Ta liền nói “Lăng, bên ngoài chiến loạn vẫn chưa được bình ổn, ngài không cần lo lắng cho ta đâu, quốc sự quan trọng hơn.” Tư Đồ Lăng đưa mắt nhìn về phía điện Vũ Anh, rồi nói “Ta đã bảo mấy thuộc hạ đứng bên ngoài cung đợi chỉ, văn võ bá quan cũng liên tục vào trong triều khấu kiến Tân Đế. Những việc còn lại đều là những chuyện vụn vặt, nếu ngài ấy không thể tự mình lo liệu được, vậy thì chẳng phải đã uổng phí tâm ý mà nàng dành cho ngài ấy hay sao?” ‘Ngài ấy’ mà ngài vừa nói đương nhiên nhằm ám chỉ Tư Đồ Vĩnh. Từng câu từng chữ ngài vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh, lạnh lùng, thế nhưng âm cuối khẽ kéo cao lên, tỏ rõ vẻ chế giễu cả ta lẫn chính bản thân mình. Ta im lặng, sau đó than dài một tiếng “Lăng, ngài ấy vốn dĩ là Đông cung Thái tử. Nếu không phải vì ta, ngài ấy cũng chẳng chịu uất ức như vậy mà thuận lợi bước lên ngôi báu, đăng cơ tiếp vị từ lâu rồi.” “Thuận lợi bước lên ngôi báu?” Tư Đồ Lăng đột nhiên cười nhạt. “Có mà thuận lợi trở thành bù nhìn của họ Đoan Mộc, giương mắt ra nhìn nàng cùng người thân nhà nàng bị hại chết, nhìn bọn Đoan Mộc Thanh Thành thanh trừ trung lương, sau đó lại nhìn bọn chúng đổi quốc hiệu và quốc tính của Đại Nhuế chăng?” Ta liền ngẩng mặt lên nhìn ngài rồi mỉm cười nói “Thế nhưng trong triều vẫn còn có ngài, chắc chắn không thể nào để Đại Nhuế đi vào cảnh ngộ như vậy, đúng không nào?” Ngài chán nản quay mặt đi, chẳng thèm để tâm đến câu nói của ta. Từ nhỏ ngài vốn ít nói, sau khi quay về kinh lại càng thêm kiệm lời, ngoài mặt lạnh băng, không thể hiện cảm xúc thực sự bên trong. Có điều ngài vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, khiến ta vẫn luôn cảm thấy con người ngài ngoài lạnh trong nóng, nói cho cùng vẫn là một người tình cảm trọng tình trọng nghĩa, đáng để ỷ lại. Ta thoái hôn làm ngài tổn thương sâu sắc, vậy mà ngài chưa từng thực sự làm điều gì bất lợi cho ta. Mãi cho tới khi ngài liên tục bức ép ta ở trong ngục đêm ấy, ta mới hiểu được rằng ngài đã phải nhẫn nhịn và oán hận đến mức độ nào. Ngày hôm nay, ta một mình một ý, nhất quyết đưa Tư Đồ Vĩnh lên ngôi Đế vương, cũng chẳng biết đã khiến ngài phật lòng đến mức nào nữa. Trong lòng ta thấp thỏm lo lắng, cũng không dám nói gì thêm, lặng lẽ buông tay ngài ra, yên tĩnh để đạo trưởng Vệ Huyền xử lý vết thương cho mình. Phần xương bị gãy đã được cố định lại, đôi chân lại tột cùng đau đớn. Ta đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn nghiến răng ngậm miệng nhẫn nhịn, không ngờ thân người bị kéo mạnh, ngả vào lồng ngực rắn chắc còn chưa kịp cởi áo giáp xuống của ngài. Ngài khẽ khàng lên tiếng “Ta dạy nàng kiên cường, dạy nàng nhẫn nhịn, là để nàng phải biết kiên cường, nhẫn nhịn và bạo tàn với kẻ địch và đối thủ. Tại sao lúc nào nàng cũng đối xử với ta như vậy?” Câu nói này nghe vô cùng mềm mại, dịu dàng. Ta đau xót nghẹn ngào đáp lại “Ta đâu có.” Ngài lại càng thêm đắng cay, than dài hỏi “Không có sao?” Ta nhìn vào ánh mắt của ngài, thành thật hồi đáp “Thật là không có. Ta đối với ngài, với Vĩnh, trước sau đều giống như hồi vẫn cùng nhau học nghệ trên núi Tử Nha. Lăng, ngài hiểu mà.” Tuy rằng đêm đó trong ngục, ngài đã ép buộc ta, thế nhưng chỉ bởi vì ngài đã quá đau lòng trước sự phản bội của ta mà làm vậy. Tuy rằng việc đầu tiên sau khi ta xuất ngục chính là trợ giúp Tư Đồ Vĩnh đăng cơ, thế nhưng ngài nên biết rằng, ta làm thế chỉ vì muốn giữ lại tính mạng cho Tư Đồ Vĩnh. Nếu người ở tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc là ngài, ta cũng sẽ không tiếc mọi giá mà trợ giúp ngài như vậy. Cách một lớp áo giáo dày nặng, lạnh giá, lồng ngực và đôi vai của ngài trở nên cứng đờ và xa lạ. Ngài nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như một vòng xoáy, không ngờ cũng ẩn chứa sự thấp thỏm và ưu phiền y như ta mỗi lần đối diện cùng ngài. Ta nắm chặt bàn tay ngài rồi từ từ lên tiếng “Năm ngoái hồi kinh, ta đi ngang qua núi Tử Nha, tiện đường ghé thăm sư môn bái kiến sư phụ cùng sư bá Vô Trần. Sư bá Vô Trần lúc tiễn ta xuống núi có nói với ta rằng, nếu ba người chúng ta đồng tâm hiệp lực, đưa mắt nhìn trong triều đình Đại Nhuế, chẳng ai có thể địch nổi.” Ngài khẽ nheo mắt, không hề nói gì. Lúc này, chỉ nghe thấy đạo trưởng Vệ Huyền nói “Vương gia, bần đạo có một câu không biết có nên nói hay không?” Tư Đồ Lăng nhìn vết thương của ta đã được băng bó kĩ lưỡng “Mời nói.” Đạo trưởng Vệ Huyền liền nói “Vương gia đã xin phong hiệu cho Vương phi, nên gọi là Vương phi què mới đúng.” Tư Đồ Lăng cau chặt đôi mày “Sao thế, vết thương rất nặng sao?” Đạo trưởng Vệ Huyền liền đáp “Có lẽ bọn chúng đã dùng chiếc kẹp đặc chế để tra tấn, vậy nên vết thương rất đáng sợ. Một khi đã dùng hình, không chết cũng tàn tật. Vương phi võ nghệ siêu quần, gân cốt đương nhiên là rắn chắc hơn người thường, nếu như kịp thời trị liệu, điều dưỡng, cũng không có vấn đề gì đáng sợ. Chỉ là sau khi bị thương nặng, người đã vận động quá kịch liệt, thương thế càng lúc càng nghiêm trọng, một phần xương cốt đã bắt đầu hoại tử. Xin thứ cho bần đạo nói thẳng, thương thế của Vương phi quá nặng, đã chẳng thể nào hồi phục lại hoàn toàn. Gọi là Vương phi què, cũng không phải là lời nói bông đùa, trêu chọc.” Ta cũng tự biết vết thương của mình vô cùng trầm trọng, nghe đạo trưởng nói vậy cũng không bất ngờ cho lắm, chỉ cất lời hỏi “Vậy ta còn có thể cưỡi ngựa được không?” Chỉ cần còn cưỡi được ngựa, thì vẫn có thể cầm quân chinh chiến, còn những chuyện khác, ta cũng chẳng bận tâm. Lúc này Tần gia đã gần như tan nát, người chết thảm, kẻ trọng thương, ta có thể giữ lại tính mạng, để Tần gia không sụp đổ hoàn toàn đã được coi là may mắn lắm rồi. Đạo trưởng Vệ Huyền liền đáp “Nếu từ hôm nay trở đi nằm im trên giường tịnh dưỡng, vậy thì có lẽ còn cưỡi ngựa được.” Ta nghi ngờ không biết lời nói này của ngài có phải sự thật hay không, đang lúc cau mày định nói thì đạo trưởng lại nói “Bần đạo vẫn còn một chuyện muốn hỏi Vương phi.” “Là chuyện gì?” “Gần đây có phải Vương phi đã dùng thứ thuốc đáng sợ kích thích tâm thần đúng không? Nghe mạch tượng của Vương phi, không chỉ vì ưu tư quá độ, mà còn có hiện tượng tâm lực cạn kiệt. Xem ra nhiều ngày nay nhất định Vương phi vẫn luôn cảm thấy tâm tư hoảng hốt, hoa mày chóng mặt, nảy sinh ảo giác, mệt mỏi, bất lực.” Ta chợt nhớ lại tâm thuật của cô Quế, lại nhớ đến khuôn mặt căng thẳng mà kinh hãi của Tư Đồ Lăng mà ta nhìn thấy lúc sau cùng khi tâm thuật kết thúc, ta iền nắm chặt bàn tay của Tư Đồ Lăng, tựa vào lồng ngực của ngài, lặng người một lúc lâu rồi mới nói “Hoàn toàn không phải dùng thuốc. Chỉ là ta đã suy nghĩ, lo lắng quá nhiều, thường gặp ác mộng, tinh thần lẫn thể chất đều bị suy sụp.” Đạo trưởng Vệ Huyền trầm ngầm nói “Chuyện này cũng có khả năng… thế nhưng bần đạo nhất định phải nhắc nhở Vương phi, nếu cứ tiếp tục suy nghĩ quá nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng như ngọn đèn cạn dầu, còn trẻ đã chết…” “Im miệng.” Tư Đồ Lăng đột nhiên thét lớn, cắt đứt câu nói của đạo trưởng Vệ Huyền. Ta không khỏi kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn, sắc mặt ngài lúc này đã đen sầm lại. Ngài tức giận trợn mắt lườm về phía đạo trưởng Vệ Huyền, lại quay sang nhìn ta “Ta lập tức đưa nàng hồi phủ, nàng hãy an tâm điều dưỡng, không cần phải lo lắng chuyện triều chính nữa. Bản thân nàng lúc nãy vừa nói, trong triều đình còn có ta, Đại Nhuế không thể rơi vào cảnh ngộ đáng sợ được.” Trái tim ta thắt chặt, đang định lên tiếng, ngài đã nói thêm “Ta biết nàng đang nghĩ gì. Nàng yên tâm, ta sẽ tận sức tận lực phò trợ Tư Đồ Vĩnh, được chưa? Ta sẽ điều hết trọng binh trong Bắc Đô đi, giao lại các cửa kinh thành cho quân đội Tần gia của nàng nắm giữ, còn việc canh phòng, tuần tra xung quanh cung thành thì do Tân Đế tự sắp xếp, ta tuyệt đối không can dự.” Ngài nhìn ta chăm chú, ánh mắt nóng rực, sâu thẳm mà cũng chân tình “Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là xin nàng hãy lập tức hồi phủ… Đến phủ đệ của ta, nằm im dưỡng thương. Nếu nàng có chuyện gì, hoặc muốn biết động tĩnh trong triều thì có thể sắp xếp thân tín của nàng ra vào phủ của ta tự do, bẩm báo tình hình bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không ngăn cản.” Ngài nói vậy, chẳng khác nào giao lại hết quyền khống chế Bắc Đô này ra, đoạn tuyệt khả năng dùng vũ lực đoạt quyền của bản thân, mục đích chính là muốn ta an tâm dưỡng bệnh. Ta bất lực, lặng người nhìn ngài, rồi nghẹn ngào lên tiếng “Ngài không sợ… vụ giao dịch này bản thân lại bị thiệt thòi quá sao?” Ngài đứng bật dậy, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng “Ta vốn đã thiệt thòi quá rồi, chỉ còn lại tính mạng này, nàng có cần nữa không?” Ta nghe vậy lập tức im lặng. Ngài đẩy cửa sổ, nhìn về phía điện Vũ Anh, bình ổn tâm trạng rồi nhìn về phía đám cung nữ và bá quan đi lại trước điện Vũ Anh “Nếu nàng không trực tiếp xông vào cung phò trợ Tư Đồ Vĩnh, mà đi tìm gặp ta trước, nhân lúc ta không phòng bị mà lấy luôn tính mạng của ta, rồi mới quay về bảo vệ Tư Đồ Vĩnh, chẳng phải sẽ càng gọn gàng hơn sao? Đến lúc đó sẽ chẳng còn ta làm chướng ngại vật cho nàng, nàng có thể lặng lẽ tới Nam Lương làm Chẩn Vương phi, hoặc lặng lẽ vời Chẩn Vương tới Bắc Đô này tầm hoan, sung sướng. Tư Đồ Vĩnh trước nay vừa yêu lại vừa kính nàng, lúc nào cũng thuận theo ý nàng, nhất định sẽ không có ý kiến gì cả, lại càng không nhẫn tâm, độc ác như ta, thừa cơ mà ức hiếp, làm nhục nàng.” Ta chẳng thể ngờ ngài lại nghĩ về ta như vậy, cũng chẳng bận tâm đến đôi chân đang đau đớn, đứng bật ngươi dậy đi về phía ngài rồi nói “Ta làm sao có thể nghĩ tới việc hại ngài? Tại sao ngài lại nghi ngờ ta như vậy? Đổi lại là ngài, ngài có hại ta không? Ngài có vì ta đã cản đường ngài mà lấy mạng ta không?” “Ta đã từng nghĩ tới. Thậm chí lúc ở trong ngục, ta đã từng nói… ta suýt chút nữa là có thể hạ quyết tâm đó.” Ngài quay đầu lại, đứng ngược với ánh sáng, khuôn mặt tối sầm “Còn nàng, cũng chưa chắc đã không làm được. Phụ vương của ta… đã bị người thân tín nhất ám toán ngay trước khi đăng cơ. Thành bại đã định, tính mạng chẳng thể nào giữ nổi, trở thành trò cười của đối thủ, chuyện gièm pha, bàn luận của thế nhân…” Trước giờ ta chưa từng nghe thấy Tư Đồ Lăng nói chuyện bằng giọng nói bi thương như vậy nên nhất thời lặng người. Còn ngài thì khoanh tay, cúi đâu bước ra khỏi căn phòng. Thân hình gầy guộc, cô đơn quạnh quẽ, trông buồn bã, bi thương. Ta đột nhiên hiểu rõ câu mà ngài nói ngay sau khi bước vào có nghĩa là gì. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau. Ngài đích thực có mưu đồ soán vị, cũng đã có đủ thực lực để chiếm lấy giang sơn Đại Nhuế. Thế nhưng chính con chim sẻ là ta đã làm hỏng kế hoạch của ngài, cũng giống như Hạ Vương, phụ thân của ngài năm xưa đã bị chính nội thị tâm phúc của mình phản bội mà thất bại nhanh chóng, triệt để đến vậy… Ta đã chẳng còn bất cứ cái cớ nào để thoái thác tấm lòng mà ngài dành cho mình. Chấn hưng Tần gia, báo mối huyết hải thâm thù hay bảo toàn tính mạng của người thân gia đình, tất cả đều phải đợi khỏe lại mới có thể làm được. Trước khi chuẩn bị đứng lên, ta liền sai nội thị quay về đáp lại Tư Đồ Vĩnh, lại lệnh cho Tần Triết đi sắp xếp, rút hết binh mã của chúng ta ra khỏi cung đình, chỉ ra ngoại thành cùng Tứ môn hoàng cung để trợ giúp ngự lâm quân tuần tra. Tuy rằng nói quân đội Tần gia kỉ luật nghiêm ngặt, thế nhưng trong cung đình là nơi ở của các phi tần, nếu không có ý chỉ, ngay cả ngự lâm quân cũng không được phép ra vào, chỉ e sẽ gây ra chuyện không hay. Lúc này trong cung đã dần ổn định, đám binh mã của Tần gia còn không rút lui, không những thể hiện ta đang khoa trương thanh thế mà cũng khiến cho đám người trong cung thấp thỏm lo lắng, đoan chắc Tư Đồ Vĩnh cũng chẳng vui vẻ gì. Người ngoài thì không sao, thế nhưng cứ nhớ lại Hoàng hậu Đoan Mộc cùng Đoan Mộc Thanh Thành đã đứng sau lưng Du Cánh Minh gây ra mọi ác nghiệt là ta lại thấy căm hận thấu xương. Vậy nên ta âm thầm dặn dò Tần Triết trước khi xuất cung, trước tiên phải xử lí cho xong Hoàng hậu Đoan Mộc “Rượu độc cũng được, dải khăn trắng cũng được, tóm lại là để cho mụ ta chết toàn thân. Hơn nữa còn phải nói với bên ngoài là mụ ta quá hổ thẹn trước tội lỗi đã gây ra mà tự vẫn.” Tần Triết tuân lệnh, lập tức dẫn người đi làm, nhưng lại nhanh chóng quay lại bẩm báo. “Hoàng hậu Đoan Mộc cùng công chúa Thường Hy đã được đón về cung Dao Hoa rồi.” Ta kinh hãi nói “Cung Dao Hoa? Cô cô ta?” Tần Triết lập tức bẩm báo “Trong ngoài cung Vị Ương đã bị trọng binh vây hãm từ lâu, chỉ có điều Đức Phi nương nương đích thân tới, nói rằng muốn mời hai người họ đến hỏi chuyện, cho nên đám binh sỹ không dám ngăn cản.” “Cô cô ta bị điên rồi hay sao?” “Chỉ sợ là Đức Phi nương nương đã bị người ta lừa gạt.” Tần Triết khẽ khàng lên tiếng “Nghe nói nhiều ngày nay Tần gia gặp nạn, Thái tử phi vẫn thường tới cung Dao Hoa thỉnh an, âm thầm chăm sóc Đức Phi rất chu đáo, tận tình. Sau đó Thái tử bị giam lỏng, Thái tử phi cầu xin Hoàng hậu không thành, liền bị đưa vào cung Dao Hoa bầu bạn cùng Đức Phi nương nương. Có lẽ do nể tình Thái tử phi, nên Hoàng hậu Đoan Mộc hoàn toàn không hề động thủ với Đức Phi nương nương. Lúc này trong cung xảy ra biến cố, Thái tử phi nhất định đã liệu được Hoàng hậu Đoan Mộc sẽ xảy ra chuyện, cho nên cầu xin Đức phi nương nương đón bọn họ về cung Dao Hoa trước.” “Thế nhưng cô cô làm sao biết được, Tần gia chúng ta đã bị bọn người Hoàng hậu Đoan Mộc hãm hại đến mức nhà tan cửa nát.” Tần Triết than dài nói “Đúng là như vậy. Thế nhưng bọn mạt tướng thực sự không dám vì chuyện này mà kinh động tới Đức Phi nương nương.” Ta tức giận, ngồi trên giường mà lòng nóng rực, muốn đích thân tới cung Dao Hoa để xử lý hai tiện nhân kia, lại lo lắng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe vốn đã yếu của cô cô. Vốn dĩ cô cô sức khỏe đã yếu, nếu lại biết thêm nhà họ Tần tan nát, bất hạnh, cháu trai, cháu dâu của mình chết trong thê thảm, nhục nhã, e là không thể nào cầm cự được. Ta cũng không thể nào vì muốn báo thù cho tẩu tẩu và đệ đệ rồi phải mất luôn cả cô cô của mình nữa. Đang nghiến răng chịu đựng, bên ngoài liền truyền báo, Tư Đồ Vĩnh đích thân tới thăm ta. Trong cung đang chuẩn bị nghi lễ phát tang cho Đại Hành Hoàng Đế, ngài mặc trên người bộ áo tang, vội vã bước vào phòng, nhìn ta một hồi “Là ta quá sơ ý, sắc mặt nàng đã kém đến độ này, thế mà lại không gọi thái y tới chẩn trị cho nàng trước.” Ta miễn cưỡng mỉm cười “Hoàng thượng vừa mới thoát hiểm, hoàn toàn không biết những chuyện mà thần cùng cả nhà phải chịu trong ngục, hơn nữa còn bận việc chính vụ, đương nhiên là không thể để ý hết được. Hoàng thượng, xin thứ cho thần không thể kề vai sát cánh cùng ngài vào những lúc quan trọng thế này, thần thực sự chẳng thể nào cầm cự thêm được nữa, đành quay về phủ Định Vương tịnh dưỡng một thời gian thôi.” Tư Đồ Vĩnh liền nói “Ta đã truyền lệnh trả lại tư phủ cho Tần gia, phóng thích tất cả người trong Tần gia, hơn nữa còn cho người tới quét dọn gọn gàng.” Quét dọn phủ đệ? Tra xét, niêm phong phủ đệ lớn đến mức này, tất cả đều vì muốn tìm ra tội chứng, đoan chắc là cả phủ đã bị làm loạn hết cả lên rồi. Các bộ trong triều đều đang trong tình thế hỗn loạn đổi mới thay cũ, lúc này chẳng ai dám động đến Tần gia, nên ta đoán việc dọn dẹp trả lại vẻ trước kia cho phủ họ Tần không phải dễ dàng. Huống hồ, trước kia vẫn còn một Tần Cẩn đi đi lại lại trong phủ đệ, khiến cho huynh tẩu, tỷ tỷ nói cười vui vẻ, lại thêm một Nhị phu nhân với chiếc bụng càng lúc càng lớn đem lại niềm vui cùng sức sống mới cho Tần gia. Ngày nay, bắt ta một mình quay về đối diện với phủ đệ rộng lớn, trống trải đó sao? Ánh mắt ta cay xè, lắc đầu nói “Chỉ e nhất thời vẫn chưa có ai vào ở được. Huống hồ… nếu đã chẳng còn người thân, nơi đó… có còn được coi là nhà của ta nữa không?” Tư Đồ Vĩnh bất giác cũng lộ vẻ mặt đau khổ, rồi nghẹn ngào lên tiếng “Ta hoàn toàn không biết… ta mới bị giam lỏng có vài ngày, ta không biết bọn họ lại nhanh chóng hạ độc thủ như vậy. Ta nghe nói Tư Đồ Lăng đã đích thân dẫn theo đạo trưởng Vệ Huyền tới đây, đoán chắc thương thế của nàng rất nặng.” Ngài đưa tay lau khô nước mắt cho ta rồi nghẹn ngào nói tiếp “Nếu đã không tiện động đậy, trước tiên nàng hãy ở lại trong cung tịnh dưỡng một thời gian. Gọi thái gia vào chăm sóc ngày đêm cũng được.” Ta né tránh bàn tay của ngài rồi mỉm cười nói “Ta đã lấy thân phận của Chiếu Hầu nhập cung, vậy chính là ngoại thần, làm sao có thể ở lại trong hoàng cung được? Huống hồ, một ngày quân đội Tần gia còn chưa rút ra khỏi hoàng cung, ta còn ở lại nơi này, thì người khác muốn ta chết, chẳng phải càng dễ dàng sao?” Sắc mặt Tư Đồ Vĩnh khẽ thay đổi, cau mày nói “Phụ hoàng ta đích thực là bị bệnh mà qua đời, chứ không phải do Hoàng hậu mưu hại. Ngay cả chuyện của nhà nàng cũng là do Đoan Mộc Thanh Thành cùng với Du Cánh Minh tự ý làm chủ, người ở trong thâm cung, hoàn toàn không thấu hiểu. Lúc nãy đã cầu xin Đức Phi nương nương đưa Hoàng hậu và Thường Hy đi rồi, đây chính là chủ ý của ta. Vãn Vãn, người đã không còn ngoại tộc trợ lực nữa, cũng chẳng thể nào làm hại được ai cả, hãy… hãy để cho người sống cho tới khi chết bệnh đi được không.” “Ha ha…” Ta bật cười thành tiếng, nhìn ngài chăm chú rồi nói “Đại tẩu ta chưa đầy mười sáu đã gả vào Tần gia, mười tám tuổi đã là góa phụ, nuôi dưỡng đứa con gái ruột thịt, khổ sở vượt qua mười lăm năm trời, xin hỏi Hoàng thượng, Đai tẩu đã từng làm hại đến người khác hay chưa? Thế nhưng có ai để cho người ta sống đến khi chết bệnh không?” Ngài lặng người nhìn ta rồi đưa lời than thở “Ta cũng biết… ta cũng biết nàng tuyệt đối không chịu tha thứ cho người…” Ngài đúng là người thấu hiểu con người ta nhất, hiểu được ta trước nay không thiếu nợ người khác, cũng không cho phép bất cứ ai được thiếu nợ mình, rõ ràng nghe ta nói cả nhà gần như đều bị hãm hại, ngài liền vội vã chuyển Hoàng hậu Đoan Mộc đi chỗ khác. Cũng thật là đáng khen cho ngài, đã liệu được việc ta không dám làm kinh động để rồi gây hại cho Đức Phi nương nương. Ta nhẫn nhịn đến mức đau đớn, quay mặt đi chỗ khác “Hoàng thượng còn chưa chính thức đăng cơ, còn nhiều việc phải chuẩn bị, mong rằng ngài hãy lo lắng đến Đại Nhuế, lấy quốc sự làm trọng, đừng có lo lắng đến việc nhà của vi thần.” Ngài biết ta có ý đuổi khéo, chán nản đứng dậy, lúc định rời đi, lại quay người hỏi “Nếu không vì ta, nàng có đồng ý làm Định Vương phi hay không?” “Có.” “Tại sao chứ?” “Từ nhỏ ta đã đính hôn cùng ngài ấy, Hoàng thượng còn không biết hay sao?” Tư Đồ Vĩnh liền bật cười thành tiếng “Vãn Vãn, nàng cho rằng ta vẫn còn là đứa nhóc sáu, bảy tuổi năm xưa, nàng nói gì thì sẽ tin hay sao? Nếu không phải nàng cố chấp đòi thoái hôn, Tư Đồ Lăng làm sao có thể lạnh lùng bàng quan để cho Tần gia rơi vào tình trạng hôm nay chứ? Người nàng yêu thích từ trước đến nay không phải là ta… thế nhưng cũng chưa bao giờ là ngài ấy.” Ta mím chặt đôi môi, ánh mắt hoảng hốt, đột nhiên lại nhìn thấy thân hình với y phục trắng tuyết. Điềm đạm, tinh khiết, cao quý, như một giấc mộng tươi đẹp, hiếm thấy. Sao băng vụt qua, đẹp mà ngắn ngủi, chỉ trong khoảnh khắc, chẳng còn để lại chút vết tích. Giống như từ trước đến nay nó chưa bao giờ thuộc về ta vậy. Tư Đồ Vĩnh khẽ khàng lên tiếng “Thực ra ta đã tỉnh ngộ sớm hơn hắn đôi chút. Hoặc có lẽ, là hắn đã chìm đắm sâu hơn ta. Vì muốn giữ được nàng, hắn đã… không từ thủ đoạn. Thế nhưng nàng thà lấy một thôn phu nơi hoang dã, cũng không chịu gả cho hắn. Nàng đối với ta, đối với hắn, thực ra cũng tương tự mà thôi. Chẳng qua là thứ tình cảm thân thiết như thủ túc ruột thịt, chứ không hề liên quan tới chuyện tình cảm nam nữ. Thế nhưng hôm nay, nàng vì giữ hoàng vị cho ta, vì muốn tránh một trận ác chiến khuynh đảo thiên hạ mà chấp nhận lại mối hôn sự này…” “Hoàng thượng đã nhầm rồi.” Ta nhanh chóng ngắt lời ngài “Ta từ lâu đã đồng ý mối hôn sự này rồi, cũng đích thực… đã thành lễ cùng ngài. Chính ở trong… phòng giam tại Bộ hình.” Ngài nheo mắt nhìn về phía ta. Hai mắt ta đẫm lệ, nhưng vẫn mỉm cười lên tiếng “Người thân lần lượt chết thảm trước mắt ta, quân đội Tần gia trở thành của ai thì cũng như quân cờ bị lợi dụng, ta thực sự chết không nhắm mắt. Ta muốn báo mối huyết hải thâm thù này, chấn hưng lại Tần gia, thậm chí không tiếc mọi giá. Huống hồ, trong thiên hạ này còn có ai xuất sắc hơn Tư Đồ Lăng mà cũng thích hợp với ta hơn nữa?” Ánh mắt ngài cũng bắt đầu đẫm lệ, đột nhiên lớn tiếng nói “Có, Thuần Vu…” Ta thực sự không thể ngờ, đến một ngày, tên của người ấy lại được thốt ra từ miệng của Tư Đồ Vĩnh, thế nên vội vã ngắt lời “Không có. Đó chỉ là một giấc mộng của ta, một giấc mộng suýt chút nữa đã khiến Tần gia bị hủy diệt.” Ngài không nói gì, quay mặt đi, cả người dường như run rẩy. Ta nói xong câu này, trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cúi đầu mỉm cười rồi nói “Đúng là như vậy, nếu không phải gặp được giấc mộng đó, làm gì có ai nắm được điểm yếu của ta, làm sao lại khiến mọi chuyện thành ra thế này? Thiên hạ này cũng chỉ có mỗi mình ngài ấy đối xử với ta tốt nhất, thích hợp với ta nhất vậy mà lại bị ta chọc giận và sỉ nhục.” Tư Đồ Vĩnh không nói thêm gì, cất bước rời khỏi căn phòng. Ta thấy ngài sắp sửa bước ra bên ngoài liền gọi ngài lại “Hoàng thượng hiểu rõ con người ta mà. Con người ta tâm địa hẹp hòi, có thù ắt báo. Trước nay Hoàng thượng luôn chiều theo ý và giúp đỡ ta, đoán chắc lần này, cũng sẽ không ngăn cản ta chứ?” Tư Đồ Vĩnh khựng lại, sau đó lại tiếp tục tiến lên phía trước. Bước chân lúc này có phần chập choạng.