Tình Muộn

Chương 23

Sáng thứ bảy, Phương Tiểu Tiệp lôi kéo Tùng San đi tới trung tâm bách hóa thương mại, đi mãi từ tầng một đến tầng cao nhất, cuối cùng tại cửa hàng quần áo kia mua cho Tùng San một chiếc đầm màu hồng phấn. Kiểu dáng của nó như đầm công chúa, đường viền có hoa văn, Tùng San mặc vào trông như từ phim hoạt hình bước ra vậy, Phương Tiểu Tiệp ngồi một bên nhìn, tỏ vẻ rất hài lòng. Tùng San cảm thấy thật CMN vô lực, nhưng cô cũng không có quyền phản kháng. "Mặc như vậy rất đẹp, con nghĩ xem, chủ nhiệm Trương cả ngày ở trong bệnh viện thấy nhiều ý tá, bác sĩ mặc blouse trắng như vậy, mẹ khẳng định cậu ta cũng thấy chán muốn chết rồi.Con mặc bộ trang phục này đứng trước mặt hắn, mẹ khẳng định sẽ khiến cậu ta yêu thích." Phương Tiểu Tiệp rất vui vẻ cầm ví trả tiền. thật ra suy nghĩ của Tùng San khác xa một trời một vực với mẹ cô, một người đàn ông ba mươi ba tuổi, loại phụ nữ nào mà anh ta chưa thấy, nếu là đàn ông tới tuổi này mà còn yêu thích loli, thì đó tuyệt đối là một ông chú đáng khinh. Bất quá ở trước mặt trước mặt Phương Tiểu Tiệp, cô cũng không nói gì, bởi vì cô vốn không có ý định khiến lần xem mắt này thành công. "Mẹ, mẹ cũng nói anh ta ở bệnh viện gặp nhiều y tá, mẹ không sợ tương lai con gả cho anh ta, anh ta ở bệnh viện lén phén sao?" Tùng San hỏi. Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Cậu ta dám! Toàn bộ y tá trong bệnh viện là do mẹ vợ cậu ta là mẹ quản lý, dưới con mắt quan sát của mẹ mà cậu ta dám làm loạn sao?" trên đầu Tùng San nhỏ một giọt mồ hôi lớn , mẹ già đại nhân thật sự quá dũng mãnh. Phương Tiểu Tiệp còn mua cho Tùng San một đôi giày cao gót, màu hồng phớt trên mũi giày có đính nơ con bướm, ton-sur-ton với chiếc đầm của cô. Nhưng mà chất liệu của giày mới rất cứng, mang vào không thoải mái, Tùng San mang nó một lúc thì không đi nổi nữa. "không sao đâu, tới bệnh viện hai đứa cứ ngồi ở quán cà phê trong căn tin trò chuyện, không cần đi đâu cả, con cố gắng chút đi." Phương Tiểu Tiệp dùng hi vọng bền vững của bà cổ cũ con gái Lúc Trương Dật Bạch nhìn thấy Tùng San cảm thấy rất vui vẻ, hắn không thể nào tưởng tượng được con gái của chị Phương lại non nớt xinh đẹp như đóa hoa vậy, như thế này thì làm sao hắn xuống tay được. Phương Tiểu Tiệp đầy nhiệt tình giới thiệu một phen sau đó liền để hai người lại, bản thân lấy cớ đi kiểm tra phòng bệnh rồi rời đi . Trương Dật Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của Tùng San, không cần đoán hắn cũng biết đây là kết quả của việc bất đắc dĩ bị ép buộc mà đến . Vì thế hắn vui vẻ cười ha ha mang cô đi tới quán cà phê ngoài trời ở tầng năm, hai người ngồi xuống, hắn gọi cho cô một ly Cappuccino, còn bản thân thì gọi một ly trà. "Giầy của cô không hợp chân phải không?" Sau khi Trương Dật Bạch ngồi xuống, thì đây là câu đầu tiên hắn hỏi. Tùng San sửng sốt, cô bất ngờ phát hiện chủ nhiệm Trương là một người thân thiện. Sau đó cô cũng vui vẻ trả lời "Vâng, là vừa mới mua, mua cùng với bộ đầm này." Trương Dật Bạch gật đầu, nhịn cười không được. Tùng San cảm thấy dáng vẻ của chủ nhiệm Trương không tệ , hơn nữa tính tình của người này cũng giống như mẹ cô đã nói, thân thiện hiền hòa. Tinh thần căng thẳng của cô thả lỏng hơn nhiều. "thật xấu hổ, nhưng ý tốt của mẹ cô khiến cô tôi không thể từ chối, tôi không dám không nể mặt của chị ấy. Nhưng cô còn trẻ như vậy sao phải gấp gáp đi xem mắt chứ?" Trương Dật Bạch hỏi. Tùng San cười khổ, " tôi vừa mới bị tên bạn trai một chân hai thuyền chia tay, mẹ rất lo lắng cho tôi, có lẽ là sợ tôi không ai thèm lấy Trương Dật Bạch cười càng thêm thích ý, cô gái hỏ này thật ngay thẳng, nói chuyện không có chút ẩn ý hay giầu giếm gì. cô gái này không tệ, "Vì vậy cho nên bà ấy chọn tôi? không chê tôi lớn hơn cô nhiều sao?" Tùng San gật đầu, "Mẹ tôi nói con người anh đáng tin." "À, vậy cô cảm thấy tôi thế nào ? Có đáng tin không?" Trương Dật Bạch hỏi. Tùng San bĩu môi, "Mới gặp mặt vài phút tôi làm sao biết được. Chỉ lá bác sĩ Trương à, tôi cảm thấy dáng vẻ của anh giông như kinh nghiệm rất phong phú, chắc là không cần phải đi xem mắt mới đúng chứ?" Trương Dật Bạch lắc đầu, trong lòng thở dài, bao nhiều người gặp hắn cũng đều bị cái vẻ ngoài này cuả hắn lừa gạt , vì sao cái gì hắn cũng tốt nhưng lại không có bạn gái chứ? Nghĩ lại thì các anh em của hắn đều đã được bồng con hết rồi….. "Tùng San, tôi cảm thấy hai ta rất hợp ý nhau, cô có muốn kết giao quan hệ thử không ? Đừng phụ lòng ý tốt của mẹ cô." Lúc nói ra những lời này, Trương Dật Bạch cũng cảm thấy đâu óc mình có vấn đề rồi . Tùng San cũng sửng sốt, CMN mới đó mà đã coi trọng cô rồi sao ? Xem mắt thì ra đơn giản như vậy sao? Trương Dật Bạch gặp Tùng San chậm chạp không phản ứng, hắn liền ý thức được bản thân đã suy nghĩ nhiều . hắn vừa hối hận tật xấu nhiều năm của mình không bỏ được, vừa xấu hổ cười ha ha, "Ha ha ha,sao vậy, dọa cô rồi sao?" Tùng San thấy hắn vui vẻ, cô mới hiểu được là hắn đang đùa cô thôi, vì thế cô cũng cười, " Còn không sợ được hay sao, làm tôi không biết nên nói gì cả!" Quán cà phê ngoài trời nằm trên ban công tầng năm của bệnh viện, nó cùng kiến trúc bên trong bệnh viện ngăn cách bằng một tấm kính khổng lồ sát đất. Ở phía bên này, Trương Tân đang cầm thuốc vừa lấy đi ngang qua, tầm mắt hắn trong lúc vồ tình quét qua Trương Dật Bạch và Tùng San đang nhìn nhau cười, hắn dừng bước. Y tá Tiết Lệ đi theo hắn cũng dừng lại, cô ta nhìn Trương Tân, rồi theo tầm mắt hắn nhìn qua, cười nói: " Chủ nhiệm Trương thật đúng là bận rộn, cuối tuần còn phải tới bệnh viện xem mắt." Trương Tân quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Lệ, "Xem mắt" Tiết Lệ gật đầu, "cô gái nhỏ kia là con gái của y tá trưởng, mới hai mươi tuổi thôi, dáng vẻ rất xinh đẹp phải không? Y tá trưởng của chúng tôi vì muốn giới thiệu con gái cho chủ nhiệm Trương mà chủ động tìm người ta nhiều lần. Bà ta nhất định là xem chủ nhiệm Trương như con rể rùa vàng, vội vàng đem con gái dâng lên tay người ta." Vẻ mặt của Trương Tân đăm chiêu suy nghĩ, im lặng không nói gì. Tiết Lệ lại nói: "Ai, Anh Trương, anh có muốn qua đó chào hỏi hay không? Chủ nhiệm Trương không phải là họ hàng của anh sao?" Vẻ mặt Trương Tân không chút thay đổi, cũng không trả lời. hắn lấy di động từ trong túi ra nói với Tiết Lệ: "Tôi đi gọi điện thoại, cô đi trước đi." Tiết Lệ còn muốn nói thêm gì đó, nhừng nhìn thấy ánh mắt của Trương Tân, cô ta quyết định im lặng . cô ta xoay người đi về hướng khác, làm ơn đi, làm người ta lôi kéo muốn chết, không phải chỉ là một tài xế quèn thôi sao. Lúc Cố Trì Tây nhận được điện thoại hắn đang ở trong nhà xem văn kiện, nằm bên chân hắn là lão Tần đang lười biếng nằm ngủ. Bên ngoài thời tiết rất tốt, hắn vốn định hôm nay sẽ mang Tùng San đến biệt thự Vân Đỉnh, cùng nhau nhìn ngắm cảnh sắc non xanh nước biếc, tiến thêm một bước để hiểu nhau hơn. Như thật không ngờ là hôm qua tính tình của bé con không tốt, giọng nói trong điện thoại thật hung hăng, hắn hiện tại đang lấy lùi làm tiến cho nên không thể quá gấp gáp, cho nên hắn đành chịu thôi. Vì thế hắn vốn có tình sắp xếp một ngày rãnh rỗi, bây giờ lại nhàn nhã như vậy. hắn không có việc gì làm, lại lười ra ngoài tìm người khác, đành phải ở nhà vừa canh chừng Lão Tần vừa làm việc. Khi nghe được Trương Tân nói Tùng Sam hiện tại đang ở bệnh viện xem mắt, Cố Trì Tây quá tức giận mà cười, phần văn kiện báo cáo trên tay rơi xuống đất. cô bé con này thật sự không coi hắn ra gì mà ! Tùng San cùng Trương Dật Bạch trò chuyện càng lâu lại càng phát hiện, cùng bác sĩ Trương này nói chuyện rất thú vị, bất luận là chủ đề gì đều có thể trò chuyện cả nửa ngày, thiên văn địa lý, con voi con kiến, tứ thư ngũ kinh, Crayon Shin-chan, quả thực là không gì không biết không chỗ nào không hiểu. "Bác sĩ Trương, Tôi cảm thấy nói chuyện với anh rất thú vị ." Tùng San cười tươi. Lòng của Trương Dật Bạch rung động, vội vàng khoát tay “ Đừng gọi tôi là bác sĩ Trương, nghe quá xa lạ, cô không phải bệnh nhân của tôi.” Tùng San nháy mắt mấy cái nói, "Tôi nên gọi anh là gì đây ta ? Anh lớn hơn tô mười ba tuổi, gọi anh là anh cũng không đúng, gọi chú cũng không phải." Lời nói này khiến Trương Dật Bạch cười khổ, "Vậy cô gọi tôi là lão Trương đi, hoặc là... trực tiếp gọi Trương Dật Bạch cũng được." Tùng San cười cười, "Tôi cũng gọi ba của tôi là lão Tùng, vẫn là đừng gọi lão Trương thì hơn . Vậy tôi gọi anh Trương Dật Bạch là tốt nhất." Trương Dật Bạch rất vui vẻ , nhìn nhìn đồng hồ nói, "Ai, cô ăn trưa không? Có muốn gọi mẹ cô cùng đi ăn cơm không?" Tùng San gật đầu, "đi chứ, tôi cảm thấy buổi gặp mặt hôm nay của chúng ta rất thành công, tuy rằng không thể xem như là xem mắt nhưng có thể có thêm một người bạn khiến tôi rất vui ." Trương Dật Bạch bất đắc dĩ, "San San, tốt xấu gì cô cũng phải cho tôi cơ hội với chứ, cứ như vậy mà tiêu diệt hết hi vọng của tôi thì thật quá tàng nhẫn." Tùng San biết hắn là đang nói đùa, vì thế cũng vui vẻ cười nói: "Tốt thôi, không thành vấn đề, dù sao hiện tại tôi cũng không có bạn trai, nếu anh thật sự để ý tôi, hai ta lại gặp mặt thêm vài lần nữa để bồi dưỡng tình cảm!" Trương Dật Bạch cười thực vui vẻ, hắn cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, cười rộ lên như thế thật xinh đẹp, mặc dù tuổi cô ấy còn quá trẻ, nhưng hắn cũng không tính là già đi, hơn nữa cha mẹ vợ bên kia cũng đã qua cửa rồi... đang cân nhắc thêm gì đó để khiến cái danh phận kia thành hiện thực, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một người. Trương Dật Bạch ngẩng đầu, đột nhiên bối rối, cả nửa ngày hắn mới mở miệng: "Cố gia? Sao ngài lại đến đây?" Cố Trì Tây im lặng, không hề nhìn Trương Dật Bạch, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tùng San, sắc mặt không thể khó coi hơn nữa. Tùng San đã phát hiện ra Cố Trì Tây trước Trương Dật Bạch, chính xác mà nói là khi cô vừa nói xong câu nói đùa kia mắt đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Trì Tây, sau đó cả người liền căng thẳng. cô đành trơ mắt nhìn hắn từng bước đến gần, cái cảm giác áp bách kia làm nhiệt dộ thân thể cô giảm đi tám độ, đầu óc như muốn đông lại . Trương Dật Bạch nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Trì Tây, sau đó nhìn vẻ mặt căng thẳng Tùng San, hắn không tránh khỏi hít một hơi khí lạnh. Tùng San cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn , loại cảm giác này thật không thể nói thành lời, Cố Trì Tây chỉ đứng ở nơi đó mà thôi, một câu cũng không nói, cũng không có hành động gì nhưng cô đã khẩn trương đến mức khiến thân thể cứng đơ. Lúc này Trương Dật Bạch coi như hoàn toàn hiểu rõ rồi, tư thế này của Cố gia chính là sự hung tợn của diều hâu đối với con mồi chạy trốn. Tình huống như thế này rồi mà hắn còn dám đối với Tùng chút ý định gì thì ngay cả mạng cũng không giữ được. Vì thế hắn vội vàng cười giảng hòa, "Sao thế, Cố gia và San San là người quen sao? Vậy tốt rồi, vừa nãy chúng tôi đang tính gọi mẹ của San San cùng đi ăn cơm, Cố gia có muốn đi cùng hay không?" Cái tên Trương Dật Bạch luôn luôn là người cục diện càng loạn thì hắn càng vui vẻ. Lúc này Cố Trì Tây mới quay mặt qua nhìn Trương Dật Bạch, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ý cười như có như không, "San San rất rất đùa giỡn, Dật Bạch, cậu đừng để ý." Trương Dật Bạch cười cười, lộ ra hàm răng trắng, "Sao có thể chứ, đều là người trong nhà." Cố Trì Tây thu lại nụ cười ,xoay người lại nắm chặt cổ tay Tùng San, không nói lời nào đem người từ chỗ ngồi kéo lên, mạnh mẽ kéo cô rời đi. Tùng San bị hắn làm đau đến mức nghiến răng, không không cách nào rút tay ra được. Trương Dật Bạch nhìn Cố Trì Tây lôi kéo Tùng San vào thang máy, hắn mới bình tĩnh thở dài một hơi. CMN, thiếu chút nữa đã đắc tội với đại nhân vật không thể trêu vào. thật là nằm cũng trúng đạn. Sau đó hắn nhìn ghế ngồi trống rỗng đối diện, lại bùi ngùi, cô gái nhỏ này thật sự không thể nhìn bề ngoài, trông đơn thuần như vậy nhưng lại là người đàn bà của Cố Trì Tây? Lá gan thật không nhỏ, cô ấy còn dám công khai tới đây xem mắt với hắn? Đây đều tình huống gì? Trương Tân vẫn đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn toàn bộ sự việc đã xảy ra rồi mới từ góc phòng đi tới trước mặt Trương Dật Bạch. "Anh họ." Trương Tân gọi hắn. Trương Dật Bạch ngẩng đầu, "Trương Tân cậu tới đúng lúc lắm, nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Trương Tân không chút thay đổi trả lời: "Tùng San là người con gái mà Cố tổng nhìn trúng, anh họ à, anh nên thu tay lại đi." Trương Dật Bạch suy nghĩ lời nói của Trương Tân lời nói, cuối cùng cũng hiểu, "À, thì ra là vẫn chưa thành công?" Trương Tân không đáp lại, nói: " về phía mẹ Tùng San, cần phiền anh hỗ trợ. Trước mắt gia đình Tùng San vẫn chưa biết chuyện Cố tổng." Trương Dật Bạch khoát tay chặn lại, "Được rồi, anh biết rồi." Còn bị uy hiếp trắng trợn nữa chứ, Trương Dật Bạch tự giễu cười cười, sao hắn lại xui xẻo vậy chứ, mỗi lần hắn nhìn trúng cô gái nào họ cũng đều là phụ nữ của người khác? .................................................. ................ -Từ chương này con mẹ nó thành CMN nhé, San san chửi hoài, để trong văn kì lắm