Hồng Phúc môi mím chặt, bước chậm lại. Hình ảnh cô xinh đẹp ngồi nơi đó khiến anh ta khó ở trong người. Tâm trạng trở nên tồi tệ. Nếu anh ta không phạm sai lầm, thì ngày nay có lẽ đứa con trong bụng cô sẽ là của anh ta. Người đang đi cạnh anh ta sẽ là cô. Họ sẽ cùng chờ đón đứa con đầu lòng, hạnh phúc đến thế nào? Anh ta sẽ không bao giờ để cô phải một mình như thế kia. Con của họ sẽ đẹp như thiên thần, sẽ là bảo bối được yêu thương. Anh ta bỗng cảm thấy tức giận một cách khó hiểu. Ngày đó, nếu cô chịu tha thứ, anh ta không mất việc.Tuyệt đối sẽ không có chuyện anh ta bị ép vào đường cùng, phải hạ thấp mình mà lấy một mụ già giàu có cáu bẳn như bây giờ. Đó là lỗi của cô. Chính cô vì ngang ngược mà đẩy cả hai đi đến con đường như ngày hôm nay. Tâm trí HỒng Phúc cực kỳ mâu thuẫn. Vừa yêu vừa hận. Vừa hối hận, cũng vừa thỏa mãn. Suy nghĩ một lúc thì anh ta cười khẩy, nghĩ thầm: “Xinh đẹp, trẻ trung thì sao, giờ cũng là cô đơn ngồi đấy. Chắc là thằng chó kia đã no xôi chán chè nên bỏ cô rồi chứ gì? Đừng bao giờ hi vọng tôi quay lại. Chỉ bởi vì cô mà tôi mất hết sự nghiệp, không nuôi nổi cha mẹ. Tới mức phải bám váy một con đàn bà. Cuối cùng, tôi vẫn sống tốt hơn cô, có nhà, có xe, cuộc sống thảnh thơi”. Cay đắng nghĩ như vậy nhưng hai mắt anh ta không tự chủ được lại ửng đỏ. Bảo Ngọc nhìn thấy người đàn ông bóng bẩy trước mặt. “Hồng Phúc, anh ta chính là Hồng Phúc!!” Cô đơ người trên ghế. Nhắm mắt. Đầu óc hỗn loạn. Cô bần thần đứng lên, lảo đảo đi ra khỏi phòng chờ. Người phụ nữ phát số gọi với theo: - Cô bé à, sắp tới lượt em rồi, đừng đi đâu xa nhé. Bảo Ngọc trả lời theo quán tính: - Dạ, em biết rồi ạ. Cô ra đường, ngoắc taxi đi thẳng về nhà. Trong đầu, ký ức dần dần sắp xếp theo thứ tự vốn có. Nửa tiếng sau,trí nhớ của cô gần như hồi phục hoàn toàn. Bấm vân tay vào khóa cửa, lững thững đi qua khoảng sân đầy hoa, để mặc cánh cửa phía sau lưng tự động khóa chốt. Vào phòng ngủ, khệ nệ bưng thùng quà tặng chưa từng được sử dụng vẫn nằm in trong góc tủ. Từng gói quà còn nguyên hộp được cô bóc ra, nâng niu trên tay, nước mắt cô không ngừng tuôn như mưa.  - Em xin lỗi. Rất xin lỗi anh. Bảo Ngọc là người nặng tình. Một khi yêu là móc sạch tim gan. Khi bị người mình yêu hơn cả bản thân phản bội, tổn thương quá sâu, quá ám ảnh. Cô tự hứa với bản thân, không để mình rơi vào thứ tình cảm đáng sợ đấy nữa. Nhưng bản chất con người khó thay đổi, dù trái tim tưởng chừng đã ngừng đập vì yêu nhầm người, lại một lần nữa ngốc nghếch đập dồn dập trở lại. Cô lại một lần nữa đắm mình vào yêu. Quốc Thắng đến với cô, tựa như giấc mơ. Hạnh phúc dường như không phải là sự thật. Rồi khi nhận được tin nhắn khiêu khích của cô ả Angel, cô dễ dàng sụp đổ. Như một ly thủy tinh đầy vết nứt vẫn an lành nằm đấy, nhưng chỉ cần một rung động nhẹ cũng vỡ tan tành. Cô không tin tưởng là chính bản thân mình. Người như cô, từng có một đời chồng sao có thể chiếm được tình yêu từ người như anh. Sự sợ hãi, đau đớn, ám ảnh khiến đầu óc Bảo Ngọc tự phong bế. Cô rơi vào ảo giác, không thể tự mình thoát ra. Cô không đủ can đảm đối diện với việc mất anh, nên cô xóa anh ra khỏi trí nhớ. Nhưng cô đã yêu anh nhiều hơn cô hình dung. Vì thế não cô tạo nên một trí nhớ giá, trộn lẫn Hồng Phúc và Quốc Thắng. Anh trở thành người chồng duy nhất của cô. Tình yêu của cô chỉ có một, ông xã của cô chỉ có một, đó chính là anh. Cô trở thành người vợ chưa từng bị chồng phản bội, cơ thể, linh hồn cô chỉ dành cho anh.  Thế nhưng ảo giác của não vẫn không vạn năng để có thể xây dựng nên một trí nhớ ảo hoàn hảo không tì vết. Vô tình làm sao, tì vết ấy lại là cái tên chồng cô, không phải Quốc Thắng mà lại là Hồng Phúc. Cái tì vết ấy không ảnh hưởng đến cảm giác hạnh phúc vô hạn của bản thân cô, mà nó thành con dao nhọn, giờ giờ khắc khắc đâm vào tim Quốc Thắng.  Bảo Ngọc khóc đến mức hai mắt sưng to. Tiếng chuông điện thoại reo vang, màn hình điện thoại hiện lên “ông xã” với khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Cô cố gắng ổn định lại tâm trạng, húng hắng giọng để không còn nghe khàn khàn: - Alo. - Em khám xong chưa? Còn ở đấy không? Anh đến đón em nhé. - Em về nhà rồi. - Em sao thế? Giọng em là lạ? - Không, không có gì. Tự nhiên em ngứa họng xíu thôi. - Ngậm nước muối đi nhé. Anh về ngay. - Dạ. Sau khi nhớ lại mọi chuyện Bảo Ngọc không biết phải đối diện với Quốc Thắng thế nào. Anh phải bao dung cô đến thế nào mới có thể chấp nhận một người bị bệnh thần kinh hoang tưởng như cô? Anh phải yêu thương có đến thế nào mới chấp nhận bản thân núp dưới bóng một người đàn ông khác mà sống chung với cô? Cô không thể làm tổn thương anh thêm nữa. Nhưng để đối diện thẳng thắn với anh thì cô chưa thể, cô quá xấu hổ. Cô cũng không biết phải giải thích thế nào với anh về sự lầm lẫn tai hại này.