Tình Muộn 2
Chương 6
Tùng San cảm thấy rõ ràng ông chú này đang muốn thay đổi quan niệm của cô, dùng đạn bọc đường làm mờ mắt của cô, tiếp đó kết luận một chân lý đó là người thích hợp với cô nhất chính là hắn, sau đó sẽ chủ động yêu thương nhung nhớ hắn, cam tâm tình nguyện làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt của hắn, một ngày không thấy như cách ba thu.
Cho nên với tư cách là một cô gái thất tình điển hình, cô phải thể hiện sự quý trọng, biết ơn đối với sự khuyên bảo của hắn.
"Chú à, chú nói rất đúng, bây giờ tôi cũng đã hiểu Chu Trường An không thích hợp với tôi, bởi vì tôi vốn cho rằng anh ta và tôi đều là người có phẩm chất cao thượng, không ngờ anh ta vẫn không chịu nổi sự hấp dẫn, thành nô lệ của tiền tài. Sau này tôi tìm bạn trai, nhất định phải sáng mắt ra, tìm một người thành thật, tôi không cần anh ấy là người có chí hướng xa vời, chỉ cần có thể cùng tôi sống cuộc sống nghèo nhưng thanh bạch, trải qua cuộc sống của một người dân bình thường, một đời không bệnh hoạn không tai họa, thật sự vui vẻ, giống như bố mẹ tôi vậy, tôi đã thấy thõa mãn lắm rồi."
Cố Trì Tây nhìn cô, ý tứ sâu xa, cười cười, không nói gì thêm.
Tùng San cảm thấy bản thân đã chiến thắng , dùng ý chí sắt thép đánh bại sự ăn mòn của virus tư bản chủ nghĩa. một lúc sau, Tùng San mới bỗng nhiên nghe hắn nói: "San San, em thật sự yêu Chu Trường An sao?" cô cười nhạt: "Trước kia rất yêu , bây giờ một chút cũng không có." hắn cười nói: "Vậy thì không phải là tình yêu đích thực."
"Vì sao?" Tùng San nhíu mày hỏi.
"Nếu em thật sự yêu hắn, em sẽ không thể buông tay hắn nhanh thế được, hơn nữa còn hùng hồn nói một đống lời công kích hắn như vậy." hắn cười cười, ánh mắt thâm trầm.
"Vì sao không thể, cái này gọi là yêu quá hóa hận." Tùng San lại không tự giác lớn giọng.
Cố Trì Tây lắc đầu, "Em còn quá nhỏ, không hiểu cái gì là yêu."
Tùng San tỏ vẻ không thể tiếp thu, "Tuy tôi chỉ mới yêu đương một lần, nhưng chúng tôi bên nhau đã gần ba năm, ổn định dài lâu, sao chú lại nói tôi không hiểu yêu là gì? Chẳng lẽ nhất định phải một tháng thay bạn trai một lần mới hiểu yêu là gì hay sao?"
Cố Trì Tây cười cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, "Gần đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài đi."
Hai người dừng đề tài này lại, xuống xe, gió buổi sáng hơi lạnh, Tùng San bất giác nắm thật chặt áo khoác âu phục trên người. Sau đó cô quay đầu nhìn Cố Trì Tây đang đứng bên cạnh, thấy hắn chỉ mặc một cái áo sơmi, chất liệu tốt, loại ôm sát người, lộ ra dáng người khỏe mạnh rắn rỏi, hai chân thẳng tắp, chất liệu vải quần tây rất dày, cũng là loại ôm sát chân thon dài. Cả người tràn trề sinh lực, giống như một cây tùng cổ thụ cứng cáp.
Chân trời phía đông lộ một tia sáng mỏng từ những khe hở trong đám mây, chỉ một lát sau tia sáng kia giống như làm khe hở nứt ra khiến toàn bộ chân trời hừng sáng đỏ rực .
Tùng San nhìn ánh sáng đỏ hừng lên chói mắt, có chút kích động, "Lên rồi lên rồi !"
Cố Trì Tây cười cười nhìn cô, tay móc điện thoại di động từ trong túi ra.
Tùng San vui vẻ, "Chú à, chú cũng cố theo kịp trào lưu ghê, chụp ảnh là muốn đăng lên weibo hay là gửi cho bạn bè làm kỉ niệm?"
Cố Trì Tây cười mà không nói.
Mặt trời đỏ dần dần ló rạng, hơn nửa chân trời đều nhuốm màu đỏ, màu đỏ kia nhanh chóng lan rộng, khuếch tán, lộng lẫy mà ngưng trọng, cảnh tượng bốn phía đếu bị nhuốm cùng một màu.
Chỗ đứng của họ là đài ngắm cảnh trên đỉnh núi, là một đài nhỏ xây trên một tảng đá lớn, Tùng San vịn lan can nhìn xuống, một mảnh rừng thông xanh ngát.
Mặt trời trên không trung càng lúc càng lớn dần, đây là lần đầu tiên Tùng San phát hiện, thì ra mặt trời mọc cũng có thể đẹp như vậy. Khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, đẹp lộng lẫy không thể tưởng tượng nổi. Đây là đỉnh núi, trên đỉnh đầu chỉ có bầu trời rộng lớn, cùng một mặt trời đang dần lên cao. một cảnh đẹp không có gì có thể cản được, phóng khoáng, thậm chí bá đạo.
Tùng San nhìn mặt trời to lớn kia không kiềm chế được mỉm cười.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng máy ảnh tách một cái, cô quay đầu, lại là một tiếng tách.
"Có thể chụp được sao? Có phải ánh sáng quá mạnh không?" cô hỏi.
Cố Trì Tây không nói chuyện, rất bình tĩnh nhét điện thoại di động vào trong túi.
"Chú cho tôi xem một chút đi, chụp kiểu gì vậy?" Tùng San vội vã nói.
Cố Trì Tây cười nói: "Thích không? Mặt trời mọc ấy."
Tùng San gật đầu, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Chú à, tôi muốn cùng sự nông cạn lúc nãy của mình thành thật xin lỗi chú. Cảnh mặt trời mọc này thật sự quá đẹp, tôi sống hai mươi năm đây là cảnh tượng đẹp nhất mà tôi từng xem."
Cố Trì Tây cười rất vui vẻ, "Em mới sống hai mươi năm, về sau còn có rất nhiều cơ hội. Có vài người cuối cùng cả đời, đều chưa từng xem cảnh mặt trời mọc như vậy đâu."
Tùng San gật đầu, "Đúng vậy, nói xem mặt trời mọc tất cả mọi người đều cảm thấy bình thường, mỗi ngày đều có. Nhưng mà, xem ở đâu, xem lúc nào, thật đúng là rất khác biệt."
"Giống như tình yêu vậy, thật nhiều người tự nhận là yêu cả đời, nhưng căn bản không biết cái gì mới là yêu. Bởi vì, tình yêu chân chính, họ căn bản chưa từng nếm trải." Cố Trì Tây nói.
Mặt trời đã hoàn toàn mọc lên, tia sáng u tối ở chân trời cũng không chịu nổi sự soi rọi của nó, biến mất hầu như không còn.
Tùng San suy nghĩ về lời nói của Cố Trì Tây , "Bởi vì, tình yêu chân chính, bọn họ căn bản chưa từng nếm trải." không thể không thừa nhận câu nói này quả thật có chút đúng đắn. cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhắm mắt lại, hưởng thụ những tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu vào.
Sáng sớm trên đỉnh núi, không khí tươi mát, gió nhẹ mát mẻ.
Cứ như vậy thật tốt.
Mười hai giờ của cô bé lọ lem đã sớm qua.
Đêm qua, cô biến thân, ăn đại tiệc, nói chuyện trắng đêm, còn nhìn mặt trời mọc.
Bỗng nhiên cô cảm thấy không khí trước mặt có gì đó kì lạ, cô mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt Cố Trì Tây gần trong gang tấc. Mặt hắn che ánh nắng mặt trời, chìm trong bóng tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ. Đây là một khuôn mặt dễ nhìn, mặc dù có dấu vết của năm tháng, nhưng mà không thể không thừa nhận sự anh tuấn của hắn khiến trái tim thiếu nữ nhộn nhạo.
Giống như hiện tại.
Trong mắt Cố Trì Tây lóe lên tia sáng, cô có chút hốt hoảng, muốn lui về phía sau một bước, lại bị hắn ôm eo, sau đó đôi môi kia liền phủ lên.
Khi thì mềm nhẹ, khi thì bá đạo, khi thì ẩn nhẫn, khi thì phóng túng. cô cảm thấy linh hồn mình như bị điều khiển, thân thể đều nhẹ bẫng . hắn hôn cô, vào lúc sáng sớm yên tĩnh, đỉnh núi hoang vu, chỉ có chim hót, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Lý trí của cô như bị đứt đoạn, cảm giác của thân thể càng trở nên mãnh liệt. cô không tự chủ ôm hắn chặt hơn, giống như muốn đòi thêm. hắn được đáp lại, càng thêm cao hứng, đơn giản khom lưng ôm lấy cô, trở lại xe, mở cửa xe, đem cô đặt ở chỗ ngồi, sau đó để ghế dựa nằm xuống. không cần quá nhiều ngôn ngữ, họ cũng biết cả hai cần gì. hắn tháo thắt lưng, cởi váy của cô ra, giống như một con mãnh thú bị vây khốn đã lâu, rốt cuộc có thể đắc ý rong ruổi trên cánh đồng hoang vu. hắn gặm cắn, đưa lưỡi ra liếm liếm, mút, hút vào. cô chính là con mồi của hắn, suy nghĩ lâu như vậy , rốt cuộc có thể ăn vào bụng. Toàn thân cô không có chút sức lực nào, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, làn da bị hắn chạm vào cảm thấy nóng dần lên. Váy dài bị xé rách, cuối cùng ngay cả áo lót - phòng tuyến cuối cùng cũng bị hắn cởi ra, ngón tay hắn không chút do dự lấy tay phủ lên, sờ mó vùng cấm kia, khàn khàn giọng hỏi: "không phải lần đầu tiên chứ?"
"Phải... không... là..." cô không thể nào nói một câu cho hoàn thiện.
Ngón tay hắn bỗng nhiên đâm vào, cô căng thẳng thét chói tai một tiếng. hắn nở nụ cười, "đã không phải lần đầu tiên em còn căng thẳng như vậy, rốt cuộc là trước kia tên nhóc đó có thể hay không đây!" cô tức giận nhíu mày, "Chú, đừng... A..."
Tay hắn chỉ cử động một chút, cô liền ức chế không được phát ra tiếng thân ngâm.
Sau đó cô cảm thấy có cái gì đó từ nơi đó chảy ra .
Đau nhức. hắn rút ngón tay ra, tùy tiện lấy cái váy của cô lau tay, "Căn bản là chưa rách, tên nhóc kia là thái giám sao?"
"Gì cơ?" cô hết hồn nói không ra lời.
Ngay sau đó thân thể cô giống như bị xé rách, một “thanh kiếm” rút ra khỏi vỏ hung hăng xâm nhập, trực tiếp đâm vào nơi mềm mại nhất của cô.
"A ——" cô suýt nữa ngất đi.
"Em xem đi, em luôn miệng nói mình yêu đương đã hai năm , kết qủa ngay cả chuyện làm tình cũng chưa làm. Còn gì để nói nữa không?" hắn cười nói.
Mũi kiếm lại là dùng sức xâm nhập. cô vẫn kêu la thảm thiết.
Trong khoang xe tràn đầy mùi vị của hỗn hợp hoan lạc và máu, độ ấm cao không tưởng, bầu không khí khó chịu khiến cô gần như hư thoát.(1) hắn vẫn ở trong thân thể cô tàn sát bừa bãi, sau đó tùy tay mở cửa xe ra, một trận gió lạnh thổi vào, rột cuộc cô mới mở miệng thở hổn hển.
Nhưng mà hắn lại dùng sức đẩy một cái, cô liền hét to một tiếng "A ——".
Tiếng hét này truyền đi rất xa, giống như vang vọng cả núi rừng quanh đây .
Lúc hắn lên đỉnh, hung hăng ôm lấy cô, cắn một cái lên xương quai xanh của cô, cô đau đến đã mức muốn kêu lên cũng không được, trực tiếp ngất đi. hắn nhìn cô bé đang cuộn mình lại, trang phục rách bươm, đầu tóc rối bời, người đầy dấu hôn, trên người vết máu loang lổ, mới cảm thấy mình có chút nóng vội . hắn dùng tây trang đắp cho cô, hắn lại nhìn toàn thân mình, giống như một tên tội phạm giết người vậy.
Xuống xe, hắn châm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi xoay người trở lại trong xe, một đường xuống núi, đến chung cư Vân Đỉnh. Mở cửa xe ôm cô gái nhỏ, gõ cửa.
Cửa được mở ra, một người phụ nữ lười biếng dựa ở cửa, vừa định cười nói, đã nhìn thấy người đàn ông kia ôm một cô gái trong ngực.
"Chuyện gì xảy ra vậy ?" Người phụ nữ bất mãn nói.
Cố Trì Tây ôm Tùng San vào nhà, "cô đừng ở nhà này nữa, tôi muốn ở lại đây hai ngày. Bây giờ cô lập tức thu dọn quần áo rồi rời đi ngay, không được để lại bất cứ thứ rác rưởi nào."
"Cái gì? Anh bảo em ra khỏi đây sao?" Người phụ nữ vẻ mặt khó tin, "Em phải đi đâu bây giờ?"
"cô có thể tìm một chỗ ở vài ngày, sau đó tôi sẽ thu xếp cho cô một khoản tiền. hiện tại việc cô phải làm là tập tức thu dọn đồ đạc của mình. Nhớ đừng để sót một thứ nào."
Người phụ nữ muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Cố Trì Tây làm sợ hãi im lặng.
Cố Trì Tây ôm Tùng San lên phòng tắm trên lầu hai, mở vòi nước, tắm rửa sạch sẽ cho cô và chính mình, lúc ôm cô ra ngoài, căn nhà đã không còn ai khác . hắn đặt Tùng San trên giường lớn ở chính phòng, đắp kín chăn cho cô. hắn xoay người xuống lầu gọi điện thoại, "Trương Tân, bây giờ cậu lập tức lái xe đến Vân Đỉnh, xe của tôi bị dơ rồi, cậu đến đây rửa sạch nó giúp tôi, thuận tiện mang hai bộ áo ngủ của nữ và quần áo hàng ngày, size S."
(1) Hư thoát: triệu chứng hạ đường huyết, mất nước
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
101 chương
190 chương
800 chương
45 chương
73 chương