Bảo Thiên cảm giác bất an, nhịp tim tăng cao, cậu cố gắng bình tĩnh lái xe: - Chồng chị tên gì? - Hỏi kiểu gì vậy? Không lẽ cậu nghĩ tên chồng chị mà chị cũng quên. - Thế anh ấy tên gì? - Hồng Phúc. Cậu tấp xe vào lề đường. Quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: - Đừng giỡn nữa. Anh ấy tên gì? - Giỡn gì chứ? Em sao vậy? Chồng chị, tên Hồng Phúc, chị đâu có quên chuyện này. Bảo Thiên ôm chặt vô lăng, nhưng không tiếp tục lái xe. Chị gái cậu bị shock tới cỡ nào mà đầu óc rối loạn đến mức này. Đừng nói là chị ấy quên luôn giai đoạn quen biết với đại boss Quốc Thắng chứ. Nếu như vậy, phải làm thế nào đây. Bảo Thiên cầm điện thoại gọi điện cho ông Bình: - Alo, ba hả? Con đón chị rồi. Nhưng ba mẹ đừng vội báo tin cho anh rể biết nhé. Con sẽ giải thích sau. Chị ổn. Thấy em trai nhanh chóng cúp máy, cô cau mày: - Không để chị nói chuyện với ba?? - Từ từ rồi nói cũng được. Chị bình an là ba mẹ an tâm rồi. Giờ mình về nhà đã. Cậu phải nhanh chóng liên hệ với bác sĩ tâm lý để hẹn lịch khám cho Bảo Ngọc. Nhưng không muốn chị mình thêm bất an, cậu không nói gì. Trước khi về nhà, cả hai ghé siêu thị mua đồ dùng cho cô. Thật không hiểu nổi, suốt một tháng qua cô sống thế nào? Bảo Ngọc cũng không trả lời được. Cô nghĩ mình vẫn còn giận chồng, nên khi nghe Bảo Thiên nói với ba mình như vậy, cô cũng không phản đối. Để từ từ nhớ ra lý do cô bỏ nhà ra đi, rồi mới xem xét có tha lỗi cho anh không. Cô xụ mặt, nhớ thì nhớ, yêu thì yêu nhưng kiểu gì cô cũng phải giữ tự tôn. Không thể để anh khinh thường mình. Trí óc hỗn loạn, tâm trạng bất an bối rối của cô đã dần ổn định từ lúc gặp Bảo Thiên.Quả nhiên, tình cảm thân thiết của hai chị em họ không gì thay thế được. Sâu thẳm trong tâm hồn cô, Bảo Thiên luôn là người cô có thể dựa vào, nên trong lúc bối rối nhất, cô đã vô thức chọn nơi đến là chỗ ở của em trai. *** Sau khi kiểm tra tâm lý, bác sĩ yêu cầu Bảo Ngọc chụp MRI não bộ. Không tìm thấy tổn thương thực thể, bác sĩ kết luận cô bị chứng loạn nhớ. Không phải là suy giảm về khả năng nhớ, mà là sự lệch lạc về chất lượng các ký ức. Đây là dấu hiệu khởi phát của bệnh hoang tưởng. Vì não không bị chấn thương nên bác sĩ dự đoán nhiều khả năng do cô bị stress nặng trong thời gian dài gây ra. Chỉ có thể cải thiện nhờ vào các liệu phát tâm lý, thư giãn, giải tỏa stress. Bảo Thiên bàng hoàng, cậu không dám nói rõ với chị. Cậu cũng không biết phải mở lời thế nào với ba mẹ và anh rể. Ra khỏi bệnh viện, Bảo Ngọc hỏi: - Bác sĩ nói toàn những từ chuyên môn, nghe chẳng hiểu gì? Ổng nói gì mà cậu dơ người ra vậy? Chị không phải bị ung thư não đấy chứ? - Nói tào lao cái gì vậy? Ung thư cái gì chứ. Ổng bảo chị lúc nhớ lúc quên là do bị stress thôi, thư giãn đầu óc thì sẽ ổn. Em đang nghĩ, công việc chân tay của chị, có quái gì khiến chị stress hả? Bảo Ngọc không kiêng nể đập lên đầu cậu em: - Dám khinh thường công việc của chị. Chị làm hành chính nhân sự, cái gì mà công việc chân tay. Có cậu mới làm công việc chân tay. Kẹp cổ cô, Bảo Thiên nói lảng sang chuyện khác: - Không thấy chị sử dụng facebook nhỉ? - Ờ. Chị không nhớ ra pass. - Thế chị nhớ cái gì, quên cái gì? - Thần kinh hả thằng kia? Chị mà biết chị quên cái gì thì có phải đi gặp bác sĩ cho tốn tiền không? - Ha ha, hỏi vu vơ vậy thôi. Em nghi ngờ không biết chị có nhớ mặt ba mẹ không ấy chứ. Kể cũng đáng thương, bình thường hộp sọ cũng còn dính chút đỉnh não gọi là. Bây giờ thì hoàn toàn không não. Haizzz. Cô dùng cùi chỏ chọt mạnh vào eo Bảo Thiên: - Lâu rồi không bị ăn đòn, ngứa người hả? - Ha ha. Cuối cùng thì cả hai cũng ngồi xuống nghiêm túc kiểm tra. Không muốn gây kích thích làm bệnh trạng chị gái tiến triển nặng thêm, Bảo Thiên cố tình chỉ cho chị xem những hình cách đây vài năm. Bảo Ngọc không quên ai cả, nhưng những hình có tên khốn Hồng Phúc thì cô lại lướt qua, dường như anh ta chỉ là người xa lạ. Bảo Ngọc là người nặng tình. Hồng Phúc lại là tình đầu, khắc cốt ghi tâm. Anh ta phản bội, mọi người đều thấy cô đã quyết tâm buông bỏ. Không muốn ba mẹ đau lòng, không muốn người ngoài nhìn thấy mặt yếu đuối đáng thương của mình, Bảo Ngọc tạo nên một vỏ bọc hoàn hảo. Trở thành hình mẫu phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ. Để rồi đêm đêm thao thức, tự lẩm nhẩm hàng ngàn, hàng vạn lần: “Vết thương nào rồi cũng lành. Không được khóc. Không được khóc”. Có lúc cô lại hối hận, nếu hôm đấy không làm lớn chuyện lên, có phải họ vẫn ở bên nhau. Anh ta sẽ không đời nào đánh cô, họ yêu nhau như thế kia mà. Dù đổi số điện thoại, đổi chỗ ở, đổi luôn nơi làm việc nhưng trái tim cô vẫn hi vọng rằng, anh ta sẽ tìm đến mình. Hay, tất cả chỉ là cơn ác mộng hoang đường của cô mà thôi. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, họ không bao giờ có thể quay lại như xưa. Và hàng đêm, cô lại tự kỷ ám thị, giúp bản thân mình mạnh mẽ, chấp nhận hiện thực. Càng nhớ thương anh ta, cô càng tỏ ra vui vẻ, hạnh phúc. Nếu ngày đấy, cô thả lỏng mình. Đau khổ cứ thể hiện là đau khổ. Suy sụp hãy cứ cho mọi người thấy là mình suy sụp. Thì chắc chắn hôm nay, tâm bệnh của cô không đến mức chuyển sang tình trạng nặng nề như thế này.