Một lúc sau, cô ta nằm vật ra giường ngủ quên trời đất. Quốc Thắng đến khách sạn, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trong bóng tối suy nghĩ một đêm. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô ả trần truồng, rên rỉ bị đè bởi một gã thô bỉ, anh lợm giọng: “Thật là buồn nôn”. Anh không thấy đau khổ, chỉ nhục nhã. Anh không giận cô ả, chỉ giận bản thân ngu muội. Đánh giá quá cao bản thân, để bây giờ như bị đánh một cây búa tạ vào đầu. Điều may mắn duy nhất của anh lúc này đó chính là, mối quan hệ của họ chưa bao giờ công khai. Nếu không, có lẽ anh có tự sát cũng chưa hết nhục. Quốc Thắng đi tắm thêm lần nữa. Nhưng anh có kì cọ bao nhiêu, vẫn cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu. Sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Quốc Thắng làm, không phải là gặp cô ta, cũng không phải gặp em gái, mà là đi đến bệnh viện. Khám sức khỏe tổng quát, đặc biệt yêu cầu xét nghiệm kĩ các bệnh lây truyền qua đường tình dục. Anh từng nghĩ mình có vấn đề về tình dục khi khá lãnh cảm đối với chuyện này. Bao nhiêu năm qua, số lần quan hệ với cô ta vô cùng ít ỏi. Vì anh không thấy hứng thú gì, cũng không bao giờ quên việc sử dụng BCS. Thân hình cô ta rất hấp dẫn, ngực nở, eo thon, cặp mông săn chắc. Tuyệt đối là chuẩn từng centimet. Thế nhưng trong mắt anh, điều đó không thu hút bằng một nụ cười tươi tắn. Cô ta cười rất đẹp. (Sau này anh mới nhận ra, ngày đấy vì sao anh có ấn tượng tốt với cô ả. Đó chính là vì nụ cười của cô ta vô cùng tươi sáng, rất giống với cô bé tình nguyện viên mà lúc đấy anh không biết tên.) Nhưng, chẳng phải cái gì cũng có xác suất sao? Ai mà biết được anh có xui rủi ở trong cái phần xác suất không may hay không. Đến cuối ngày, anh đã cầm trong tay kết quả khám sức khỏe. Tất cả đều hoàn hảo, nhưng anh vẫn bất an, vì vậy trực tiếp hỏi thẳng bác sĩ: - Lần cuối cùng anh quan hệ với đối tượng nghi ngờ nhiễm bệnh là khi nào? - Khoảng một năm trước. - Anh nên nhớ chính xác thời điểm. Nếu chắc chắn trên ba tháng thì không cần làm xét nghiệm lại. Ra khỏi bệnh viện, Quốc Thắng liên tục gọi điện thoại tìm hiểu các trung tâm cai nghiện. Việc em gái anh hút cỏ, cô ta tuyệt đối không dám bịa chuyện. Anh nhất định phải đưa Quỳnh Hoa đi cai nghiện. Ả Angel vẫn ngủ mê mệt. Quỳnh Hoa thì tay trong tay với trai tây tung tăng ở các khu phố mua sắm. Vật vạ ngủ gần hai ngày đêm, cô nàng Angel đói bụng mà tỉnh. Đầu óc mơ màng bước ra ngoài, không nhìn thấy Quốc Thắng, nàng ta mỉm cười: “giấc mơ tồi tệ. Thật may, chỉ là mơ. Mình cần phải cẩn thận hơn”. Chân đất đi vào bếp, mắt nhắm mắt mở, nàng ta giẫm lên bãi nôn đã bị khô từ khi nào. Nhìn xuống chân, ả ta tái mặt. Việc xảy ra đêm ấy, từ từ quay về, rõ ràng. Cô ta chộp lấy điện thoại, run lẩy bẩy bấm máy gọi cho anh. Điện thoại báo bận, không liên lạc được. Gọi cho cô nàng Quỳnh Hoa: - Quan trọng thì nói, không quan trọng thì cúp máy. Tao đang đi với trai. - Anh hai qua đây, gặp mày chưa? - Gì? Ảnh qua hồi nào? Nàng ta nhìn lại lịch rồi trả lời: - Hình như là hai hôm trước. - Cái gì mà hình như? ĐM,mày hút nhiều quá, gặp ảo giác rồi phải không? - Tao cũng không biết nữa. Tao mơ màng lắm, không chắc chắn. - Mày tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ một giấc đi. Đã dặn là hút hít gì cũng phải có giới hạn thôi. ĐM, mày nghiện quá rồi đó. (ĐM: chửi thề) Cúp điện thoại, cô ta hoang mang: “Cuối cùng là thật hay ảo. Nếu chỉ là ảo giác, thì bãi nôn đấy giải thích thế nào? Không lẽ mình tự nôn ra mà không biết”. Nàng ta vỗ trán tự nhủ: “Không ổn rồi, cần bỏ thuốc thôi”. Vài tiếng sau, Quốc Thắng chủ động gọi điện cho cô ta. Tâm trạng của cô ả,một lần nữa rơi xuống vực. Anh hẹn cô ta ra ngoài, chứ nhất định không bước chân vào ngôi nhà đó. Quốc Thắng bình tĩnh nhấp ly cà phê: - Chúng ta cũng đến thời điểm chấm dứt rồi. Cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến tôi. - Anh, nghe em giải thích. Anh vội ngăn lại: - Đừng nói gì cả. Tôi sẽ cho Quỳnh Hoa vào trại cai nghiện. Cô có muốn đi không? Đừng lo gì về chi phí, tôi có thể chi trả cho cô. - Em đi, em đi. Anh nói gì em cũng nghe. Chỉ cần đừng bỏ rơi em. Quốc Thắng không trả lời. Anh không muốn nói nhiều với cô ả nữa. Cuộc sống thiên đường của cô diễn viên xinh đẹp như thiên thần Đoàn Hoài Ân đã kết thúc như vậy. Quốc Thắng về nước. Tiêu hủy mọi thứ có liên quan đến mối tình hoang đường đấy. Số điện thoại dành riêng để liên lạc với cô ta bị vứt vào sọt rác không thương tiếc. Cô ta hoàn toàn không biết gì về việc anh đã thành lập công ty, nên càng không có cách liên lạc với anh nữa. Việc cuối cùng anh có thể làm cho cô ả, chính là chi trả chi phí cho cô ta đi cai nghiện. Còn sau này, cô ta tự sinh tự diệt, không liên quan đến anh. ***** Quốc Thắng về nước một thời gian thì đi xét nghiệm máu thêm một lần nữa. Nhận được kết quả âm tính, anh mới buông bỏ được lo lắng trong lòng. Từ ngày đó, anh liên tục tắm rửa đến trầy da tróc vảy. Cuối cùng phải bí mật đi gặp bác sĩ tâm lý. Hơn ba tháng sau, mới chính thức chấm dứt được sự ám ảnh ấy. Ba tháng sau khi chính thức chia tay cô nàng Angelina, lần thứ hai trong đời anh nhìn thấy Bảo Ngọc. Khi đó tóc cô rất dài, không uốn nhuộm và để suôn mượt đen nhánh. Khuôn mặt ủ rũ đi nộp hồ sơ dự tuyển vào công ty anh. Vậy mà anh nhận ra cô ngay lập tức. Cuối cùng, vào giây phút cuộc đời anh tồi tệ nhất, cô gái của anh đã xuất hiện. Rồi từ đó phát hiện ra bản thân mình không hề bị bệnh lãnh cảm. Hóa ra không phải đàn ông nào cũng phân biệt rạch ròi giữa tình yêu và tình dục. Người ta bảo, phụ nữ chỉ có thể lên giường với người họ yêu, còn đàn ông thì do bản năng điều khiển. Nhưng đối với anh mà nói, tình yêu mới làm tình dục bùng nổ. Anh yêu cô. Nhìn cô, anh mới nghĩ đến chuyện “làm tình”. “Làm tình”, không đơn giản là quan hệ tình dục. Nó chính là sự giao thoa giữa hai tâm hồn của hai người yêu nhau. Chính xác mà nói thì anh “muốn” cô bất chấp mọi hoàn cảnh. Cứ nhìn thấy cô, nghe cô nói, nghe tiếng cô cười là bộ phận ở giữa hai chân anh lại muốn biểu tình. Nếu không phải là người từng trải, anh nghi ngờ mình biến thái, sung mãn quá độ. Đáng tiếc, tuy Bảo Ngọc không bảo thủ nhưng lại khá rụt rè trong chuyện đấy. Ngoài trừ lần đầu tiên hai người làm tình tại văn phòng thì đa phần đều xảy ra tại giường với tư thế truyền thống. Anh cực kỳ muốn thử nghiệm tại những địa điểm khác như nhà tắm, phòng bếp, hồ bơi, bãi biển, vân vân, nhưng cô cương quyết phản đối. Nghĩ đến chuyện tấn công cô từ phía sau, khi Bảo Ngọc đang nấu ăn, mắt Quốc Thắng như tối lại, súng ống ngẩng cao đầu. Anh muốn nhanh chóng lấy cô về, cắt đứt mọi đóa hoa đào mon men cạnh cô. Cùng cô sinh ra những đứa con xinh đẹp. Quốc Thắng mỉm cười. Hoàn toàn quên đi chuyện phiền lòng cô ả Angel trở về. Anh suy nghĩ: “Mình muốn có danh phận, sao cô ấy chần chừ mãi như vậy”. Trong lúc đang nghĩ miên man thì bà Quỳnh Như gọi điện thoại, lại vô tình hỏi thăm về cô con dâu tương lai: - Ba mấy tuổi rồi, còn đợi đến khi nào mới chịu lấy vợ? Mẹ nghe nói con sinh ra lúc bố 35 tuổi là thông minh nhất đấy. - Cô ấy vẫn chưa đồng ý thì con biết làm thế nào? - Gạo nấu thành cơm, không phải là được rồi hay sao? - Ý mẹ là gì? - Ngu ngốc thế? Ý là làm cho con dâu mẹ ôm bụng bầu đi. Đến lúc đó, không lẽ nó lại nhẫn tâm để con mình sinh ra không danh phận. - Mẹ à, hình như con chưa bao giờ nói “con yêu mẹ” đúng không? - Thôi đi. Anh thật ghê tởm. Tôi không cần nghe mấy lời đấy. Anh tìm cách cho tôi bế cháu đi. Cúp máy,Quốc Thắng nhẩm tính: “Lần có kinh gần đây của em là ngày mấy?”. Anh búng tay cái chóc: “Trời giúp mình, hôm nay là ngày rụng trứng. Con yêu, hôm nay đến với ba con nhé”. Anh cười gian tà. **** Bảo Ngọc gọi điện thoại cho mẹ thông báo tối không ăn cơm nhà. Nguyên nhân là vì sếp Thắng lâu lâu muốn sống thế giới hai người. Đương nhiên lý do này cô không thể nói với ba mẹ mình. Lâu rồi cô không nấu gì ngon ngon cho anh, thôi thì đến nhà anh cũng được. Cô không biết, sếp Thắng đang ủ mưu đen tối. Về đến nhà anh, cô vội vàng vào bếp. Mọi khi anh sẽ xông xáo phụ một tay. Hôm nay Quốc Thắng vừa bước chân vào nhà đã bay vào phòng ngủ. Bấm cửa, lén lút chọc thủng tất cả BCS trong hộp. Sợ chưa đủ, lại lôi hết ra chọc thêm lần nữa. Miệng vẫn lẫm bẩm: “Không biết đã đủ chưa?”. Xem đi xem lại thấy không để lại dấy vết mới thủng thẳng đi vào bếp. Vừa giúp cô rửa rau vừa huýt sáo líu lo. Bảo Ngọc ngạc nhiên: - Có chuyện gì mà vui quá vậy? Hỏi xong cô bừng tỉnh: - À, em gái anh mới về nước. Quên mất, sao hôm nay không mời cô ấy cùng ăn cơm? Anh nhìn cô, lắc đầu: - Không, không. Kệ nó. Nó về Việt Nam cũng chẳng thích thú gì cơm nhà đâu. Em không cần bận tâm đến nó. Tập trung chăm sóc anh bạn đẹp trai trước mặt em đi. Đừng nghĩ đến người khác làm ảnh hưởng không khí của chúng ta. Anh lau tay lên tạp dề cô đang đeo rồi ôm ghì lấy mặt cô. Cúi đầu hôn cô say sưa, dùng sức tách môi cô, len lưỡi vào trong khoang miệng. Cô đẩy anh ra xa: - Đừng chộn rộn, em đang chiên cá, cháy bây giờ. Anh mỉm cười, chép miệng, quay lại việc rửa rau: - Em ngon miệng hơn cá nhiều. Quốc Thắng ăn uống nhanh, gọn, lẹ rồi ôm cô từ phía sau: - Đừng dọn dẹp làm gì. Lại đây với anh đi. Lâu lâu mới được ở riêng với em thế này, anh đói lắm rồi biết không? - Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đấy. Nói vậy nhưng cô dừng việc lại, ôm eo anh thật chặt. - Đợi em tắm rửa đã. Chẳng đợi cô nói thêm lời nào, anh đã cởi sạch quần áo của cả hai. Ẵm cô vào phòng tắm, tắm uyên ương.