Tình Muộn 2
Chương 88
Hôm nay khó có khi Tùng San tan làm sớm, bản kế hoạch mà cô phải thực hiện cuối cùng cũng hoàn tất, ông chủ thấy gần đây cô đã dốc sức quá nhiều, nên liền cho cô nghỉ ngơi một tuần, thật hào phóng.
Lúc về đến nhà xương cốt cô như muốn rã ra, mấy ngày nay ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, mấy buổi tối phải ở lại văn phòng cả đêm, cô nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, quầng thâm mắt so gấu trúc còn sậm hơn.
Lương Cửu và Giai Kỳ đi nhà trẻ chưa về nên cô lên tầng, thay quần áo tắm rửa một cái, sau đó định ngủ một chút rồi đi đón lũ trẻ, kết quả đầu vừa gặp gối mắt đã díu lại.
Trong mơ, cô cảm thấy có một đôi tay đang dao động trên cơ thể mình, như mát xa, nhẹ nhàng lại mềm dẻo, lực đạo vừa phải. Cô thoải mái ưm một tiếng, lật người nằm lỳ trên giường, đôi tay kia cũng theo tư thế của cô ấn dọc theo toàn bộ lưng cô, động tác nước chảy thành sông, dứt khoát điêu luyện.
Lúc hai tay sắp đi sâu xuống dưới, cô bừng tỉnh, vung tay lên đánh vào người nào đó trên người mình, "Đừng làm loạn!"
Luôn thừa dịp cô ngủ dùng chiêu này, có sáng kiến hơn chút được không.
Cố Trì Tây cười xấu xa, "San San, không phải em đang ngủ sao?"
Tùng San chỉ xương bả vai, "Ấn nơi này, nơi này đau.”
Cố Trì Tây ngoan ngoãn thu tay đặt tại vị trí cô chỉ, ngón tay dùng sức ấn huyệt vị, hắn luôn có thể vừa vặn tìm đúng vị trí, nhấn một cái đi xuống, toàn bộ bả vai và cánh tay của Tùng San đều tê rần cả.
"A...” Tùng San bị hắn ấn kêu thành tiếng.
Chính lúc đau nhức mỏi nhừ này ấn vào một cái, rõ ràng đau hơn, nhưng sau khi đau đớn qua đi là cảm giác cơ bắp thả lỏng thoải mái bất ngờ, sảng khoái khó diễn tả bằng lời.
Cố Trì Tây cười hỏi: "Muốn nữa không?"
Tùng San không thèm nhìn hắn, "Đương nhiên, nhanh lên!"
Cố Trì Tây cười, lại ấn xuống một cái, gần đây bà xã đại nhân của hắn ngày càng lớn lối, hoàn toàn xem hắn như thợ đấm bóp. Hơn nữa thái độ lúc nào cũng như hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Chỉ là hắn cũng không phải ấn không, một bàn tay đặt tại huyệt vị của cô dùng sức, một tay còn lại cũng không nhàn rỗi... Hắn sờ làn da của vợ mà than thở, "Ừm, gần đây em mệt mỏi đến gầy đi, sờ vào có thể thấy xương rồi.”
Tùng San dở khóc dở cười, "Anh sờ chỗ đó đương nhiên là thấy xương rồi! Ngay cả xương sườn mà cũng sờ không tới, anh cho là em béo tới mức nào!"
Cố Trì Tây cười, "À? Thật không, vậy tại sao nơi này sờ không thấy xương?"
Bàn tay to dùng sức nắm lấy nơi nào đó.
Tùng San lại la thất thanh "A" vung tay lên mạnh mẽ đánh một cái lên người hắn, "Anh sờ lung tung một cái nữa thử xem!"
Vì thế người nào đó liền hưởng ứng lời kêu gọi, từ phía sau lưng ôm lấy cô, hai tay cùng nhau đưa tới phía trước, "Được, vậy anh sở lại thử xem.”
Tùng San muốn tránh cũng kịp rồi, kết hôn lâu như vậy, mỗi lần hắn dùng cái tư thế này đánh lén cô, cô liền không có lần nào chạy thoát. Vì thế đành phải sử dụng chiêu dụ dỗ, tội nghiệp nói: "Ông xã, anh đừng làm loạn, đã mấy giờ rồi, chúng ta cùng đi đón bảo bối về đi.”
Nhưng lại không ngờ, Cố Trì Tây cắn một miếng vào gáy cô nói, "Con anh đã đón về rồi, chờ em thì trời tối mất.”
Trên đầu Tùng San xuất hiện 3 vạch đen, cô chỉ muốn ngủ một lát thôi mà, sao lại không hay không biết ngủ lâu như vậy. Vì thế cô đành dùng cách kể khổ, "Ông xã, em mệt lắm, anh xem, em chỉ muốn ngủ một lát mà lại thành lâu như vậy, mệt tới mức ngủ quên luôn. Anh tha cho em đi.”
Cố Trì Tây liếm nơi nào đó của cô, môi dùng sức mút, "Mệt mỏi thì nên thả lỏng, để ông xã giúp em thư giãn.”
Tùng San chán nản, chẹp miệng, tùy ý người nào đó càng làm càn, bị đè nén nói: "Rốt cuộc anh có phải 48 tuổi rồi không, tại sao tinh lực lại tràn trề như vậy chứ? Điều này không khoa học!"
Không phải là một ông chú rồi sao? Quả thực không phải người mà.
Cố Trì Tây nghe xong, cười tới mức toàn thân phát run, hung hăng cắn cô một cái, "Có người nào ghét bỏ anh như vậy sao? Trong ti vi, vợ người ta đều ghét bỏ chồng mình không được, còn em lại ghét chồng mình quá mạnh mẽ sao?"
Tùng San cũng bắt đầu cười, "Anh xem chương trình gì vậy chứ ?" Suy nghĩ một lát cô lại nói tiếp: "Sao ngày nào anh cũng rãnh rổi như vậy, nhàn rỗi tới mức ở nhà xem những chương trình nhàm chán đó, không bổ ích chút nào. Anh nên đọc sách nhiều một chút để bồi dưỡng tâm hồn đi, nhân tiện có thể thay đổi tam quan.”
Cố Trì Tây nghe xong vùi mặt vào ngực Tùng San, cười hơn nửa ngày, sau đó nói: "Những lời này em giữ lại sau này dạy dỗ Lương Cửu và Giai Kỳ đi.”
Tùng San sờ sờ đầu hắn, "Anh cũng cần được dạy dỗ đó, không cần cảm thấy bản thân lớn tuổi thì buông tha cho việc tiến bộ đâu, làm người muốn sống đến già thì phải học đến già.”
Người nào đó hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt dịu dàng, lại ở nơi nào đó âm thầm dùng sức, rất không kiềm chế. Tùng San chịu không nổi kêu lên một tiếng, sau đó thì trở thành chuyện không thể quay đầu, khí thế vừa nãy dùng để dạy bảo người khác bây giờ không còn nữa, hoàn toàn trở thành giai cấp bị bóc lột đến cặn cũng không chừa.
Cô mệt lả tới mức như một chú mèo con nằm trong lòng hắn, từ từ nhắm hai mắt lại, ngay cả nói cũng lười.
Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Bà xã à, nếu công việc này mệt như vậy thì em đừng làm nữa, ở nhà đi, có nhiều thời gian bên cạnh các con hơn.”
Tùng San lười biếng nói: "Không ra ngoài làm việc làm sao có tiền nuôi gia đình.”
Cố Trì Tây bật cười, "Chút tiền mà em kiếm được đủ nuôi sống gia đình sao? Nuôi lão Tần cũng không đủ thì phải?"
Tùng San lật người, giận dữ trừng hắn, "Còn không phải do em muốn tôi luyện bản thân sao? Bây giờ em đã mạnh hơn bọn Jessica rồi!"
Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ, anh biết, em là quản lý, quản lý đầu tư.”
Từ lúc Tùng San thăng chức làm quản lý, gần như mỗi ngày cô đều cường điệu vài lần, từ một nhân viên bình thường thăng làm quản lý đầu tư là một khoảng cách xa đến thế nào.
"Bà xã à, anh muốn về hưu, nếu như em thích làm việc, vậy anh dứt khoát đem việc kinh doanh giao lại cho em, em đừng đi làm việc dưới trướng người khác nữa, nhiều uất ức lắm.” Cố Trì Tây xoa đầu cô.
Tùng San hung hăng nhéo tay hắn, "Em đã nói biết bao nhiêu lần rồi, em muốn tự mình ra ngoài lang bạt, không cho anh ngăn cản em! Dù gì em cũng là người đang mang thai mà còn cố gắng học bằng thạc sĩ ở đại học Hồng Kông, không thể uổng phí những ngày vất vả đó được!"
Cố Trì Tây bị đau, ôm cô bé con hôn hôn, "Anh không ngăn cản em, là anh muốn về hưu, muốn em tiếp nhận công việc của anh mà thôi. San San, chúng ta là người một nhà, em không muốn ở nhà chăm con, vậy thì anh làm, em ra ngoài làm việc cũng được.”
Tùng San suy nghĩ một hồi, kiên quyết nói: "Không cần! Không cho anh về hưu!"
Cố Trì Tây bất đắc dĩ, "Vì sao?"
Đôi mắt Tùng San long lanh, đầu gối vào lòng hắn, "Em không muốn biến anh thành người đàn ông của gia đình đâu, Cố gia của thành phố A sao có thể tùy tùy tiện tiện về hưu? Anh là chồng em, anh phải giỏi hơn em thì em mới vui vẻ được, như vậy em mới có thể xem anh như một mục tiêu mà phấn đấu.”
Cố Trì Tây nghe mà lòng ấm áp, xem ra trong lòng cô bé con của hắn hình tượng của hắn vẫn rất vĩ đại.
Tùng San ôm hắn tiếp tục nói: "Anh yên tâm, em sẽ không giống như Uông Tiểu Kinh, vì công việc mà lơ là con cái. Hai chúng ta cùng nhau cố gắng, sự nghiệp và gia đình đều làm tốt, nuôi con của chúng ta thành những người ưu tú nhất.”
Cố Trì Tây cầm tay cô bé con, cười dịu dàng, "San San, cảm ơn em.”
Tùng San mím môi cười, "Sao đột nhiên lại nói chuyện đứng đắn vậy!"
Hai người lại lăn lộn trên giường một hồi, sau đó tắm rửa chuẩn bị xuống tầng ăn cơm, lúc mới ra khỏi cửa phòng chợt nghe thấy tiếng khóc của Giai Kỳ ở dưới, vội vàng đi xuống, nhìn Giai Kỳ ngồi bệt trên thảm lót phòng khách, há cái miệng nhỏ khóc hu hu, Lương Cửu lại đứng một bên, khuôn mặt nhỏ cũng nghẹn ngào, dáng vẻ sắp khóc.
Lão Tần nhìn thấy San San xuống lầu, sủa "Gâu gâu" chạy tới, cuối cùng cũng xuống, nếu còn không ra nó sắp cuống chết rồi.
Tùng San xoa đầu lão Tần, vội vàng đi đến bế Giai Kỳ lên, "Giai Kỳ, khóc cái gì? Sao vậy?"
Tiểu Giai Kỳ nức nở, vươn ngón tay nhỏ ra chỉ Lương Cửu, "Anh hai hư! Anh hai đẩy con!"
Cố Trì Tây đi đến bên cạnh Lương Cửu, sờ đầu Lương Cửu: "Lương Cửu, Giai Kỳ nói thật à? Con đẩy em con sao?"
Lương Cửu mím cái miệng nhỏ nhắn không nói lời nào, nhưng trên khuôn mặt lại là sự oan ức.
Tùng San dỗ Giai Kỳ, lại nhìn Lương Cửu, cảm thấy thật là mệt. Hai đứa nhỏ này rõ ràng là song sinh cùng trứng, sao tính cách lại khác nhau như vậy chứ?
Giai Kỳ hoạt bát, hiếu động, sáng sủa lại thích làm nũng. Còn Lương Cửu lại im lặng, già dặn, không thích nói chuyện cũng không thích kết giao bạn bè. Nhưng làm cha mẹ, cô vẫn có thể nhìn ra Lương Cửu rất có tính tự giác của anh trai, mặc dù cùng tuổi, chỉ sinh sớm hơn em gái 1 phút, Lương Cửu vẫn rất khoan dung với em gái.
Tùng San hôn lên hai má Giai Kỳ: "Giai Kỳ đừng khóc nữa, mẹ ở đây rồi. Con nói cho ba mẹ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giai Kỳ lau cái mũi nhỏ, "Con nói đêm nay muốn mẹ ngủ cùng con, anh hai không cho, con nói anh hai muốn giành mẹ với con, anh hai liền đẩy con!"
Cố Trì Tây nghe xong khẽ nhíu mày, sờ đầu Lương Cửu hỏi: "Lương Cửu, em con nói đúng không?"
Lương Cửu mím môi, vẫn không lên tiếng.
Tùng San xoa đầu Giai Kỳ, "Giai Kỳ, không phải mẹ đã nói rồi sao, các con đã bốn tuổi rồi, phải học cách tự ngủ một mình chứ?"
Giai Kỳ ôm cổ Tùng San, "Nhưng con muốn mẹ ngủ cùng con...”
Lòng Tùng San mềm nhũn, "Được rồi, mẹ đồng ý đêm nay sẽ ngủ với con, có điều con phải hứa với mẹ, không được chọc anh hai tức giận, nếu không mẹ sẽ không ngủ cùng con nữa.”
Giai Kỳ nhăn chân mày lại, không chịu nói.
Bên này Cố Trì Tây ôm Lương Cửu đến một bên sô pha khác, kiên nhẫn nói: "Lương Cửu, Giai Kỳ là em gái con, cho dù có sai con cũng không được sử dụng bạo lực với em có biết không? Chúng ta là người nhà, người nhà chính là dù bất cứ thời điểm nào cũng phải tha thứ cho nhau, con hiểu không?"
Lương Cửu nhướng mày lên, lông mi hơi rung động, cuối cùng cũng rơi nước mắt, "Con nói với Giai Kỳ, mẹ mệt, đừng vòi vĩnh đòi ngủ với mẹ, như vậy mẹ mới có thể ngủ ngon.”
Trong lòng Cố Trì Tây rất ấm áp, cười vỗ vỗ đầu con trai: "Lương Cửu thật là một đứa trẻ ngoan, nhỏ như vậy đã biết thông cảm ẹ. Nhưng con phải nhớ, muốn khiến người khác nghe lời con, không thể dùng bạo lực.”
Lương Cửu nước mắt ròng ròng nhìn ba, "Vậy con phải làm sao mới khiến em nghe lời con?"
Cố Trì Tây cười nói: "Muốn để cho người khác nghe lời con nói, đây chính là một môn học, để ba dạy con, chúng ta từ từ học, không gấp. Hôm nay ba dạy con điều thứ nhất, chính là không thể sử dụng bạo lực. Con xem con đẩy em gái, em ngoại trừ khóc còn không nghe lời con, kết quả chỉ thêm phiền phức, đúng hay không?"
Lương Cửu nghĩ nghĩ, gật đầu, "Ba, con hiểu rồi, sau này con sẽ không đẩy em nữa.”
Cố Trì Tây cười cười: "Thật ngoan, như vậy mới là đàn ông chân chính. Vậy ba hỏi con, nếu lần sau lại có chuyện như vậy, không cho con đẩy Giai Kỳ, con phải làm sao để thuyết phục em?"
Lương Cửu mím cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng suy nghĩ hồi lâu, "Con sẽ nói với em, nếu em cứ muốn ngủ cùng mẹ, mẹ sẽ không nghỉ ngơi được, sau đó sẽ mệt mỏi mà ngã bệnh, làm trễ nải công việc, sau này sẽ càng bận rộn, càng không thể ở bên cạnh chúng ta.”
Cố Trì Tây hơi sửng sốt, hôn lên trán con trai, không hổ là con trai hắn.
Tùng San ôm Giai Kỳ đi tới, đặt Giai Kỳ xuống đất, nói với Lương Cửu: "Lương Cửu, Giai Kỳ có lời muốn nói với con.”
Lương Cửu nhìn mẹ, lại nhìn em gái, "Con muốn giải thích với Giai Kỳ trước, anh xin lỗi vì đã đẩy em, là anh không tốt, xin em tha thứ cho anh.”
Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ xinh của Giai Kỳ đang rất căng thẳng, nghe được một nửa thì liền cười, bước tới nắm lấy tay nhỏ của anh trai, cười nói: "Lương Cửu, đêm nay em không ngủ với mẹ đâu.”
Lương Cửu mở to hai mắt, "Giai Kỳ, em thật ngoan!"
Giai Kỳ cười hì hì nói: "Đêm nay anh ngủ cùng mẹ đi! Ngày mai lại tới em!"
Tùng San bật cười, ôm hai bảo bối trái hôn phải hôn, "Các bảo bối, hôm nay hai đứa cùng nhau ngủ, dù sao từ ngày mai mẹ sẽ được nghỉ một tuần, có thể cùng các con ngủ nướng!"
Hai bảo bối nghe xong, mừng tới mức khoa tay múa chân, "A! Quá tuyệt luôn!"
Cố Trì Tây nghe xong thì không vui nổi, San San muốn ôm hai bảo bối ngủ, vậy hắn đâu? May mà câu sau của Tùng San cho hắn hi vọng, được nghỉ đó, một tuần lận!
Được rồi, hôm nay cho Lương Cửu và Giai Kỳ ngủ nhờ một đêm, dù sao sau đó cũng có thời gian một tuần, có thể từ từ làm tiếp chuyện hôm nay.
Vốn dĩ những mơ ước tốt đẹp đang hiện ra lại nghe Tùng San nói tiếp: "Mẹ ôm hai bảo bối ngủ cả tuần luôn!"
Cố Trì Tây:...
Cuối cùng cũng không giành được gì.
---Hoàn---
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
101 chương
190 chương
800 chương
45 chương
73 chương