Tình Muộn 2
Chương 24
Lúc Cố Trì Tây lôi kéo Tùng San vào thang máy thì trong thang máy có bốn năm người đang đứng, một bác bảo vệ đang đẩy một cái giường trống chiếm mất phần lớn không gian, Cố Trì Tây và Tùng San bị chen lấn chỉ có thể đứng gần nơi cửa thang máy. Tùng San bị hắn nắm đau cả tay nhưng lại không thoát ra được, cô muốn nói chuyện lại ngại với bốn phía có người không có cách nào khác mở miệng, cho nên chỉ có thể nhìn hắn chịu đựng , lửa giận trong lòng cô không có chỗ trút, cô dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, mắt nhìn chằm chằm mấy nút số tấng lầu trên bản điều khiển thang máy, không nhìn hắn.
Thang máy dừng lại ở tầng bốn, cửa mở ra, một ông lão tóc trắng nhìn tình trạng chen lấn trong thang máy, vẻ mặt ông khó xử.
Tùng San vội vàng rút vào góc trống, dành ra một chỗ cho ông lão. cô liếc mắt nhìn Cố Trì Tây, ý bảo hắn buông tay cô ra, như không thể ngờ là Cố Trì Tây cũng là nghiêng thân né sát vào góc hẹp đó, thân thể hắn dán sát.
Ông lão cười nhìn hai người bọn họ, run rẩy đi vào.
Tùng San cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Nhưng cô lại không tìm ra nguyên nhân.
Ánh mắt cô lướt qua Cố Trì Tây đứng bên cạnh, sắc mặt hắn vẫn lạnh băng như cũ, khác xa với dáng vẻ hiền hòa dịu dàng ngày thường của hắn. cô cảm thấy không biết nói sao, cô không biết người này đột nhiên xuất hiện lại cứng rắn mang cô đi rốt cuộc là có ý gì. cô lại càng không hiểu, hình như hắn đang nổi giận? Nhưng nổi giận cái gì chứ? hắn cũng không phải là người chồng bắt gian tại giường, hắn dựa vào cái gì mà nổi giận chứ ?
Còn kinh khủng hơn nửa là khoảnh khắc khi hắn vừa xuất hiện đó, thế nhưng cô lại có một cảm giác khẩn trương không thể nói rõ, giống như cô thật sự làm chuyện có lỗi với hắn vậy.
Vừa nghĩ lại là cô thấy lúng túng.
Thang máy dừng lại tại lầu ba, bác bảo vệ đẩy giường bệnh muốn đi ra ngoài, mọi người đề chuyển động muốn dành ra một lối cho ông ấy ra ngoài. Cố Trì Tây nhân cơ hội này ôm lấy eo Tùng San.
Tùng San đưa mắt liếc nhìn hắn, hắn lại coi như không thấy gì.
Khoảnh khắc bác bảo vệ đẩy giường bệnh đi ngang qua, tay của Cố Trì Tây lại xiết chặt hông cô hơn. Sức lực không lớn, nhưng lái khiến cho Tùng San cảm thấy toàn thân đều tê dại.
Nếu không phải là đang ở trong thang máy, nếu không phải chung quanh còn có người, nếu nơi này không phải nơi làm việc của mẹ cô, cô nhất định sẽ chửi ầm lên.
Đồ lưu manh.
Bác bảo vệ đẩy giường rời khỏi thang máy, không gian trong thang máy trở nên rộng rãi hơn. Ông lão tránh sang một bên nhường một khoảng trông cho Tùng San và Cố Trì Tây dịch ra một chút.
Nhưng Cố Trì Tây vẫn ôm cô không buông, Tùng San có tránh hắn, hắn lại càng ôm chặt hơn nữa.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, không có bất kì biểu cảm nào. Giống như việc hắn làm là chuyện đương nhiên vậy.
Tùng San cảm thấy chán nản.
Cuối cùng cũng tới lầu một, ông lão rời khỏi thang máy, trước khi đi ông ấy còn cười nhìn thoáng qua hai người bọn họ, ánh mắt ông giống như đang nhìn một cặp tình nhân đang giận dỗi.
Cố Trì Tây mạnh mẽ lôi kéo Tùng San đi qua đại sảnh bệnh viện, ra cửa rồi dừng lại trước xe hắn, Tùng San giống như con thú nhỏ bị nhét vào xe. Từ đầu đến cuối, Cố Trì Tây hoàn toàn không nói một câu.
Tùng San ngồi bên ghế phó lái, ổn định tâm trạng, việc đã đến nước này rồi, cô có nổi giận với hắn cũng không thể làm được gì.
"Chú muốn làm gì đây? Cố Trì Tây, rốt cuộc là chú muốn làm gì?" Lửa giận của cô vẫn đang bị kiềm chế trong lòng ngực.
Cố Trì Tây vẫn không nói chuyện, xoay chìa khóa khởi động xe, chiếc xe Benz màu đen giống như ngựa thoát cương chạy như bay hòa vào dòng xe trên đường, sau đó qua một cái lối rẽ chạy vào đường cao tốc.
"Chú còn muốn mang tôi đi đâu? Lại leo núi sao? Mặt trời mọc mặt trời lặn đều xem hết rồi, lần này lại xem cái gì?" Tùng San giận đến cười.
"Tới Vân Đỉnh." rốt cuộc Cố Trì Tây cũng mở miệng nói.
"Vân Đỉnh?" Tùng San cảm thấy cái này tên này rất quen tai, nghĩ đi nghĩ lại cô mới nhớ ra, Vân Đỉnh là một khu biệt thự nằm trên sườn núi, theo lời quảng cáo là " Huyền ảo như đang ở chốn thần tiên, như đang ở trên những đám mây " .
Lần trước sau khi xem mặt trời mọc xong, căn nhà nơi cô tỉnh lại là ở Vân Đỉnh.
"Tôi không đi, chú mau để tôi xuống xe!" Tùng San lạnh lùng nói.
Chỗ đó hoang vu vắng vẻ, lỡ như hắn có mưu đồ xấu xa gì, cô muốn trốn cũng không thể.
"đã trễ." Giọng nói của Cố Trì Tây bình tĩnh nhưng lại mang theo vài phần lạnh lùng.
"A?" Tùng San không hiểu hắn muốn gì.
"Vừa nãy lúc ở bệnh viện em đã có thể chạy thoát, nhưng em lại không làm. hiện tại em đã ngồi trên xe của tôi rồi, San San, em muốn chạy cũng đã quá trễ." Cố Trì Tây hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
"Cố Trì Tây, chú không thể nói chuyện phải trái được sao? Lúc nãy ở bệnh viện có nhiều người như vậy, chú dùng sức nắm tôi như vậy bảo tôi làm sao chạy thoát? Đột nhiên xuất hện rồi lôi tôi đi, sao chú còn có thể nói như là mình làm đúng vậy?"
Tùng San cảm thấy cùng người này nói đạo lý quá vất vả, nhưng nếu như không nói cô thấy tức không chịu nổi.
Cố Trì Tây nhếch khóe miệng, mắt nhìn phía trước, "Mới vừa rồi em ở bệnh viện không có chuyện trốn khỏi tôi là vì em quá để ý ánh mắt của người khác, không dám ở trước mặt mọi người trở mặt với tôi, em sợ bị người khác chê cười."
"Đúng như vậy thì sao? Tôi để ý ánh mắt của người khác, là vì tôi có người tôi quan tâm ! Đó là nơi làm việc của mẹ tôi, nếu tôi làm ầm ĩ lên, chú nói mẹ tôi sau này làm sao có thể nhìn mặt người khác chứ? Cố Trì Tây, con người của chú không bao giờ biết nghĩ cho người khác, tích cách ích kỷ của chú làm sao mà hình thành vậy? Chú từng quan tâm tới người khác sao?"
Sắc mặt Cố Trì Tây âm trầm, "San San, tôi chỉ quan tâm em thôi."
Cố Trì Tây một câu nói xong, Tùng San hận không thể đâm đầu chết đi. Tôi chỉ quan tâm em... cái con khỉ!
"Cho nên cách mà chú để ý tôi là đột nhiên xuất hiện cứng rắn mang tôi đi? Cái này không phải là quan tâm mà là quấy rầy!"
"Quấy rầy cái gì? Quấy rầy buổi xem mắt của em sao?" khóe miệng Cố Trì Tây gợi lên một nụ cười giễu cợt.
Tùng San gần như đoán được nguyên nhân hắn xuất hiện, nhưng cô không thể không cảm thán tin tức của hắn thật nhanh nhạy, quả thực là bản lĩnh cao cường không gì không biết.
"Đúng! Quấy rầy buổi xem mắt của tôi!" cô dứt khoát nói, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, sảng khoái thừa nhận , "Cố Trì Tây, chúng ta đã nói sẽ làm bạn bè, chỉ là bạn bè! Chú dựa vào cái gì mà quấy rầy buổi xem mắt của tôi?" cô đúng lí hợp tình nói một câu làm Cố Trì Tây tức giận đến đau cả ngực. Vì thế hắn dùng sức đạp làm biển báo tốc độ tăng vọt. hắn vón muốn dùng chuyện bạn bè làm cái cớ, chậm rãi lấy lùi làm tiến bàn bạc kỹ hơn. Kết quả bây giờ mới có vài ngày, đầu tiên là không tiếp điện thoại, khó khăn lắm mới nhận điện thoại lại nói chuyện hung dữ, hôm nay cô còn lớn gan hơn nữa dám đi xem mắt? hắn từng có nhiều người phụ nữ bên cạnh như vậy, không có ai giống như Tùng San không hề để hắn vào mắt .
Nếu lần này lại không dạy dỗ cô, không biết chừng ngày nào đó hắn sẽ bị bé con này chọc tức chết.
Tùng San thấy hắn lại tăng tốc, trong lòng hơi khẩn trương. Bố Tùng nhà cô lái xe vẫn luôn lái xe chậm rãi giữ đúng tốc độ quy định, đi trên đường cao tốc cũng theo tốc độ cho phép, từ trước đến nay chưa từng đua xe. Mắt thấy xe Cố Trì Tây chạy càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy trái tim đập mạnh thình thịch, cô luôn có cảm giác sẽ trở thành đồng phạm của vụ án lái xe quá tốc độ gây tai nạn.
"Cố Trì Tây chú chạy chậm một chút, trên đường này đều có máy bắn tốc độ, chú chạy nhanh như vậy sẽ phải nhận giấy phạt đó, tình tiết nghiêm trọng còn bị huỷ giấy phép lái xe !" Tùng San nhịn không được nhắc nhở hắn.
Cố Trì Tây đột nhiên bật cười, quay đầu liếc mắt nhìn bé con, lúc này hắn mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầu đã trắng bệch.
Trong lòng hắn bỗng nhiên dao động, hắn thở dài, giảm tốc độ xe, một bàn tay từ trên vô lăng di chuyển, đặt trên đỉnh đầu Tùng San, dùng sức xoa xoa.
"San San, tôi phải làm gì với em bây giờ." Giọng nói của hắn tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tùng San cứng đờ, mi dài rũ xuống, im lặng không nói.
Hai người một đường cũng không nói gì nữa, Cố Trì Tây rời khỏi cao tốc chạy vào một con đường khác tới khu biệt thự Vân Đỉnh, Tùng San đánh giá bốn phía, lại một lần nữa bị loại cảnh sắc chỉ có thể xuất hiện trong TV làm kinh ngạc.
Nếu so sánh với Giang Phong Uyển, thì nhà ở Vân Đỉnh lớn hơn, khoảng cáh giữa các biệt thự cũng xa hơn, phân bố cũng không có trật tự như Giang Phong Uyển, mà rải rác trên khắp sườn núi, lấm tấm nhiều điểm, bị màu xanh ngát chung quanh bao bọc lấy.
Cố Trì Tây ngừng xe xong, đi xuống xe giúp cô mở cửa, "Xuống đi, có thể đi được không?"
Tùng San sửng sốt một chút mới phản ứng được, thì ra Cố Trì Tây cũng phát hiện đôi giày mới khiến cô không thoải mái. Nếu đã sớm phát hiện mà hắn còn mạnh mẽ lôi cô đi như vậy, thật sự rất đáng giận.
Tùng San nhìn xuống chân mình, đã tróc da rồi, chảy máu ngưng tụ một chỗ, nhìn qua thật đáng sợ.
Cho nên cô mới nói loại giày giảm giá này không thể mua bừa bãi, Tùng San âm thầm thở dài.
Cố Trì Tây nhìn chân của bé con, đau lòng thở dài, cúi thấp người, cởi bỏ dây an toàn của cô, trực tiếp bế bổng bé con ra khỏi xe.
"Trang điểm như vậy đi xem mắt, em coi Trương Dật Bạch là ai chứ?" Cố Trì Tây ôm Tùng San vừa đi vừa nói.
Tùng San cứng đơ người "Chú thả tôi xuống đi, tôi có thể đi được."
Cố Trì Tây không để ý cô, tiếp tục cười nói: "Biết rõtôi thích em còn dám đi xem mắt, em đang chơi trò vờ tha để bắt sao?"
Tùng San trừng mắt nhìn hắn hắn: "Mẹ tôi cảm thấy tôi cùng bác sĩ Trương rất xứng đôi mới để cho chúng tôi gặp mặt , trên thực tế bọn tôi cũng nói chuyện rất hợp, nếu không phải chú nửa đường xuất hiện, chúng tôi đã..."
Cố Trì Tây xem cô, "đã thế nào? Trương Dật Bạch cũng đã hơn ba mươi , sao em không chê hắn lớn tuổi lại ghét bỏ tôi chứ?"
Tùng San cười: "Chú nghĩ tôi ghét chú là vì chú lớn tuổi sao?"
Cố Trì Tây thả cô bé con trong lòng xuống, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, quay đầu lại hỏi: "Vậy em còn ghét tôi vì cái gì nữa chứ? Tôi có chỗ nào thua kém Trương Dật Bạch sao ?"
Tùng San lắc đầu, "Tôi ghét rất nhiều điểm ở chú! Tôi ghét chú là ba của Cố Lâm Lâm ! Tôi ghét chú có vợ còn ngoại tình! Tôi ghét chú độc tài không nói lí lẽ! Tôi ghét chú ích kỉ chỉ biết nghĩ ình không nghĩ cho người khác! Tôi ghét chú..."
Câu cuối cùng cô chưa kịp nói ra cũng đã bị tước quyền phát biểu.
Cố Trì Tây gắt gao đem cô đặt ở trên cửa, không chút do dự hôn xuống. Đây là nụ hôn sâu tràn đầy sự giận dữ cùng bất đắc dĩ, tính công kích rất mạnh, căn bản là không có khả năng phản kháng. hắn chính là đang đoạt lấy.
Tùng San muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không thể.
Lưỡi hắn cạy hàm răng của cô ra, giống như ngang ngược dây dưa cô, cô chỉ cảm thấy trong khoang miệng của mình đều là mùi vị của hắn, giống như đang uống thứ rượu thượng hạng vậy, cái cảm giác khó có thể kháng cự lan tràn khắp toàn thân. Đại não cô bị thiếu dưỡng khí ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại. hắn không biết mình đã hôn bao lâu, cho đến khi cô bé con trong ngực không động đậy nữa hắn mới dừng lại, tay hắn sờ sờ Tùng San đang hít thở không thông, trán hắn chạm vào trán cô, "San San, em là của tôi, không ai được chạm vào em."
Tùng San há miệng thở hổn hển, cô cau mày, sóng mắt lưu chuyển không nhìn hắn, cũng không nói gì.
Cố Trì Tây khóe miệng cong lên, đem cô ôm dậy, đi vào nhà, lúc ôm lên cầu thang bé con trong ngực hắn bỗng giật mình, "Cố Trì Tây, chú đã đồng ý sẽ không cưỡng ép tôi."
Bước chân của Cố Trì Tây như bị kiềm hãm, hắn cúi đầu nhìn Tùng San, ánh mắt ngày càng thâm sâu.
Mắt Tùng San rất sáng, giống như thủy tinh, tinh khiết trong suốt, cô không hề nháy mắt nhìn thẳng hắn, không muốn lùi bước.
"Nếu như hôm nay chú làm việc gì quá đáng với tôi, thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm." Tùng San kiên định nói.
Cố Trì Tây mím môi, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn cứng đờ, sau đó hắn nhếch nhếch khóe miệng nói: "Tôi chỉ muốn bôi thuốc cho chân em thôi."
Tùng San âm thầm nhẹ nhàng thở ra, rũ mi iói: " thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, dán miếng băng cá nhân là tốt rồi."
Cố Trì Tây bếTùng San vào phòng ngủ của hắn, hắn đem cô đặt trên giường, sau đó vào phòng tắm từ một ngăn tủ lấy ra cái hộp y tế nhỏ. hắn kiên nhẫn ngồi dưới sàn, dùng cồn sát trùng giúp cô lau miệng vết thương. Cồn sát trùng lướt qua chỗ nào chỗ đó lành lạnh , lúc chạm vào vết thương Tùng San đau đến hít khí, ngón chân thon dài không tự giác co lại.
Cố Trì Tây cười cười, lấy tay vỗ vỗ lên bàn chân trắng nõn mềm mại của cô, "Sợ đau như vậy sao ?"
Tùng San cắn môi, không nói lời nào.
Tùng San đang mặc đầm công chúa, chỗ eo được bó sát vào thân làm làn váy phía dưới xòe ra, váy không dài cộng thêm đường viền vừa vặn dài tới gối. Cố Trì Tây lấy tay sờ chân cô, hắn nhìn đôi chân bóng loàng kia, trong thân thể như có một trận lửa bùng lên tận đầu, khiến toàn thân hắn như lửa đốt, không kềm chế được. hắn lại thay một miếng bông thấm cồn khác, trực tiếp bôi lên miệng vết thương, lần này hắn ổn định chuẩn xác và dùng sức, khiến Tùng San đau đến mức co đầu gối lại, cẳng chân kia rụt lên trên, khiến làn váy bị hở ra một ke hở.
Tùng San vừa định nói hắn làm nhẹ một chút, cô liến cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì tay của Cố Trì Tây đã đặt lên bắp chân của cô, hơn nữa cón theo bắp chân bóng loáng kia từ từ hướng lên trên.
"Cố Trì Tây, chú!" Tùng San la lên.
Nhưng hết thảy, đều đã trễ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
11 chương
180 chương
25 chương