Tình Mệnh
Chương 23
Máu tức sục sôi tràn lên choán hết cả tâm trí, Lâm Cảnh Phong quyết định ra tay sớm hơn dự định. Hắn phóng ra ám hiệu, bỗng từ đâu ra xuất hiện mấy chục hắc y nhân xông vào, tay cầm đao kiếm mà chém loạn. Kẻ võ công yếu thì nhanh chóng dùng khinh công trốn thoát, người tu vi cao thì ở lại tiếp chiêu. Tiếng hô hộ giá hoàng thượng hốt hoảng liên tục vang lên, Lâm Liệt Vũ trong nháy mắt liền được bao quanh bởi cận vệ tinh nhuệ nhất. Lâm Minh Dạ chạy tới bảo hộ tỷ đệ Lâm Vân Nam, một tay cầm kiếm chật vật đánh trả, đồng thời cũng lén nhả ra một chút công pháp thực sự để hù doạ bọn chúng. Đám hắc y nhân thấy hắn nguy hiểm hơn lường trước thì không dám suy nghĩ hồ đồ mà tấn công ngay nữa. Nguyệt Tử Ly an an ổn ổn ở trong luồng ma khí ẩn thân cửu cấp của nàng, cặp mắt không nhiễm chút tình trần nào nhìn tam công chúa tự sinh tự diệt, mặc kệ nàng ta vừa đánh vừa kêu gào cầu cứu.
"Thái tử, ngươi lại dám làm ra loại chuyện ám sát này!" Lâm Minh Dạ nhìn Lâm Cảnh Phong một thân tự tin quan sát cục diện đổ máu trước mắt mà không khỏi cảm thấy giận sôi lên. Thái tử não phẳng sao, cao thủ mà hắn thuê còn không động được tới một cọng tóc của Lâm Minh Dạ và Nguyệt Tử Ly. Bất quá, nếu thái tử đã tự tin có thể giết được Lâm Minh Dạ, vậy thì hắn cũng thuận theo mơ tưởng của thái tử điện hạ đi vậy.
"Lâm Minh Dạ, ngươi không nên vu oan giá hoạ cho bổn cung như vậy. Ngươi xem, bổn cung là thất cấp đạo tu, tự bọn hắc y nhân cũng biết bổn cung không phải là đối thủ nên mới không động đến đó chứ. Ngược lại là ngươi, có khi ngươi mới chính là chủ tử của bọn chúng, ngươi mới về cung liền nảy sinh ý đồ giết đế cướp ngôi."
"Ngươi nói láo mặt không đổi sắc, không sợ thần tiên trên cao có mắt trừng phạt sao?" Lâm Minh Dạ hừ lạnh. Bất chợt, cận vệ của hoàng thượng đều nhao nhao hét lớn, "Hoàng, hoàng thượng trúng độc rồi! Mau khẩn truyền thái y!!!"
Lâm Minh Dạ nhìn lên, Vũ đế mặt tái mét thổ ra huyết đen. Hắn mau chóng để hai đứa trẻ vào trong vòng bảo vệ chắc chắn bậc nhất của hắn, ra hiệu triệu tập Ám, Trực, Quang, Trung đến giải quyết nốt đám hắc y nhân, sau đó phóng lên trên xem tình hình. Lâm Minh Dạ nhìn ly rượu của hoàng đế, hắn rút ra một cây ngân châm nhúng vào, đầu kim lại không biến đen. Hắn đem lên mũi ngửi thử, trong lòng đã suy ra được kết luận. Nhưng chuyện khám ra độc là của thái y, hắn không nên dính tới quá nhiều.
Lâm Minh Dạ nhảy xuống đối phó trực tiếp với Lâm Cảnh Phong. Từ nãy tới giờ hắn đều che giấu đi thực lực của chính mình, Thái tử còn tưởng hắn mới chỉ dừng chân ở tứ cấp ma tu, vì thế mà mới không quá phòng bị hắn. Thái tử a thái tử, não phẳng như ngươi mà đòi làm hoàng đế cái gì chứ? Ngươi mà lên ngôi, khẳng định chỉ trong vòng hai năm, Thanh Long quốc liền bị xoá sổ khỏi bản đồ.
"Nếu ngươi đã chọn cái chết, vậy bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi—" Lâm Minh Dạ toan xuất ra toàn lực, một đao chém chết tên hỗn đản này, nhưng đám thái y đều khẩn trương gọi hắn lên. Hoàng thượng chống đỡ không được lâu nữa rồi!
Lâm Minh Dạ miễn cưỡng thoát ra khỏi kiếm của Lâm Cảnh Phong, tạm thời dùng công pháp giữ chân hắn dính một chỗ, rồi phóng lên đài cao xem hoàng thượng. Mấy thái y cho dù lúc này đã tìm ra được nguyên nhân phát độc thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Vũ đế đã bị đầu độc từ lâu nhưng lại chỉ tưởng là bệnh nan y không tìm được danh tính, chén rượu này có thành phần lành tính với người thường nhưng lại là khắc tinh của độc này, sẽ kích thích kịch độc phát tác, coi như là vô phương cứu chữa, chỉ còn có thể nằm chờ chết.
Vũ đế nhìn thấy Lâm Minh Dạ, tảng đá trong người như được buông xuống. Y run rẩy lấy từ trong ống tay long bào một cuộn giấy, được niêm phong bằng dấu mộc chính thức của quân chủ, đưa cho hắn cầm lấy. Rồi y thều thào, "Dạ nhi, trẫm biết bây giờ mà nói ra thì đã quá muộn màng...trẫm nguyện lấy mạng ra tạ tội với mẫu phi ngươi và ngươi...nguyện vọng trước lúc lâm chung của trẫm, chính là mong ngươi có thể tiếp quản giang sơn này...Tha thứ cho trẫm, trẫm xuống đó sẽ đi gặp mẫu phi ngươi, sẽ hảo hảo bù đắp cho nàng. Còn có, thay trẫm gửi lời tạ ơn trưởng công chúa đã thực hiện lời hứa..."
"Phụ hoàng...!"
Hoàng đế Lâm Liệt Vũ băng hà, quần thần xung quanh đều khóc lóc thảm thương. Lâm Minh Dạ lần đầu tiên biết được tình cảm của y dành cho hắn, không biết nên như thế nào mà phản ứng, tay cầm di chúc của y mà run rẩy.
Bên dưới, thái tử cuối cùng cũng bứt phá ra khỏi chiêu giữ chân của Lâm Minh Dạ, chuẩn bị xông lên chém hắn một đường trí mạng. Hoàng thượng giờ đã chết, bây giờ chỉ còn mỗi mình tên nghiệt súc kia ngáng đường hắn. Xử lý xong hắn rồi, thiên hạ giang sơn này sẽ là của Lâm Cảnh Phong! Mỹ nữ khắp thiên địa này sẽ là của hắn! Phượng Tử Ly sẽ là của hắn!!
"Lâm Minh Dạ!!! Ngươi đi chết đi!!!—??!"
Thân ảnh của thái tử bỗng nhiên khựng lại, khoé miệng trào ra máu tươi. Hắn ù ù khạc khạc, đau đớn thấu xương nơi giữa ngực khiến cơ thể hắn không còn vận hành được bất cứ chức năng nào nữa.
"Tiễn người xuống cửu u hoàng tuyền chính là bổn phận của Bỉ Ngạn Cung." Nguyệt Tử Ly ở đằng sau rút kiếm ra khỏi người Lâm Cảnh Phong. Lưỡi kiếm nhuốm máu bị một vẩy của nàng liền trở lại sạch sẽ sáng bóng. Thái tử đổ gục xuống nền đất, nàng ra tay nhưng là đã tránh khỏi nơi yếu hiểm nhất, chừa cho hắn một chút hơi thở, thoi thóp chứ không chết hẳn.
"T...tiểu Ly nhi...nàng...!" Thái tử bất khả tư nghị trợn mắt nhìn lên. Nguyệt Tử Ly khinh bỉ, phượng mâu ngoan lệ như một nhát dao, một lần nữa cứa vào hắn, "Nghe cho kĩ đây não phẳng. Bổn cung là trưởng công chúa Phượng Linh quốc Phượng Tử Ly, cũng là Bỉ Ngạn Cung cung chủ Nguyệt Tử Ly, đại ma đầu cửu cấp hạ kỳ, thần cản sát thần phật cản sát phật, ngày hôm nay đến đây để thực hiện ước hẹn của Vũ đế, phò tá Lâm Minh Dạ lên ngôi vua. Cho dù ngươi có đứng ở nơi duy ngã độc tôn, thì đến cả đầu móng chân của bổn cung, ngươi cũng đừng mơ mà chạm vào. Một kiếm này chính là thay người của bổn cung, Lâm Minh Dạ, báo thù cho những lần ngươi dồn hắn vào chỗ chết. Nhớ lần truy sát vào rừng trúc 2 năm trước không? Cũng phải cảm tạ ngươi, nhờ thế mà bổn cung mới vớt được một tên hộ pháp trọng dụng được như hắn."
Lâm Cảnh Phong nghe thấy, có muốn hối hận gì cũng không thể hối hận được nữa. Nguyên lai, tên Bỉ Ngạn hộ pháp đeo mặt nạ sứ có thân thủ tuyệt đỉnh võ lâm ấy lại là Lâm Minh Dạ...!
Nàng lại ngẩng lên nhìn Lâm Minh Dạ, "Ngươi tự tay kết liễu kẻ thù kiếp này của ngươi đi."
Lâm Minh Dạ nhảy xuống đài, hắn từ trên nhìn xuống thái tử chỉ còn vài hơi tàn mà hấp hối, "Lâm Cảnh Phong, thù này, coi như trả lại cho ngươi." Một kiếm dứt khoát đâm xuống, đoạn đi hơi thở của thái tử, chết không nhắm mắt. Não phẳng, lại tự cao, chủ quan, luôn cho mình là đúng, người như thế không sớm thì muộn cũng sẽ lâm vào kết cục duy nhất này, đến thần phật cũng không cản nổi.
Tiếng bước chân của binh sĩ cảnh vệ rầm rầm chạy tới, chỉ là mọi chuyện xảy ra quá nhanh không khác gì một cái chớp mắt, tất cả cũng đã kết thúc rồi.
Đúng y như những gì Lâm Minh Dạ đoán trước, yến tiệc này sẽ có máu đổ thành sông. Thanh Long quốc chỉ trong một đêm biến từ hỉ thành bi, từ bi thành hỉ, giang sơn đổi chủ, bước sang trang mới của triều đại.
Sau buổi tối định mệnh đó, tam công chúa bị trọng thương liền đưa về Phượng Linh. Đêm đến, lòng người hoảng loạn còn chưa nguôi, Lâm Minh Dạ lại bị Nguyệt Tử Ly quẳng lên giường lăn đến năm vòng. Cổ tay hắn bị trói chặt, nàng cắn loạn trên người hắn đến nỗi rách da ứa máu, rồi trực tiếp thúc mạnh tiến vào chứ không trêu đùa hắn như trước.
"Ngươi nói cho ta! Ngươi là của ai?!" Thanh âm nàng rống giận tựa như một mãnh thú bị thương.
"Của...của đại nhân...ân a...!!...Minh Dạ là của đại nhân...ha...!...đời đời kiếp kiếp đều là của đại nhân—Aa!...ah..."
"Phải...Ngươi là của ta...! Bất cứ ai cũng không được mơ tưởng tới đồ của ta...!" Nàng nói, nhưng lại giống như tuyệt vọng buông ra những lời tự huyễn hoặc chính mình, nàng cố gắng tách li ra khỏi thực tại, tin tưởng hắn sẽ mãi mãi là của nàng, mãi mãi ở bên nàng. Nhưng hắn lại là...người duy nhất mà nàng không thể mơ tưởng.
Nàng so với khi trước còn muốn thô bạo hơn mấy phần, như điên nhân mà luôn miệng tuyên bố hắn là người của nàng, bất luận là ai cũng không thể động vào vật của nàng. Nàng cường bạo chiếm đoạt lấy hắn, tròng mắt đen tựa như phát rồ hoá thành màu đỏ huyết dụ, toàn thân nàng bùng ra một cỗ ma khí doạ người. Hắn sợ hãi, nhưng cũng không ngăn nàng. Hắn chỉ cảm thấy, nàng vào thời điểm đó lại trở nên phi thường cô độc. Vì vậy, hắn nguyện ý ôm lấy thịnh nộ của nàng, chỉ mong trấn an được tâm tình hỗn loạn như bão tố của nàng. Hắn hoàn toàn biến thành cái lô đỉnh thoả mãn dục vọng không hồi kết của nàng, ở dưới thân nàng vặn vẹo thân người, ánh mắt mê ly nhiễm hương vị dâm dục, cổ họng liên tục cho ra loại âm thanh dâm mỹ cuốn hút, câu hồn đoạt phách người khác. Thân thể của hắn nhiễm phải tẩm hương dung chi tục phấn của tam công chúa, nàng chê hắn bẩn, muốn toàn bộ trên dưới của hắn phải được tẩy rửa bằng hương của nàng. Hậu huyệt của hắn bị lấp đầy bởi tinh dịch của nàng mà phát ra tiếng nước nhóp nhép, càng nghe càng chọc cho người ta hưng phấn trở lại. Nếu là người bình thường đã sớm chịu đựng không nổi, nhưng hắn lại có thể chịu bị khoan thủng mãnh liệt như vậy đến mấy tiếng đồng hồ liền, cũng chưa bao giờ kêu nàng buông tha, trái lại còn khẩn cầu nàng tiếp tục trừng phạt cái lỗ nhỏ dâm đãng của hắn. Trừng phạt vì hắn hư hỏng, dám dùng khuôn mặt này để đi quyến rũ người khác. Trừng phạt vì hắn bị thao lộng mãi mà vẫn không cảm thấy đủ. Nếu là nàng, hắn muốn bao nhiêu cũng không bao giờ là đủ. Hắn sợ chỉ cần một phút ngừng lại, hắn sẽ mất đi nàng, chi bằng cứ vĩnh viễn ở trên giường điên loan đảo phượng, hắn mới yên lòng, cảm nhận được nàng vẫn còn ở đây, nàng không đi đâu hết.
"Nhưng sau đêm nay, ngươi cuối cùng cũng được trả lại tự do rồi, tiểu diệp tử của ta."
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
13 chương
10 chương
38 chương
32 chương