Tình Muộn
Chương 64
Mây đen bao phủ dày đặc khiến bầu trời không còn chút tia nắng, nước sông xám xịt cuồn cuộn gào thét, giống như dã thú đang tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Cố Trì Tây đứng đó, đôi mắt còn thâm sâu và đen hơn nước sông kia.
"San San, em nói cái gì?" Những lời này gần như chen chúc thoát ra khỏi kẽ răng, mỗi một chữ đều như mang theo lưỡi dao sắc bén.
Tùng San hất tay hắn ra, "Tôi nói tôi không phải phi tử của anh! Anh cũng không phải Hoàng Đế! Tôi không có nghĩa vụ phải vì anh mà thủ tiết, anh cũng không có quyền can thiệp vào tự do của tôi! Anh mau thả Trương Tân ra, anh không cần phải ra vẻ như đang bắt gian tại giường! Tôi và Trương Tân cũng không lén lút ngoại tình sau lưng anh! Dù anh ta có ôm tôi, anh cũng không có quyền xen vào!"
Vài giọt mưa rơi xuống, lạnh như băng rớt trên mặt hắn.
"San San, em vì Trương Tân mà muốn chấm dứt với anh sao?" Giọng nói của hắn rất trầm, gần như bị tiếng sấm nơi chân trời lấn át.
Nhưng Tùng San vẫn nghe thấy rất rõ ràng, cô cau mày, khụt khịt mũi, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, xin anh chú ý thân phận của mình.”
Mưa to rơi xuống, từng hạt từng hạt nối tiếp nhau, rất nhanh tạo thành một tấm rèm nước, khiến tầm mắt mơ hồ.
Cố Trì Tây vẫn đứng đó, không nhúc nhích, mưa làm ướt tóc hắn, rớt trên mặt hắn, chảy vào trong mắt hắn. Sau đó có mấy vệ sĩ áo đen đi tới, bung dù che trên đầu hắn.
"Anh thả Trương Tân ra, từ nay về sau đừng tìm anh ta gây phiền toái nữa.” Giọng nói của Tùng San cũng không bị tiếng mưa che lấp, ngược lại còn trở nên trong trẻo hơn nhiều.
Khóe miệng Cố Trì Tây hơi nhếch lên, "San San, nếu tôi không có quyền gì để quản thúc em, thì em có quyền gì để ra lệnh cho tôi? Vì sao tôi phải nghe lời em?"
Tùng San ngẩn ra, nhìn gương mặt đó, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sự lạnh lẽo phát ra từ hắn.
Trương Tân đã bị đánh tới mức nằm bẹp trên mặt đất, mắt không thể mở, hai tay bảo vệ huyệt thái dương, hét lớn: "San San, em thấy rồi chứ, đây chính là Cố Trì Tây! Em không cần xen vào, mau đi đi, tránh xa ông ấy ra!"
Toàn thân Tùng San đã ướt đẫm, lông mi dài của cô bị những hạt mưa đọng lại, cô lau mặt, "Cố Trì Tây, anh thả Trương Tân đi, chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới anh ta.”
Cố Trì Tây vẫn không nhúc nhích, "San San, em muốn cứu hắn tới vậy sao?"
Tùng San lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ tôi phải nhìn anh ta chết sao? Anh ta có lỗi gì? Chỉ bởi vì anh ta ôm tôi một cái mà bị anh quăng xuống sông làm mồi cho cá sao? Đây là xã hội pháp trị! Giết người phóng hỏa cũng còn phải do quan toà phán xét, Cố Trì Tây, anh tưởng anh là ai?"
Vẻ mặt Cố Trì Tây lạnh lẽo, "Nếu em muốn cứu hắn, vì sao không cầu xin tôi? Vì sao lại dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi? San San, em thật sự cho rằng tôi là loại người coi mạng người như cỏ rác sao? Ở trong lòng em tôi lại là một Hoàng Đế chuyên quyền độc đoán không phân rõ phải trái sao? Là tự em xem mình như vậy, em tự nói mình như sủng phi của tôi, còn muốn tôi cho em bình đẳng tự do nữa sao?"
Mưa to lạnh lẽo mang đi hơi ấm cuối cùng trong cơ thể, hàm răng của Tùng San bắt đầu đánh cầm cập.
"San San, ở trong lòng em, Cố Trì Tây tôi rốt cuộc là người như vậy sao? Em thật sự yêu tôi, hay đang thương hại tôi, hay thật ra đang sợ hãi tôi? Em đến bên cạnh tôi rốt cuộc vì cái gì? Bây giờ em muốn phủi sạch quan hệ với tôi vì cái gì? San San, từ lúc yêu em sâu sắc, tôi chưa từng xem nhẹ em, tôi dùng hết toàn lực che chở cho tôn nghiêm của em, tôi không dám khiến em có áp lực quá lớn, như vậy còn không tính là bình đẳng sao? Thật ra người khiến cho quan hệ giữa chúng ta không bình đẳng, không phải tôi, mà là em!"
Câu nói sau cùng gần như phát ra từ cổ họng, trái tim Tùng San quặn thắt, nước mắt hoà vào mưa cùng nhau chảy xuống.
Cố Trì Tây thở dài một tiếng, nói với vệ sĩ đang đứng bên cạnh mình: "Thả người.”
Mấy vệ sĩ kia thả Trương Tân ra, đồng loạt đi tới bên cạnh Cố Trì Tây. Cố Trì Tây liếc nhìn Tùng San, không nói thêm câu nào nữa, xoay người rời đi.
Tùng San nhìn bóng dáng hắn ngày càng xa, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. Nhìn chằm chằm vào những chiếc xe hơi màu đen đang dần biến mất trong màn mưa, toàn thân cô hơi run rẩy, sau đó đi đến bên Trương Tân, "Anh sao rồi?"
Trương Tân miễn cưỡng hé mắt nhìn "Tôi không sao.”
Tùng San khom người, nâng hắn dậy, một người đàn ông cao lớn như vậy, tất cả sức nặng đều đặt trên người cô, lúc đứng lên hai người lắc lư suýt nữa không đứng vững, thảm cỏ bên bờ sông bị nước mưa làm trơn trượt, Tùng San dứt khoát tháo giày cao gót, mới có thể dìu Trương Tân ra xe.
"San San, cảm ơn em.” Trương Tân nói.
Mặt Tùng San gần như không có chút biểu cảm, "Tôi đưa anh tới bệnh viện.”
Mấy vệ sĩ đó xuống tay rất ác độc, Trương Tân là một thanh niên thân cao bảy thước, còn là bộ đội đặc chủng vậy mà bị đánh tới mức không còn chút sức lực.
Trương Tân lắc đầu, "Không cần đâu, tôi ngồi một lát sẽ bình thường lại thôi, sau đó tôi sẽ đưa em về.”
Tùng San ngồi vào chỗ gần hệ thống sưởi trên xe, gió nóng thổi vào, nóng lạnh luân phiên khiến cô rùng mình.
"Sau này ngài ấy sẽ không dây dưa với em nữa.” Trương Tân nói.
Tùng San nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, không nói lời nào.
Trương Tân giùng giằng vươn tay, lấy chiếc khăn trong xe đưa cho Tùng San, "Lau mặt đi.”
Tùng San mở to mắt, có chút không đành lòng nhìn con mắt bị đánh bầm tím và khoé miệng rỉ máu của hắn, liền nói: "Tôi thấy chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi, vết thương của anh rất nặng.”
Trương Tân nói: "Mẹ em làm ở bệnh viện, em đưa tôi tới đó thì không tiện lắm, hay em lấy điện thoại của tôi gọi cho Trương Dật Bạch, anh ta là anh họ của tôi, anh ta sẽ giúp tôi kiểm tra.”
Tùng San suy nghĩ xong rồi gật đầu nói: "Được.”
Điện thoại gọi ba lần vẫn không ai bắt máy.
Tùng San cau mày, đang lúc rối rắm không biết nên làm sao thì đầu kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng "A lô? Trương Tân cậu đang ở đâu?"
Giọng nói của Trương Dật Bạch mang theo sự nôn nóng.
Tùng San ngừng một lát rồi nói: "Bác sĩ Trương, tôi là Tùng San, Trương Tân anh ta...”
"Tùng San!" đầu bên kia chợt quát to một tiếng, "Tùng San cô mau tới bệnh viện! Mẹ cô xảy ra chuyện rồi!"
Tùng San kinh hãi: "Cái gì? Anh nói cái gì?"
Trương Dật Bạch sốt ruột nói: "Bây giờ cô lập tức tới bệnh viện đi, lúc này tôi không có thời gian giải thích nhiều cho cô nghe!"
Tùng San cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn Trương Tân, Trương Tân cau mày, "Vẫn là để tôi lái xe đi, trời mưa quá lớn, em lại không có giấy phép lái xe.”
Bầu trời giống như nứt toác ra, mưa to xối xả, không thể dừng lại được.
Khi Tùng San và Trương Tân tới cổng lớn bệnh viện đã thấy Trương Dật Bạch đang đứng đó lo lắng chờ đợi. Trương Dật Bạch nhìn thấy Trương Tân thì hơi sửng sốt, "Cậu bị sao vậy?"
Trương Tân nói: "Em không sao, không cần lo cho em, anh mau đưa San San đi gặp mẹ cô ấy đi.”
"Mẹ tôi rốt cuộc bị sao vậy?" Tùng San cuống đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Trương Dật Bạch nhìn Tùng San, "Vừa rồi khi làm cấp cứu kích tim cho một đứa trẻ thì bị điện giật, lúc đó chị ấy đạp trúng chỗ mối nối với dây tiếp đất nên bị tĩnh điện đánh văng, kết quả đầu bị đập vào máy đo nhịp tim.”
Trương Dật Bạch nói quá phức tạp, Tùng San nghe không hiểu, cô sốt ruột hỏi: "Vậy là sao, rốt cuộc bây giờ mẹ tôi sao rồi?"
Mặt Trương Dật Bạch lộ vẻ khó xử, "Tóm lại chính là xuất huyết não cấp tính, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.”
Tùng San sợ hãi kêu lên thành tiếng: "A —— "
Trương Tân đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô, "San San, em bình tĩnh một chút.”
Toàn thân Tùng San run rẩy, cô buộc chính mình phải hít thật sâu, "Làm sao mới có thể cứu được? Bác sĩ Trương, cần phải làm gì để cứu mẹ tôi?"
Trương Dật Bạch nói: "San San cô đừng kích động, chúng tôi vừa mới chụp CT cho mẹ cô để xác định vị trí xuất huyết, nó ở gần não, sợ là không lạc quan lắm, bây giờ các bác sĩ bên khoa ngoại đang xem xét phương án để quyết định xem nên phẫu thuật mở hộp sọ hút máu bầm hay làm cách khác.”
"Mở...” Tùng San sắc mặt trắng bệch, "Là làm phẫu thuật mở đầu ra sao?"
Trương Dật Bạch vỗ vỗ lưng Tùng San, "San San, bây giờ ba cô đang đứng bên ngoài phòng ICU cùng mẹ cô, tôi đứng ở đây chờ là vì muốn thương lượng với cô về chi phí phẫu thuật...”
"Chi phí phẫu thuật? Mẹ tôi là y tá trưởng của bệnh viện này, chẳng lẽ không được chi trả sao?" Tùng San lớn tiếng hỏi.
"Mẹ cô có bảo hiểm của bệnh viện, hơn nữa còn là nhân viên của bệnh viện, chi phí phẫu thuật đương nhiên có thể giảm bớt, nhưng tôi lo việc chữa trị sau khi phẫu thuật, chỉ e sẽ cần dùng tới một vài loại thuốc nằm ngoài phạm vi chi trả của bảo hiểm. Đặc biệt mỗi ngày đều phải tiêm vào một ống máu chứa albumin để duy trì áp suất não, đồng thời còn có vài loại thuốc giúp máu hoà tan nữa, loại Albumin đó ở mỗi nơi sản xuất đều có hiệu quả không giống nhau, từ đó hiệu suất điều trị cũng kém xa.”
"Vậy thì dùng loại quý nhất, tốt nhất! Nhất định phải mau chóng chữa khỏi cho mẹ tôi!" Tùng San nói.
Trương Dật Bạch gật đầu, "Đương nhiên là tôi muốn làm như vậy rồi, cho nên mới muốn nói trước với cô một tiếng, bây giờ cô mau liên hệ cho Cố Trì Tây đi, để ngài ấy cho người đến Hongkong mang một hộp Albumin do Đức sản xuất về, loại này các bệnh viện ở đại lục đều không cung cấp, nhưng hiệu quả trị liệu là tốt nhất.”
Tùng San sửng sốt, Trương Tân đứng bên cạnh cũng sửng sốt. Trương Dật Bạch nhìn Tùng San, rồi lại nhìn Trương Tân, "Sao vậy?"
Tùng San cau mày, "Bác sĩ Trương, tiền tôi có thể trả, anh có thể tìm người khác mang thuốc về giúp tôi được không?"
Trương Dật Bạch nghi hoặc, "Có thể thì có thể đó, nhưng nó rất quý, cô nhất định muốn tự trả tiền sao?"
Tùng San cười nhẹ, "Đó là mẹ tôi, đương nhiên tự chúng tôi sẽ trả tiền.”
Trương Dật Bạch nói: "Loại Albumin này độ tinh khiết khác nên giá cả cũng khác, loại quý nhất thì ít cũng 30. 000 đô la Hongkong một ống, tình hình của mẹ cô bây giờ không biết cần phải dùng bao nhiều ống...”
Tùng San hoàn toàn ngây người.
Ba vạn, một ống?
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
107 chương
515 chương
33 chương
10 chương
10 chương
130 chương
11 chương