Tình Muộn 2

Chương 3

Tùng San ngủ một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau lỡ mất tiết học buổi sáng, sau khi tỉnh lại phát hiện đám bạn cùng phòng cũng đã mua đồ ăn trở về ngồi trước máy tính vừa ăn vừa xem phim. Lý Yến thấy cô tỉnh, vội vàng tiến lại gần, "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Tùng San cười cười: "Rất tốt, ngủ rất ngon." "Buổi sáng giáo sư Nghiêm điểm danh, mình đã thay cậu xin phép rồi, nói cậu trong người không khỏe. Giáo sư Nghiêm không nói gì cả, nhưng hôm nay lên lớp phải nộp luận văn, có lẽ cậu nên tìm lúc nào đó mang đến cho ông ấy đi." Lý Yến vừa nói vừa chỉ vào giường của Cố Lâm Lâm, "cô ta tối qua không về, sáng hôm nay cũng không đi học, có điều bọn mình không ai muốn giúp cô ta xin phép." Đúng là hoạn nạn gặp chân tình. Tùng San chắp tay làm lễ "Cám ơn cậu, may là có cậu." "Ăn cơm đi, mình đã giúp cậu mua cơm rồi, hôm nay căng tin phía đông có món cá." Lý Yến mở cặp lồng ra, mùi thơm của thức ăn tỏa ra ngay tức thì. Tùng San thật sự đang rất đói bụng, vừa bước xuống giường liền xới hai bát cơm mà ăn. Ai nói thất tình nhất định phải suy sụp, cô cảm thấy tinh thần của mình rất kiên cường. Hôm qua vừa bị người ta cướp bạn trai còn bị một ông chú đùa giỡn, nhưng khẩu vị hôm nay vẫn tốt như bình thường, rất đáng được tán thưởng. Lý Yến nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của cô vui vẻ nói "Ăn từ từ thôi, vậy mới phải chứ, tên Chu Trường An có chỗ nào đặc biệt hơn người đâu, San San của chúng ta xinh đẹp như vậy, bạn trai kế tiếp nhất định so với Chu Trường An tốt hơn gấp trăm lần." Nghe được ba chữ Chu Trường An này, đôi đũa trên tay Tùng San dừng lại một lát, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn. Đối với con người này, cô cần thêm một chút khả năng miễn dịch. Tùng San vừa vào học đã được cả khoa công nhận là hoa khôi, cô cũng là người đầu tiên trong đám nữ sinh có bạn trai. Lúc huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, nam sinh theo đuổi cô không ít, đều là những người xuất sắc, đáng tiếc không một ai lọt vào mắt cô. cô cũng không giống người được xem là hoa khôi khác bên cạnh lúc nào cũng có một người để đề phòng, hôm nay thì cùng với người này đùa giỡn mập mờ, ngày mai lại để người khác mời đi ăn tiệc. cô cá tính hoạt bát, nhưng thật ra bên trong là một người rất cổ hủ, cho nên từ đầu đến cuối luôn là một người đàng hoàng, sống theo nguyên tắc của minh. thật ra, lúc cô vừa vào học cũng đã nhìn trúng một mục tiêu, đó chính là Chu Trường An lớn hơn cô một khóa. Chu Trường An học hơn cô một khóa, lớn hơn 2 tuổi, dáng người không tệ, đúng chuẩn một thư sinh, còn có chút phong độ của người trí thức, quan trọng là giọng nói đặc biệt dễ nghe. Lúc tân sinh viên nhập học, hội học sinh cũng phô trương thanh thế muốn kết nạp thành viên mới, lúc đó Tùng San đang cầm các tờ giấy tuyên truyền về các hội nhóm đi ngang, lập tức liền bị một thanh âm hấp dẫn, "Bạn học này, có muốn gia nhập hội mọt sách của chúng tôi không, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ?" Khi đó cô cảm thấy tại sao có thể có nam sinh nói chuyện dễ nghe như vậy. Sau đó cô không đắn đo gia nhập hội mọt sách, còn xung phong làm thư kí cho hội trưởng Chu Trường An. Hội mọt sách khi đó đều đều gặp nhau thứ sáu hàng tuần, vì ngày đó, Tùng San từ thứ hai liền bắt đầu cân nhắc xem nên mặc cái gì, trang điểm như thế nào, gặp Chu Trường An sẽ nói cái gì. Người ta đều nói con gái theo đuổi con trai chẳng khác gì cọc đi tìm trâu, nhưng nếu là mỹ nữ thì căn bản không cần theo đuổi, chỉ cần phát tín hiệu một chút liền thành công. Cho nên Chu Trường An và Tùng San bên nhau, đó chính là nước chảy thành sông. Sau này cô mới biết được, kỳ thật Chu Trường An đã sớm nhìn trúng cô , lúc tập huấn luyện quân sự cho tân sinh viên đã thống nhất mặc đồ rằn ri của quân đội, đám nam sinh năm hai bọn họ cũng đã từ một nơi bí mật gần đó đánh giá so sánh, bỏ đi kiểu tóc và quần áo, lúc này mới có thể thật sự nhìn ra ai mới là người đẹp. Khi đó Tùng San được bọn họ xếp hạng nhất. Rốt cuộc vẫn bị trúng kế , nhưng cô cảm thấy bị trúng kế như thế này cũng không sao. Cả tiết học buổi chiều cô đều không nghe được gì ngồi thất thần ra đó . Tùng San cầm bút bi trên tay vẽ loạn lên tờ giấy, trong đầu cô nghĩ đến những chuyện đã trải qua từ khi biết Chu Trường An đến giờ, cuối cùng đưa ra một kết luận, cô tuyệt đối chưa làm qua bất cứ chuyện gì có lỗi với hắn. Sau đó cô liền không hiểu nổi tại sao Chu Trường An lại đá bay một đại mỹ nữ là Tùng San, chạy tới làm chân chó cho Cố Lâm Lâm? Cố Lâm Lâm có gì tốt chứ? Tính tình kém, mặt mũi bình thường, thành tích thì nát bét. Trừ việc có người cha giàu có ra còn có cái gì đáng để chú ý? Đầu Chu Trường An chắc bị ngập nước rồi. cô không cam lòng. Cực kì tức giận. Nếu đã anh dũng hi sinh thì cũng phải có một lý do chứ? Ngày hôm qua như vậy là sao? Chuông tan học vừa vang lên, cô liền lao ra khỏi phòng học gọi cho Chu Trường An, gọi liên tiếp ba cuộc đều không có ai nhận, cuối cùng trong cơn tức giận gửi một tin nhắn, "Tôi có chuyện muốn hỏi anh, nếu anh là đàn ông thì lập tức lăn đến đây cho tôi." cô biết thái độ của mình rất kịch liệt, nhưng loại tình huống này nếu cô còn có thể là một cô gái dịu dàng nhỏ nhẹ thì cô không phải là Tùng San. Kết quả vẫn không có tin nhắn trả lời. cô một mình đi dạo trong vườn trường gặp phải ba người quen, chào hỏi, cảm thấy trong ánh mắt những người đó giống như ẩn giấu điều gì đó. Vì thế trốn đi thư viện đọc sách giải trí, lại bị những người dùng danh nghĩa tự học chiếm chỗ để nói chuyện yêu đương, phiền không chịu nổi. Cuối cùng cô đành bất đắc dĩ về ký túc xá lên mạng, ký túc xá trống trải ngược lại rất yên tĩnh, đám bạn cùng phòng tự học thì tự học, lêu lổng thì lêu lổng, chỉ có cô một mình, làm cái gì cũng không có hứng, nằm thẳng cẳng lên giường chờ chết. cô và Chu Trường An ở bên nhau, vẫn luôn là trai xinh gái đẹp của khoa, sóng vai cùng đi dạo trong vườn trường cũng là khung cảnh khiến bao người ao ước. Bên nhau hai năm, hai người cơ bản không có mâu thuẫn gì lớn. Bây giờ Tùng San đang học học kì hai năm thứ ba, Chu Trường An thì năm thứ tư đại học sắp tốt nghiệp, vốn tưởng rằng quan hệ đã ổn định, Tùng San thậm chí còn nghĩ đến chuyện đợi cô tốt nghiệp xong sẽ kết hôn. Trước đó hai người còn thảo luận với nhau về nơi công tác sau khi tốt nghiệp, gia đình Chu Trường An ở nơi khác nên muốn về quê làm việc, thuận tiện chăm sóc cha mẹ, Tùng San cũng đồng ý, nói dù sao một năm nữa cô cũng tốt nghiệp, liền đến đó tìm hắn. cô vẫn nhớ rõ, lúc cô nói câu này Chu Trường An rất cảm động, ôm cô nói San San, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Đàn ông thật đúng là thay đổi thất thường . Lúc cô đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, di động rốt cuộc vang lên. cô vội vàng cầm lấy, không phải số điện thoại của Chu Trường An. Màn hình hiển thị số lạ, bình thường Tùng San không nghe. Bởi vì bố Tùng nhà cô thường xuyên nhắc nhở cô, bây giờ phần tử tội phạm nhiều lắm, trong ti vi thường cảnh báo chúng đều dùng điện thoại để lừa gạt, còn trộm phí điện thoại. Vì thế cô nhấn nút tắt. Tiếp tục nằm ngủ. Nhưng tiếng chuông lại vang lên, vẫn là dãy số đó, như muốn chống lại cô. Sau ba lần vang lên, cô không thể nhịn được nữa nghe điện thoại, "Này, tìm ai thế!" Đầu kia điện thoại yên lặng mất ba giây, mới có một giọng đàn ông chậm rãi nói: "Sao vừa nghe điện thoại đã cáu kỉnh như vậy?" cô sửng sốt, không nghe ra là ai đang nói, "Anh tìm ai? Gọi nhầm số phải không?" "Là tôi, Cố Trì Tây." Đối phương bình tĩnh nói. "..." Ông chú này không ngờ lại khó đối phó như vậy. không đối phó cũng không được. "Em đang không vui à? Còn chưa trở lại bình thường?" Cố Trì Tây tự đoán. "Từ tối qua đến giờ Cố Lâm Lâm của chú không trở về ký túc xá, chú muốn tìm cô ta thì xin hãy gọi điện thoại di động cho cô ta.” "Tôi không tìm nó, tôi biết nó xin mẹ nó một căn nhà ở gần trường học của các cô, có lẽ nó định chuyển đến đó sống." Cố Trì Tây dừng một chút, bổ sung thêm: "Ở chung với bạn trai em." Tùng San thiếu chút nữa phun máu. Người này rảnh rỗi quá thì phải, cũng không biết từ đâu chui lên nữa. "Tôi gọi cho em, là vì lát nữa tôi muốn gặp em, em chuẩn bị một chút đi, hai mươi phút sau xuống dưới tầng." Ngữ khí Cố Trì Tây như thể chuyện này là lẽ đương nhiên, giống như là ông chủ đang ra lệnh. "Bệnh thần kinh!" Tùng San mắng một câu trực tiếp cúp điện thoại. Giận đau cả gan. Chu Trường An, anh rốt cuộc là vì cái gì? Nhà của Cố Lâm Lâm? Tiền? thật lạ lùng, trước giờ chỉ nghe nói các cô gái đẹp thích được đại gia bao nuôi, bây giờ cô mới biết là những tên đàn ông thư sinh cũng thích ăn cơm chùa. thật buồn nôn! Sau đó chuông điện thoại lại vang lên, cô tưởng lại là Cố Trì Tây, cũng không thèm nhìn liền nghe máy: "Ông cút đi cho tôi!" Đầu kia điện thoại điềm tĩnh im lặng ba giây, "San San, anh đang ở dưới tầng kí túc xá của em." Tùng San suýt không thở nổi, lần này lại là Chu Trường An. Bộ dạng Chu Trường An có chút thay đổi, Tùng San vừa nhìn thấy hắn liền bật cười. Toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, mới trúng số 500 vạn nên định làm nhà giàu mới nổi chắc? Khẩu vị của Cố Lâm Lâm chẳng phải giống bố cô ta như đúc hay sao? "Tôi thật sự không nhận ra, sau khi anh cặp với nữ đại gia liền bay tót lên ngọn cây rồi sao? Còn có thể tầm thường hơn nữa không? hiện tại có phú hào nào mặc như anh không? Áo Burberry quần Valentino, anh mặc lung tung quá đấy!" Chu Trường An sắc mặt gượng gạo, "San San, anh biết em khinh thường anh." Tùng San cười cười, "không, tôi thật sự rất nể anh, Chu Trường An, đây là lúc mà từ khi quen biết anh tới giờ tôi thật sự nể anh. Quả thực là, thật! Đáng! Ngưỡng! Mộ!” Chu Trường An thở dài, sắc mặt vô cùng bất đắc dĩ cùng nghẹn ngào, "Em cứ châm chọc anh đi, chỉ cần trong lòng em có thể vui vẻ là được rồi." "Hôm nay tôi gọi anh tới không phải là để châm chọc anh, tôi chính là muốn xác định lại một chuyện, anh một chân đạp hai thuyền là vì cái gì? Tùng San tôi cùng anh bên nhau hai năm rốt cuộc đã làm gì sai?" Lúc Tùng San nói lời này, hận không thể nắm cổ áo hắn, xé nát quần áo của tên dối trá này. "không có, em rất tốt, San San, người sai là anh." Chu Trường An cúi đầu, tránh né ánh mắt sắc như dao của Tùng San. Thái độ nhận lỗi này coi như là lần đầu tiên Chu Trường An nhận lỗi trong hai năm qua. "Kỳ thật, tối ngày hôm trước anh đã muốn nói chia tay với em, nhưng..." "Nhưng vì tôi cãi nhau ầm ĩ cho nên anh không thể nói ra? Cho nên tối qua liền bất đắc dĩ phải phô hết sự thật trắng trợn này ra cho tôi thấy? Được lắm, rất đơn giản, hiệu suất lại cao." Tùng San giơ ngón tay cái lên. "San San, anh có lúc thật sự không chịu nổi cái miệng này của em, em xinh đẹp như vậy, không thể nói chuyện dịu dàng một chút sao? Vì sao nhất định phải nói những lời cay nghiệt như vậy?" Chu Trường An nhịn không được ngẩng đầu, ngữ khí cũng trở nên nóng nảy. "Ai nói cứ xinh đẹp thì nhất định phải nói chuyện dịu dàng? thật ngại quá, tôi nam tính như thế đấy, cả đời này cũng làm sao sánh được với con tiện nhân của anh?" Tùng San không nhường nhịn một chút nào, cao ngạo nhướn mày. "Thực xin lỗi, San San, chúng ta, chúng ta thật sự không hợp." Khí thế của Chu Trường An lại yếu đi. "Ha ha." Tùng San cảm thấy không còn gì để nói nữa. "Em sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn yêu em, cưng chiều em, chịu đựng được những lời nói cay nghiệt của em. Anh đã năm thứ tư đại học, sắp tốt nghiệp, đã qua tuổi nói chuyện yêu đương, hiện tại anh cần là người có thể giúp đỡ anh trên con đường sự nghiệp." Rất thực tế Rất gai góc. Tùng San nhìn người đàn ông trước mắt, không thể nào tưởng tượng ra cậu thiếu niên đẹp trai, dịu dàng cùng mọi người thảo luận với nhau trong thư viện của hội mọt sách năm đó. Tất cả đều rẻ tiền, đều đáng khinh. Đều là con mẹ nó chó má. Cuối cùng còn không phải vì năm đấu gạo mà khom lưng hay sao? Tùng San đến gần Chu Trường An, đứng đối diện với hắn, sau đó bật cười, "Chu Trường An, anh sẽ phải hối hận. Chờ đến khi anh già rồi, bơ vơ không nơi nương tựa, anh sẽ nhớ tôi đấy, sẽ hối hận vì sao năm đó không giữ gìn tình yêu của mình, sau đó ôm hận mà chết." Chu Trường An cười khổ, "Đúng, anh sẽ hối hận. Nhưng hiện tại, anh vẫn chưa già." "Người có con mắt thiển cận lại mang trong mình hoài bão lớn như anh thật sự là khiến người ta phải kính nể." "San San, em là cô gái tốt, anh không xứng với em, nhưng Chu Trường An anh đời này có thể nói yêu em một lần cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Anh với em chia tay, vì anh biết sẽ người đàn ông tốt hơn đến với em. Chúng ta hãy đường ai nấy đi đi. Tùng San bỗng nhiên đã cảm thấy chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Còn nói cái gì nữa đây, cũng đã rõ ràng như vậy rồi. Dây dưa mãi cũng không phải phong cách của cô, làm như cô không ai thèm đếm xỉa vậy. Đá hắn đi thôi. "Đường ai nấy đi coi như xong, đừng chơi cái trò chia tay vẫn làm bạn với tôi. Chu Trường An, hai ta cả đời này đừng gặp nhau nữa." "Cũng được." Chu Trường An nói xong hai chữ này, xoay người rời đi . Tùng San một mình đứng yên tại chỗ, toàn thân đều run rẩy, sau đó mũi vừa hít một hơi, nước mắt liền rơi xuống . không thể tưởng tượng được cô cũng có một ngày sẽ trở thành nạn nhân, lắp ba lắp bắp như vậy.