Tình Muộn
Chương 19
Đây là lần đầu tiên trong đời Tùng San chính thức nghe được lời thổ lộ như thế. cô không có cách nào diễn tả cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác rất khó diễn tả. cô hít sâu một hơi cười cười: "Chú à, chú lại nói chuyện văn vẻ nữa rồi ."
Cố Trì Tây cũng cười , dịu dàng nhìn cô, Tùng San lại quay đầu dời tầm mắt, đối với nụ cười đầy ẩn ý thâm sâu của hắn xem như không thấy.
"San San, tôi đang rất nghiêm túc ." hắn đến đứng đối diện với cô, hai mắt nhìn thẳng cô, đầy ý cười tiếp tục nói.
Đó là một đôi mắt thâm thúy mê hồn, ánh mắt sâu thăm thẳm, rõ ràng chỉ là một ánh mắt vô hình, nhưng lại giông như hữu hình, giống như có thể đâm sâu vào tâm hồn người.
Tùng San bỗng dưng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu. Lòng cô như dây đàn bị khuấy động vậy, chỉ đánh một lát, nhưng dư âm còn mãi.
Lúc này sắc trời lại biến hóa kì lạ, rõ ràng mặt trời đã lặn rồi, nhưng trời vẫn sáng lạ thường, núi xa nhuốm màu xanh đem, tầng mây rũ xuống. Trong không khí tràn ngập cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo.
Tùng San cảm thấy cách làm của ông chú này thật kì lạ. Nếu nói hắn nghiêm túc, thì thái độ của hắn lại như kẻ phong lưu, giống như cố ý trêu ghẹo cô, nếu nói hắn phong lưu, thì mỗi lời nói hành động của hắn lại không có chút nào phóng đại, khoa trương, lời ít mà ý nhiều, mạnh mẽ vang dội.trên người hắn có một khí thế giống như có thể nhìn thấu sự đời, lại có phần hứng thú giống như muốn đảo lộn thế gian. hắn rốt cuộc là đã trải qua bao nhiêu đau khổ, thăng trầm mới có thể ở nơi trần gian tầm thường này có được dáng vẻ từng trải chình chắn cùng tình tình cho dù gặp sống gió cũng không sợ hãi như thế. hắn đứng nơi đó vẻ mặt dịu dàng dần trầm xuống, rốt cuộc là trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, khát vọng những gì?
Mỗi lần cô nhắc tới Cố Lâm Lâm, trong mắt hắn có một sự hờ hững lạ thường, lại tại sao chứ?
Cố Trì Tây nhìn thấu sự bối rối của Tùng San, hai tay đặt lên bả vai cô, tiếp tục nói: "San San, tin tưởng tôi." cô ngẩng đầu nhìn hắn, đối với ánh mắt quá mức trong trẻo bức người như vậy, đôi mắt sáng ngời của cô lộ ra ánh nhìn dò xét cùng tìm tòi nghiên cứu, cực lực muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra chút gì đó.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, hai tay đem cô ôm vào lòng, "San San, thật ra em cũng thích tôi."
Vòng tay ôm ấp của ông chú này, vòng ngực rắn chắc tiếng tim đập có lực cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến lòng Tùng San cảm thấy nao nao. Lúc cô tỉnh hồn vội vàng đẩy ra hắn, hít một hơi khí lạnh. thật là nguy hiểm!
Đây quả thực là thuật thôi miên.
"Cố Trì Tây, tôi phát hiện chú là người đàn ông mưu tình thâm hiểm ." Tùng San cảm thấy đau đầu,không hiểu vừa rồi tại sao mình lại mất cảnh giác để hắn ôm vào trong ngực.
Cố Trì Tây hơi hơi nhíu mày, không nói gì.
"Mấy cái chiêu dụ dỗ phụ nữ của chú thật sự là xuất thần nhập hóa , quả nhiên là kinh nghiệm phong phú!" Tùng San vừa khó chịu gãi gãi đầu, vừa tức giận bản thân ý chí không kiên định, "Tôi chỉ biết, chú mang tôi lên núi nhất định là không có ý tưởng tốt lành gì! nói cái gì mà xem mặt trời lặn, còn nói cái gì mà tôi là của mặt trời mọc của chú ? Chú có thấy buồn nôn quá hay không? Xem phim Quỳnh Dao nhiều quá phải không? Bao nhiêu tuổi rồi mà con nói mấy lời sến súa đó không sợ con chú biết sao?" cô càng nghĩ càng thấy giận, quả thực muốn đập đầu chết luôn. cô vừa mới….vậy mà….chỉ chớp mắt đó…..cô động lòng.
Lúc này tỉnh táo lại, cô mới giật mình hiểu rõ, bản thân vừa rồi như cô ngốc khờ khạo lầm nhập cạm bẫy của bọn tuyên truyền tà giáo, cô còn có th tệ hơn vậy nữa không đây? Ông chú đó vừa mới nói vài lời ngon ngọt dụ dỗ thì đầu óc cô đã mơ hồ rồi, một chút tiền đồ cũng không có.
"Cố Trì Tây, bị chú lừa một lần là do chú khôn khéo, bị lừa lần thứ hai chính làdo tôi ngu muội." Tùng San trừng hắn, tức đến cười, "Chú mà còn như vậy thì từ giờ về sau núi Lạc Hà sẽ trở thành nỗi ám ảnh của tôi,."
Cố Trì Tây khẽ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc, "San San, tôi không có lừa em."
Tùng San vôi vàng lấy hai tay xoa ngực, "Dừng lại đi, tôi không muốn nghe những lời này nữa. Là thật sự cũng thế mà giả cũng thế, không có quan hệ gì với tôi cả. Việc bây giờ chú nên làm là đưa tôi về trường, nói chuyện và giải thích rõ ràng với con gái chú đừng để cô ta tới làm phiền tôi nữa, sau đó chúng ta từ nay về sau đừng gặp mặt nữa."
Tùng San nói một hơi xong , cặp mắt sắc bén chăm chú nhìn hắn, ánh mắt kia giống như đao kiếm, lạnh lùng ở trước mặt hai người vẽ ra một ranh giới
Cố Trì Tây nhìn vẻ mặt như đi đánh trận của Tùng San, lại thở dài một tiếng. Sau đó hắn quay đầu đi, móc bật lửa trong túi ra, châm một điếu thuốc.
Tùng San vẫn không nhúc nhích, ánh mắt kiên định lạ thường.
"Tôi đã đồng ý với em sẽ không ép buộc em, cho nên em yên tâm,trước khi em nguyện ý ở bên tôi tôi sẽ không làm chuyện gì khiến em không thoải mái nữa. Chuyện của Lâm Lâm em cũng yên tâm đi, để tôi giải quyết." hắn quay lưng lại với cô, phun ra một hơi thuốc, sau đó xoay người lại, "Nhưng mà San San à, muốn tôi hoàn toàn buông tay em ra, tôi không cách nào làm được."
Tùng San cũng thở dài, "Cố Trì Tây, Rốt cuộc thì tôi có điểm nào tốt chứ? Chúng ta cũng không quen thân, tại sao chú cứ cô tình quấn lấy tôi không tha?Chú là người giàu có, muốn dạng phụ nữ nào mà không có?"
Cố Trì Tây cười cười, không có trả lời vấn đề của cô. hắn lấy phủi khói,rồi lấy ra một cái gạt thuốc bỏ vào. hắn nhìn sắc trời phương xa nói "Ít nhất cũng để hai ta tiếp tục quan hệ bạn bè đi. Ngẫu nhiên gặp mặt một lần để trò chuyện cũng có thể chứ?"
Tùng San kiên quyết lắc đầu, "không thể, cùng người như chú là bạn bè tôi cảm thấy rất mệt mỏi."
Ai biết chú có giở trò lấy lùi làm tiến hay không, ngoài mặt thì giả vờ làm bạn tốt trong lòng thì vụng trộm giở trò với tôi?
Thiếu chút nữa là cô bị lừa rồi.
Cố Trì Tây bật cười, thật sự là không thể lường trước được cô bé con này lại ngoan cố như vậy. hắn nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu bé con, vừa tức vừa cười nói: "Em còn chưa thử làm sao biết là sẽ mệt chứ?"
Tùng San nhướng mày ,cố gắng muốn tìm ra chuyện gì đó để bác bỏ ý kiến của hắn.Cổ tay cô lại bị hắn nắm, thân thể bất giác bị hắn kéo đi.
"Chú đang làm gì vậy?" cô hỏi.
"đi thôi, thời gian cũng không còn sớm." hắn nói. hắn mang cô trở về xe, giúp cô cài dây an toàn, không nói lời nào khởi động xe.
"Chú muốn đưa tôi đi đâu đây ?" Tùng San cảnh giác hỏi.
Cố Trì Tây nở nụ cười, nghiêng mặt qua hỏi lại: "Vậy em muốn tôi đưa em đi đâu?"
Tùng San cắn môi, "Đưa tôi trở về, tôi muốn về trường học."
Cố Trì Tây nhếch khóe miệng, im lặng. Xe một đường chạy xuống núi, sau đó không có giống như lúc nãy chạy vào đường cao tốc, mà là chạy vào một con đường nhỏ dưới chân núi, con đường này không rộng, hai bên đều là rừng cây, đèn đường mờ nhạt. Cả một đường Tùng San đều khẩn trương nhìn ngoài xe, tuy rằng cô không biết đường nhưng cũng biết đây tuyệt đối không phải là đưa cô về trường học, vì thế trong đầu cô bắt đầu xuất hiện các loại khả năng, không tự giác sờ sờ điện thoại trong túi. Bố Tùng nhà cô thường hay nói nếu gặp nguy hiểm phải lặm tức báo nguy.
Đúng lúc này, Cố Trì Tây lái xe vào một nơi có kiến túc cổ kính như đền thờ, không gian rộng lớn, Tùng San ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ thật lớn, Trạch Viên. cô sửng sốt một chút mới phản ứng được thì ra nơi này là Trạch Viên trong truyền thuyết, hội quán lâm viên cao cấp nhất nằm ở ngoại ô thành phố A, tiếng tăm tương tự với Tháp Minh Châu đều là một biểu tượng, điều kiện vào cửa cũng cao như ở Tháp Minh Châu, căn bản không phải là nơi dân chúng bình thường có thể vào.
Trạch Viên vốn là một công viên ở ngoại ô, vài năm trước mảnh đất đó bị người mua và thiết kế cải tạo lại,giáo sư thiết kế công trình này bây giờ là quan chức cao cấp.Năm đó khi công trình này thi công nhận được rất nhiều sự chú ý, có rất nhiều báo chí đưa tin, sau khi xây dựng xong thì được tuyên truyền rầm rộ. Tùng San nhớ rõ cô từng xem một chương trình du lịch trên TV chuyên môn giới thiệu nơi này, toàn bộ nơi này chiếm diện tích gần hai hecta, bên trong có khu vườn thắng cảnh đầy ý thơ, các loại hoa cỏ quý hiếm, còn có suối nước nóng chữa bệnh, thức ăn phục vụ như hoàng gia. Đây là một nơi dung hợp các điểm đặc sắc của các lâm viên khác, thanh lịch cổ kính cùng ung dung xa hoa kết hợp thành một thể, đối với kẻ có tiền thì ngự hoa viên hay thiên đình chốn nhân gian cũng không có gì khác nhau.
"Chú đưa tôi tới đây làm gì?" Tùng San đoán không ra trong lòng ông chú này đang nghĩ gì.
Cố Trì Tây khóa xe, cười cười nói: "Ăn cơm, sẵn tiện gặp mặt vài người bạn tốt của tôi."
"A?" Tùng San hoàn toàn mơ hồ.
Cố Trì Tây vỗ vỗ đầu cô, "đi thôi."
Đậu xe xong xuôi hắn dẫn cô vào đại sảnh, sau đó đi lên một hành lang,bên cạnh hành lang này có một hồ nước, ánh trăng mông lung, sống biếc dập dờn. Tùng San khung cảnh trước mắt có một cảm giác như đang xuyên không vào phim cổ trang. đi hết hành lang thì tới một cái sân, qua cổng vòm hình vòng cung, bước trên lối đi lót đá xanh, cô thấy một căn phòng tao nhã, trên cửa gỗ khắc hoa treo một câu đối. Tùng San nhìn nét chữ viết bằng bút lông rồng bay phượng múa kia là biết chình mình nhất định không thể hiểu nổi câu đối kia viết cái gì. Cố Trì Tây cười nhẹ dắt tay cô, "Vào đi."
Trong căn phòng đó có mấy người đàn ông đang ngồi, cô đưa mắt nhìn xem rồi đoán họ bao nhiêu tuổi, từ người nghiêng mình dựa vào sô pha ngủ gật, đến người hạ thấp giọng nói câu được câu không nói chuyện. Tất cả đều là những ông chú trung niên, bọ họ nhìn như đều thanh tâm quả dục .
Đây là những người bạn thân Cố Trì Tây. hắn lăn lộn ở thành phố A hai mươi mấy năm, anh lừa tôi gạt, đến tuổi này thì người có thể gọi là bạn tốt của hắn cũng chỉ có vài người như vậy. Vài năm trước bọn họ cũng đều là bạn bè xấu cùng nhau theo đuổi cuộc sống về đêm, ăn chơi sa đọa, xa hoa đồi trụy, được các tú bà ở các quán bar cung kính như Bồ Tát. Nay tuổi đã lớn, thân thể cũng không chịu đựng nổi hiềm khi tới như nơi ăn chơi như vậy nữa. Bây giờ mấy người bạn già bọn họ gặp nhau đều là ở nơi yên tĩnh như thế này, bên ngoài non xanh nước biếc chim hót hoa thơm , không có chuyện gì thì đánh cờ đối ẩm, nói với nhau vào chuyện đùa vui, hay chuyện buồn bực rồi ai về nhà nấy.
Lão Thẩm ngồi tựa bên ghế sofa, nhìn thấy Cố Trì Tây tiến vào thì ngồi dậy,ánh mắt trần trụi kia lóe sáng còn hơn đèn pha. Ánh mắt sắc bén nhìn một lát liền phát hiện ra Tùng San đi ở phía sau, vẻ mặt nhất thời sáng lên.
Cố Trì Tây này thật không biết nghỉ ngơi, ở đâu kiếm được một cô bé mềm mại như nước như vậy, thật là phá hoại mầm non của đất nước. Dáng vẻ tươi tắn môi hồng răng trắng giống như ngày xuân hoa đào nở, ngay cả lão Thẩm người dày dặn kinh nghiệm đã rửa tay gác kiếm nhiều năm trong lòng cũng khó nhịn run run.
"U, hôm nay thật là hiếm thấy , lão Cố vậy mà lại mang theo người tới sao?" Lão Thẩm tinh thần tỉnh táo, không hề thấy mệt .
Cố Trì Tây cười cười, "Tôi chỉ đi ngang qua, đoán rằng mấy người các ông nhất định ở đây tìm sự yên tỉnh, cho nên tới đây nhìn xem một lát."
Lão Thẩm vui vẻ, "A, thì ra chỉ là một dự định nhất thời, vậy ông vẫn là đi nhanh lên đi, đừng làm cho mấy người chúng tôi thấy mà ham."
Lão Thẩm năm đó cũng coi như là một con sói lớn càng quét kháp thành phố A, đêm đem sênh ca ngập trong xa hoa đồi trụy không có một tú bà hoa khôi nào mà không biết hắn. Nhưng rốt cuộc cũng ứng nghiệm câu nói kia “quả báo nhãn tiền”. Từ cái năm trải qua cuộc phẫu thuật ung thư tuyến tiền liệt kia, cái tên này liền triệt để thay đổi thành người khác, không uống rượu, không gần nữ giới,thanh tĩnh không hám muôn gần như có thể đến chùa ngồi thiền được rồi.Ra ngoài vui vẻ cũng như vậy, hắn đi tìm nơi nào có món canh ăn vào ấm dạ, nơi nào có nước tắm hạ hỏa. Tuyệt đối là người đầu tiên trong bọn họ tu thân dưỡng tính.
Cố Trì Tây cười cười, "Cái gì nhìn mà ham chứ, đừng có nghĩ lung tung." Sau đó không có giải thích gì thêm.
Tùng San nhìn cái ánh mắt không cần giải thích nữa của lão Thẩm, cô cảm thấy da đầu run lên.
Lão Thẩm lại quan sát Tùng San một phen, sau đó giơ ngón tay cái lên với Cố Trì Tây, "Lão Cố, vẫn là ông có bản lĩnh." Quay đầu đi nói với người mập mạp ngồi ở bên kia: "Lão Tần, vậy cho nên nên mới nói là lớn lên đẹp trai thì già vần được ưa thích mà!"
Người kia mập mạp mắt nhỏ nhíu lại như không thấy gì. hắn yên tĩnh nhàn nhã uống ngụm trà, chậm rãi nói: "Sợ là không dễ dàng như vậy." Giọng điệu của hắn có điểm kì lạ, thần bí lẩm nhẩm.
Lão Thẩm nhướn mày, "nói gì vậy?"
Lão Tần đáp lời hắn, chỉ là nhìn Cố Trì Tây cùng Tùng San, ánh mắt lộ ra tia sáng như hiểu rõ hết thảy.
Cố Trì Tây đối với Tùng San đang đứng bên cạnh giới thiệu, "Đây là lão Thẩm, đây là lão Tần, người đang nằm bên kia là lão Sở."
Lúc Tùng San nghe được tên Lão Tần, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Cố Trì Tây, vừa vặn chống lại ánh mắt đầy ẩn ý của Cố Trì Tây. Sau đó chợt nghe lão Tần nói: "Sao vậy, lão Cố, ông đã mang cô ấy đến gặp em trai tôi sao ?"
LãoThẩm ngồi một bên há miệng, khúc khích nở nụ cười, "cô đừng để ý, con chó Labrador nhà lão Cố, là em trai của lão Tần, cho nên cũng gọi là lão Tần."
Tùng San cảm thấy dung lượng não bộ của cô không đủ để dung nạp thêm, chỉ mờ mịt gật đầu, "A."
Còn có thể như vậy sao, người và chó cùng tên, còn xưng hô anh em. Đám người này rốt cuộc là từ đầu ra đây.
Cố Trì Tây cười cười, lôi kéo Tùng San ngồi xuống, hướng về phía mọi người nói: "Tùng San." Xem như giới thiệu.
Lão Sở ngủ bên kia bị lão Thẩm lay tỉnh, "Mau tỉnh lại đi, lão Cố mang một cô gái tới ."
Lão Sở nhìn trẻ tuổi hơn những người khác, hắn gãi gãi đầu, dụi dụi con mắt, nhìn thấy Tùng San, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Ai? Là cô sao?" Vừa nhìn về phía Cố Trì Tây, ánh mắt hưng phấn, "Sao rồi, thật sự có thể để cho cậu thu vào tay rồi sao?"
Cố Trì Tây trừng mắt liếc nhìn hắn, "nói mớ cái gì vậy?"
Tùng San nghi ngờ nhìn Cố Trì Tây, Cố Trì Tây cười cười, vỗ vỗ vai cô, "Lão Sở chưa tỉnh ngủ, còn đang mơ hồ thôi."
Trong lúc đó ánh mắt Lão Thẩm bắt đầu không dấu vết liếc nhìn hai người kia.
Lão Tần cười không nói gì.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
158 chương
501 chương
5 chương
88 chương
19 chương
69 chương