi. Lão Thẩm cười, lẩm bẩm, "Chỉ dựa vào ông mà đòi đổi vận, chờ kiếp sau đầu thai lại đi.” Tùng San ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, có lẽ tối qua gió lớn, thuyền đong đưa dữ đội, cũng có thể do người nào đó đêm qua quá phóng túng, đến nỗi sau khi tỉnh dậy cô vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí còn thấy buồn nôn. Đến phòng ăn cô mới biết, sáng sớm chị Vân đã xuống thuyền. Lão Thẩm nhìn Tùng San, cười gian, "Mệt không? Mau đến ăn chút gì đi.” Tùng San ngượng ngùng cúi đầu, ngồi xuống xong mới hỏi: "Cố Trì Tây đâu?" Lão Thẩm nói: "Không biết tối qua Lão Tần cho em trai ông ấy uống cái thuốc quỷ quái gì mà khiến nó bị tiêu chảy, lão Cố thấy vậy đau lòng nên sáng sớm đã đưa Lão Tần xuống thuyền đi khám bác sĩ.” Tùng San hoảng hốt, "Lão Tần không sao chứ?" Lão Thẩm khoát tay, "Đừng nóng vội, sẽ không sao đâu. Có lẽ sắp trở về rồi, thuyền cũng đã neo lại chờ ông ấy về.” Tùng San nghĩ một lát rồi hỏi: "Anh ấy cùng chị Vân xuống tàu sao?" Lão Thẩm cười cười, cô bé này nhìn ngây thơ nhưng lại rất thông minh. Tùng San không có được câu trả lời, nhưng cô cũng không hỏi nữa, chỉ cúi đầu, cầm dao nĩa ăn điểm tâm, bánh mì nướng và trứng ốp la, sữa tươi ít béo vừa uống một ngụm đã cảm nhận được vị thơm ngon. Lão Thẩm nói: "San San, cô cũng không cần lo lắng đâu. Lão Cố là người tôi hiểu nhất, suy nghĩ của ông ấy người bình thường không thể đoán ra, nếu không ông ấy cũng không trở thành Cố gia của ngày hôm nay. Tôi bội phục ông ấy nhất một điểm chính là ánh mắt của ông ấy rất độc đáo, luôn có thể nhìn được điểm mấu chốt mà người khác không nhìn thấy, sau đó còn có bản lĩnh chứng minh cho mọi người thấy ông ấy đúng.” Tùng San ngẩng đầu, cô không thể hiểu được ý tứ trong câu nói của lão Thẩm. Lão Thẩm cười cười, tiếp tục nói: "Trong mấy người chúng tôi, hai mươi năm trước, lão Cố là nghèo nhất, khi đó ba ông ấy vừa mới qua đời, chuyện gia đình, chuyện công ty cũng rối tinh rối mù. Chúng tôi đều cho rằng ông ấy sẽ nghe theo lời ba mình chấn hưng nhà máy của gia nghiệp, nhưng không ngờ ông ấy lại làm ngược lại, bán nhà máy đi, còn bán cho người nước ngoài. Vào năm đó, người dám làm chuyện này chỉ có ông ấy, sau này chúng tôi mới nhận ra, ông ấy rất thông minh, nếu không bán nhà máy đó, có khả năng ông ấy đã cùng Trịnh Đông Bình vào nhà lao rồi.” Tùng San sửng sốt, "Gì cơ?" Lão Thẩm nói tiếp: "Sau này, ông ấy cầm số tiền kia nhưng không gây dựng công ty mới, mà lại chạy tới Thẩm Quyến mua cổ phần công ty điện tử của Tam gia, kinh doanh đồ điện tử, không tới mấy năm lợi nhuận đã tăng lên gấp bội.” Lão Thẩm cười, "Đợi đến lúc lão Sở cũng học theo ông ấy bắt đầu kinh doanh đồ điện tử, ông ấy lại rút tiền ra, quay lại thành phố A bắt đầu xây dựng nhà cửa, kinh doanh nhà đất.” Đây là lần đầu tiên Tùng San nghe được chuyện quá khứ của Cố Trì Tây, càng nghe càng có hứng thú, cô hỏi: "Sau đó thì sao?" "Sau đó ông ấy lại nắm được thời cơ tốt, lúc ấy Mạnh Tích Minh đang quản lí việc xây dựng của thành phố, hai người song kiếm hợp bích cứ như vậy nội ứng ngoại hợp, thành phố A xây dựng các công trình mới đều do một tay lão Cố, số tiền đó nhiều tới mức ngay cả ngân hàng cũng không chứa được.” Lão Thẩm vừa nói vừa cười bổ sung, "Lão Sở kinh doanh điện tử lỗ nặng, quay trở về thành phố A, cùng lão Cố lăn lộn một phen, mới có tiền để bồi thường hết.” Tùng San bật cười, "Nghe thật thú vị.” Lão Thẩm cười nói: "Ánh mắt của Lão Cố không giống người thường, cho nên ông ấy coi trọng cô, có chết cũng phải theo đuổi cho bằng được, làm sao cũng không chịu buông tay, tôi thấy cũng hiểu được. Mấy năm nay ông ấy xây dựng nghiệp lớn, tôi chưa từng thấy ông ấy vất vả, nhưng yêu cô ông ấy toàn gặp trắc trở.” Tùng San cười, cô cúi đầu, không nói lời nào. "Có điều, lão Cố đã coi trọng, đương nhiên không phải bình thường. San San, sau khi tôi tiếp xúc với cô cũng rất thích cô, cô gái như cô rất thú vị. Hoạt bát, nói chuyện thẳng thắn, nhưng cũng đủ thông minh, tối hôm qua đối mặt với chị Vân cũng không luống cuống, thật không dễ dàng gì.” Tùng San cười cười, "Nào có, thật ra trong lòng tôi cũng cảm thấy không tự tin.” Lão Thẩm cười nói: "Chị Vân chính là người như vậy, ai gặp cô ấy lần đầu tiên cũng có ấn tượng sâu sắc, nhưng tiếp xúc lâu sẽ không thấy thế nữa. Cô ấy là người thông minh, biết lần gặp đầu tiên phải phô bày mặt tốt nhất của mình ra, cho nên mới có khí thế như vậy. Nhưng cũng giống như thuốc thập toàn đại bổ không thể uống hằng ngày, chút bàn lĩnh này của cô ấy chỉ có thể ngẫu nhiên sử dụng với người lạ. Cô vẫn tốt hơn, San San, cô chính là mặt trời nhỏ, mỗi ngày đều tỏa ánh nắng rực rỡ, ở bên cạnh cô, cuộc sống này ngày nào cũng cảm thấy sáng sủa.”