Cô lại lắc đầu, nước mắt bắt đầu tràn ra: - Không, có thể anh không làm tổn thương em, nhưng xã hội này sẽ làm điều đó. Em không phải Lọ Lem, em cũng không có can đảm như Lọ Lem. Anh ở trên cao, sẽ không thể hình dung mọi người sẽ nói gì về em đâu. - Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để bất kỳ ai tổn hại đến em. Anh hứa. Cô không thích khóc trước mặt người khác, cô không muốn ai thấy vẻ yếu đuối của cô. Đã luôn là như vậy. Nhưng có lẽ lần này rượu làm cô mất kiểm soát. Nước mắt cô cứ rơi mà không thể ngừng lại được. Cô chỉ lặng lẽ khóc, không tiếng động nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của vài người xung quanh. Anh bối rối, lấy khăn lau nước mắt cho cô: - Chúng ta chỉ tạm thời dừng lại để suy nghĩ được không? Em đừng khóc nữa. Đừng vội vàng tự quyết định chia tay. Anh đưa cô về tận nhà. Những món quà anh chuẩn bị kỹ càng để ra mắt ba mẹ vợ nằm lặng lẽ ở cốp sau. Anh muốn vào chào hỏi, cô lắc đầu. Anh nói cô cầm quà vào cho ba mẹ, cô cũng lắc đầu. Anh muốn nổi giận, nhưng nhìn khuôn mặt sưng đỏ vì khóc của cô anh lại chẳng nói nên lời. Dạ dày anh cuộn lại, đau nhói. Sáng giờ chưa ăn gì lại uống rượu. Đau cũng chẳng dám kêu, anh thật sự thấy tủi thân. Sao cô nỡ đối xử với anh như thế? Anh có làm gì sai đâu. Không lẽ giàu có cũng là cái tội. Để đến mức bị người yêu ruồng bỏ. Nói ra người ta còn cười vào mặt. Trước khi cô xuống xe, anh chồm người sang ôm cô. Cô không những không đẩy anh ra mà nhẹ nhàng ôm eo anh. Cằm tựa vào vai, nước mắt cô khiến vai áo anh ướt đẫm. Giọng nghèn nghẹn: - Tạm biệt. Nhìn cô mở khóa bước vào nhà, anh mới cho xe chạy đi. Ánh đèn xe khuấn sau ngã quanh, cô ngồi sụp xuống bậc thềm nhà, ngẩn ngơ. Lau sạch mặt mũi, điều chỉnh lại giọng nói, cô mới len lén vào trong. Phòng khách tối om, hóa ra ba mẹ cô vẫn chưa về. Bảo Ngọc vội vàng vào phòng mình rồi nằm vật ra giường. Không quen uống rượu nên giờ đầu cô cứ ong ong. Chẳng buồn thay quần áo, tắm rửa, cô cuộn chăn lại, mặt sấp xuống gối, nước mắt cứ thế lại tuôn ra. Quốc Thắng cũng không hơn gì cô. Anh phóng xe trên đường, bụng đau, tim cũng đau. Chỉ cách đây mấy tiếng, anh còn nghĩ hôm nay anh sẽ hạnh phúc thế nào khi gặp lại cô gái của mình. Nhưng chính cô gái ấy lại đẩy anh từ thiên đường xuống địa ngục chỉ bằng một câu nói: “Chúng ta chia tay thôi”. Chia tay gì chứ, anh sẽ không đời nào chấp nhận, anh sẽ không buông tay. Cô không phải tình đầu nhưng chắc chắn sẽ là tình cuối. Anh sẽ chứng minh cho cô thấy, họ là một đôi, sinh ra để dành cho nhau. Nhưng bây giờ anh cần uống thuốc đã, đôi lúc cô thật đáng ghét. Tấp xe vào lề đường mua thuốc. Cô trình dược viên trầm trồ: - Anh là diễn viên à? Chụp với em một tấm hình được không? Một tay ôm bụng, một tay lắc lắc: - Tôi không phải diễn viên gì cả đâu. - Thế cho em chụp với chiếc xe của anh một chút nhé? Lần đầu tiên em mới có vị khách VIP như anh. - Sao cũng được, cho tôi chai nước suối uống thuốc. Cô trình dược viên xun xoe, đưa thuốc đưa nước cho anh rồi bay ra ngoài, selfie tạo dáng bên chiếc Roll Royce nghìn năm mới thấy một chiếc. Anh chống cằm suy nghĩ: “Tại sao người ta nhìn từ xa đã nhận ra đây là siêu xe. Còn em ngồi trên siêu xe bao lâu vẫn tưởng đấy là xe bò bốn bánh?” Để rồi một ngày phát hiện ra nó còn hơn dán vàng thì cô shock đến mức bỏ của chạy lấy người. Thậm chí hoàng tử đẹp trai cũng không níu được bước chân cô. Về đến nhà, bụng đã hết đau, anh cũng bình tĩnh hơn. Không phải chỉ chạy thôi sao? Thế thì anh rượt theo. Không phải muốn buông tay anh sao? Thế thì anh cương quyết nắm chặt. Có lẽ cần thay đổi chiến thuật. Bà Quỳnh Như gọi điện cho con trai: - Sao rồi, khi nào mẹ mới được gặp mặt con dâu đây? Quốc Thắng xụi lơ: - Con dâu mẹ chạy mất rồi. - Con lại ăn hiếp người ta phải không? - Làm gì có. Nhưng mẹ chờ con một thời gian nữa, con sẽ kéo cô ấy lại ngay thôi. **** Suy nghĩ cả đêm, sáng ra Quốc Thắng dậy trễ. Khi anh đến công ty thì đã 9h sáng. Hôm nay là thứ 7, mọi người có vẻ nhàn nhã. Nhìn thấy sếp bước vào sảnh, một đám ta bà đứng ở quầy lễ tân vội tản ra. Anh sa sầm mặt. Thật ra thì mặt anh đã sa sầm từ tối hôm qua, nhưng không ai biết điều đó. Như Quỳnh nhìn thấy anh, vội chỉnh trang cổ áo, cố ý kéo sâu xuống một chút. Khi anh đi qua thì cuối xuống chào: - Chào sếp buổi sáng. Anh đi thẳng, không nói gì. Hương và Thủy nhìn nhau: - Lại tối thui. Tim mình như thắt lại vì sợ đây này. Nàng Như Quỳnh vẫn như mọi khi: - Sếp thật lạnh lùng quyến rũ. Hương, Thủy lè lưỡi. - Có gu ghê. Anh Vũ phòng kinh doanh vẫn chưa cảm giác được sau lưng mình có bão cấp 15 đang cuốn tới. vẫn đứng tại bàn làm việc của Bảo Ngọc. Anh đang nhờ cô kiểm tra máy chấm công xem mình có đi trễ hôm nào không, còn làm báo cáo với trưởng phòng. Trong lúc cô đang chờ máy đổ dữ liệu thì họ nói chuyện về em trai cô ở Úc: - Em gái anh du học bên đó 2 năm rồi. Nó cũng ở Melbourne đấy, không biết có quen em trai em không nhỉ? Nếu không thì nhờ em trai em để ý nó giúp anh. - Anh cho em facebook của em gái anh đi. Em gửi cho em trai em. Giới thiệu quen nhau cũng tốt mà. Anh chàng Vũ mở điện thoại, cuối người chỉ cho cô tên em mình trên facebook. - Đây đây, có ngay. Quốc Thắng vừa bước vào phòng thì nhìn thấy cảnh này. Anh hắng giọng: - Bây giờ là giờ làm việc. Chàng Vũ hết hồn: - Dạ, dạ sếp. Em ra ngoài làm việc liền. Anh đi vào phòng mà không nhìn đến cô. Ngồi xuống ghế, cởi áo vest, anh vẫn thấy nóng bức cực kỳ. Đưa tay chỉnh máy lạnh xuống 20 độ C, anh kéo cà vạt xuống thấp. Cái nóng vẫn không giảm mà lại xông thẳng lên đầu. Cầm xấp giấy trên bàn, anh quạt lia lịa vào người. Lồng ngực bực tức khiến anh liên tục thở mạnh: - Hôm nay trời nóng quá rồi. Nhìn hồ sơ loạn xạ trên bàn, anh phát điên nhấn máy ra lễ tân: - Gọi trưởng phòng pháp chế vào đây. Hương lễ tân chưa kịp dạ đã nghe tiếng cúp máy rất mạnh tay. Vốn là người yếu bóng vía, cô bé run lẩy bẩy nghĩ mãi không ra, pháp chế đường link số mấy. Cô bé Thủy ngồi bên cạnh vội dành bấm máy. - Anh Kiều, vào gặp sếp Thắng. Anh ta vừa bước vào phòng đã nhận ngay cơn thịnh nộ của sếp, vốn đang muốn giận chá chén thớt. Anh đập mạnh sấp hồ sơ lên bàn, tạo một tiềng vang mà ngồi bên ngoài Bảo Ngọc cũng phải giật mình: - Làm ăn cái kiểu gì mà tới giờ này vẫn chưa xin được giấy phép xây dựng khu đất B. Tất cả đã vào guồng, thiết kế đã có, đội kỹ sư, thợ công trình đều sẵn sàng. Chỉ chờ cái giấy phép này nữa là chào bán. Bây giờ là vướng cái gì? - Dạ, sếp bên quận X vẫn chưa thông anh ơi. - Chưa thông thì bên bộ phận của anh phải kiếm đường mà thông. Việc của các anh là gì? Không lẽ bây giờ tôi phải tìm người giúp anh liên hệ hay sao? Các anh được trả lương để ngồi làm cảnh à? - Dạ, em biết rồi. Bên em sẽ tìm cách khác. - Cầm cái đống này về. Làm báo cáo lại cho tôi. Anh Kiều, tay lau mồ hôi trán đang túa ra, vội ôm giấy tờ rồi nhanh chóng ra ngoài: “Những việc này cũng đâu phải một sớm một chiều mà lo được. Giận dữ vậy để làm gì?”. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh ta cũng biết mình không thể cà kê được. Phòng pháp chế sáng thứ 7, trưởng phòng xả giận lên đám nhân viên cỏn con. Cả công ty dầu sôi lửa bỏng. Quốc Thắng sau khi tuôn một tràng thì vẫn cảm giác cơ thể mình quá nóng. Cầm điện thoại, lật qua lật lại. Cuối cùng vẫn là bấm tin nhắn cho người nào đó: - Chỉ là tạm thời cho em suy nghĩ thôi. Đừng có mà cắm sừng lên đầu anh vội. Bảo Ngọc nhận được tin thì há hốc miệng: - Cái gì vậy? Mình cắm sừng anh ấy lúc nào chứ? Cô giận giữ nhắn lại: - Em biết rồi. Khi nào chúng ta chính thức chia tay thì em cắm, được chưa? Anh không tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng chữ cô trả lời: - Chúng ta tuyệt đối không chia tay. Em đừng nằm mơ. Cuối cùng, cả hai cùng tức nhau đến mức không thể thở được. Bảo Ngọc kéo cổ áo, cầm quạt tay quạt tới tấp. Người nóng bừng bừng. Còn anh thì tiếp tục chỉnh máy lạnh xuống 18 độ. Sau đấy gọi ra lễ tân: - Kêu bảo trì lên sửa máy lạnh phòng anh ngay. Bảo trì bước vào, lạnh run lập cập. - Máy lạnh bị lạnh quá hả sếp? - Nóng quá. Anh đã chỉnh xuống 18 độ rồi mà không thấy hơi mát đâu cả. Hai anh bạn bảo trì nhìn nhau, cuối cùng nháy mắt giả vờ kiểm tra máy. - Không bị gì cả anh ạ. Anh đợi tí xíu nữa là mát ngay thôi. Năm nay, giữ việc làm thật khó khăn.