Tình Mệnh
Chương 18
Mỗi nước ở Khải Thiên đại lục đều thờ một loài trong tứ đại thánh thú, mà trong đó, Thanh Long quốc dĩ nhiên là sẽ thờ rồng xanh. Chuyến hành trình cuối cùng cũng đã tới hồi kết khi hình ảnh Thanh Long xuất hiện ở khắp nơi trên mọi nẻo đường. Tiếng người dân rao bán ngoài chợ cái, tiếng trẻ em reo hò, hay tiếng người lớn hàn thuyên trong những tửu lâu, những thanh âm ồn ã này lại chính là thứ khiến cho một quốc gia không rơi vào cảnh tiêu điều, thiếu sinh khí.
Hành trình 3 tháng kết thúc. Cổng thành to lớn hiện ngay trước mắt, những nét chạm trổ tỉ mỉ giống như thổi hồn vào những con rồng đầy những khí phách uy nghi dũng mãnh, nhưng chỉ những ai hiểu được thời cuộc mới thấu, rằng nơi này đã sớm không còn giữ được cái dáng vẻ oai phong như ngày trước nữa rồi.
"Cung nghênh Dạ Vương gia hồi cung!"
Tiếng hô vang của đám hạ nhân và thái giám khiến cho Lâm Minh Dạ cảm thấy chói tai, cũng chẳng buồn nâng màn lên nhìn ra bên ngoài. Hắn có thể nào trực tiếp trở về phủ nằm ngủ luôn hay không?
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị ngáp dài thì Triệu Tử đã đứng ở bên ngoài, nhỏ giọng nói vào trong, "Vương gia, Thái tử điện hạ đã đích thân đến đón ngài hồi cung đấy ạ."
Trên trán của Lâm Minh Dạ nổi lên mấy đường gân xanh đỏ, còn bên cạnh là kiều diễm nữ tử Nguyệt Tử Ly đang phá lên cười nhạo hắn, "Ngươi để cho hắn nhắc khéo kìa."
Lần đầu tiên trong đời hắn nảy sinh một ước nguyện, rằng giá như hắn sinh ra trở thành hoàng thúc chứ không phải là hoàng đệ của tên Thái tử chết dẫm này, hoặc là chiến thần, công thần, cái gì cũng được, miễn là có uy hơn Lâm Cảnh Phong. Hắn bị người hối thúc, bức đến đường cùng, bây giờ có muốn trốn cũng không trốn được, nên đành phải hạ quyết tâm, gắng gượng đem cảm giác buồn nôn nuốt vào trong bụng mà bước xuống khỏi xe ngựa.
Đón chào hắn là một nam nhân trên người mặc kim bào thêu hoạ tiết rồng bay phượng múa toát lên vẻ cao quý thượng tôn tột cùng, đối lập với Lâm Minh Dạ một thân lục y thanh nhã thoát tục như cây trúc.
Mái tóc đen dài được búi gọn bằng một chiếc trâm vàng, vì thế mà dung nhan của hắn càng trở nên nổi bật với từng góc cạnh tứ điểm trên mặt được phô bày không chừa một chỗ. Cặp mị nhãn hẹp dài mang lại một cỗ phong tình vạn chủng, mà cũng âm trầm khó đoán, thâm sâu không lường được. Vầng trán cao của hắn giãn ra, bạc môi mỏng nâng lên, hình thành một nụ cười rạng rỡ, "Thần tiên có mắt, đức phật từ bi, hoàng đệ thân yêu của bổn cung cuối cùng cũng đã quay trở về a...!"
"Pft—!" Trong xe ngựa đột nhiên truyền đến một tiếng động kì lạ, nhưng ngoài hắn ra cũng không còn ai khác phát giác, nghe giống như có người đang cật lực nhịn cười mà đỏ bừng cả mặt. Lâm Minh Dạ nén lại cảm giác nhục nhã cùng bất lực, truyền âm tín lại cho người kia nghe thấy, "Đại nhân, ngài đừng có cười...!"
Thanh Long quốc Đông cung Thái tử điện hạ Lâm Cảnh Phong, trong kí ức của Lâm Minh Dạ vẫn luôn là một thiếu niên anh tuấn xuất chúng, trọng tình trọng nghĩa, đối tốt với máu mủ ruột thịt. Nhân dân đều tán thưởng hắn, tôn kính hắn, gọi hắn là minh quân tương lai nắm gọn trong tay sứ mạng thay đổi vận mệnh đất nước. Ai mà lại dám nghĩ tới, thực chất trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa để che giấu đi tâm địa tàn độc của mình. Hắn chính là kẻ thù một kiếp của Lâm Minh Dạ.
"Thần đệ, tham kiến Thái tử điện hạ." Lâm Minh Dạ chắp tay, khom lưng hành lễ với Lâm Cảnh Phong, gương mặt toả ra khí chất trầm ổn tĩnh lặng, hoàn toàn là một bộ dạng không thể hại người.
"Hoàng đệ không cần đa lễ, đệ đã lâu không trở về, phụ hoàng mong ngươi đến đổ bệnh rồi. Mau, bổn cung dẫn đệ vào thỉnh an phụ hoàng!" Lâm Cảnh Phong tâm trạng vui vẻ mà không cần để ý lễ nghi cung đình, trực tiếp đỡ Lâm Minh Dạ đứng dậy, thân thân mật mật lôi kéo vào trong. Lâm Minh Dạ suốt quãng đường không lên tiếng câu nào, có nói cũng chỉ là đáp lại Thái tử vài câu cho có lệ. Hắn khẽ đánh mắt ra phía xe ngựa, lòng thầm suy tư chuyện gì đó.
Hắn bỗng nhiên không cảm nhận được khí tức của nàng nữa. Nàng đi rồi. Hắn vẫn không hiểu rốt cuộc trong đầu nàng lại đang toan tính một vở kịch gì nữa đây. Chỉ hi vọng là đừng làm gì cho hắn sợ chết khiếp nữa là được. Vì nàng a, chỉ toàn thích làm trò đó với hắn thôi.
.
"Nhờ phụ hoàng ân điển, nhi thần rốt cuộc cũng đã tìm lại được nhị hoàng đệ rồi."
"...Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế."
Hai nam tử dung mạo như hoạ đồng thời quỳ xuống, mà trước mặt chính là Thanh Long quốc Hoàng đế Lâm Liệt Vũ đang ngồi trên long ỷ cùng với một bàn tấu chương cao như toà tháp.
"Đều bình thân đi. Dạ nhi, bấy lâu nay phiêu bạt ngoài kia, hẳn là đã rất vất vả. Ngẩng đầu lên, để trẫm hảo hảo nhìn ngươi."
Lâm Minh Dạ có chút không quen khi nghe thấy trong thanh âm của Vũ đế lại chứa đựng mềm mỏng bất thường. Kể ra, ngày trước ở trong cung, hắn cũng không có tiếp xúc qua nhiều lần với vị phụ hoàng này, trong ấn tượng cũng chỉ có ánh nhìn lạnh nhạt, y dường như xem hắn là không khí, chứ hắn chẳng tin là có chuyện lúc này lại nổi lên tình phụ tử thiêng liêng huyền thoại đâu, nhất là đối với nhà đế vương vốn bạc tình bạc nghĩa.
Một bụng suy nghĩ tối tăm như vậy, nhưng Lâm Minh Dạ vẫn là diễn cho tròn vai đứa con nhu thuận có chút trầm tính giống như lúc xưa, hắn khẽ ngẩng đầu lên, lại thu vào mắt một dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của hoàng đế. Nhưng hắn dù sao cũng có học qua một chút y thuật, mặc dù một chút này cũng là hơi nhiều so với tiêu chuẩn, chỉ tại từ ngày Trường Xuân độc của hắn bị áp chế gần như là hoàn toàn, hắn mới hướng Nguyệt Tử Ly cầu được thỉnh giáo vị thần y bằng hữu trong lời của nàng. Hắn không muốn nàng vì hắn mà phân tâm nữa.
Vũ đế hài lòng quan sát hắn từ trên xuống dưới, bỗng dừng lại ở đôi huyền nhãn của Lâm Minh Dạ, tâm tình không kìm được mà rung động. Quả nhiên là giống, giống nhất ở đôi mắt như ngàn vạn tinh tú trên bầu trời đêm, chính là đôi mắt mà đã làm y phải xao xuyến cả một đời... "Hảo, Dạ nhi đã lớn đến như này rồi sao? Quả đúng là anh tuấn, hào khí vương giả lại nhiều hơn lúc xưa—khụ khụ...!."
Trông sắc mặt của Vũ đế tái xanh nhợt nhạt, dưới mắt là bọng quầng thâm tím, trong ánh mắt thiếu mất tập trung, đôi lúc giống như là mất đi tiêu cự, thi thoảng còn ho khan. Lâm Minh Dạ không muốn nghĩ tới, thế nhưng hoài nghi vẫn là không thể tránh khỏi. Triệu chứng này, trông không giống như là bệnh tật thông thường. Không lẽ lại là...?
Vũ đế vừa mới ho khan vài tiếng, Thái tử liền khẩn trương, cất giọng lo lắng, "Phụ hoàng, người thân thể còn chưa hồi phục, lí nào lại tự ép bản thân phê duyệt tấu chương đây? Người vẫn là nên chuyên tâm nghỉ ngơi, tu dưỡng thì hơn, chuyện chính sự cứ để nhi thần tiếp quản là được rồi."
"Phong nhi nói phải, là trẫm già quá mà hồ đồ rồi."
"Nhi thần không có ý đó, mong phụ hoàng tha tội. Nhi thần chỉ là lo lắng sức khoẻ của người..." Lâm Minh Dạ liếc qua quan sát một vẻ diễn trò làm đứa con ngoan hiền hiếu thuận của Lâm Cảnh Phong, nếu hắn đổi ngược lại làm nữ nhân, có khi lại được vinh danh phong thành "Bạch Liên Hoa" thật. Nghĩ cũng nực cười, bọn hắn ở đây ai cũng tự diễn trò, thế nhưng Thái tử diễn cũng thật là quá chướng tai gai mắt đi.
"Ý tốt của Phong nhi, trẫm đương nhiên hiểu được, ngươi cũng đừng có suy nghĩ nhiều quá. Ba ngày nữa là yến tiệc mừng Nhị đệ của ngươi trở về, trẫm đúng là phải nghỉ ngơi thật tốt, ở yến tiệc không khí mới hoà hợp vui vẻ được, ha ha..."
Hai nam nhân họ Lâm đều hành lễ cung tiễn hoàng thượng về tẩm cung. Lâm Minh Dạ liền nhân cơ hội này tung bài chuồn, hắn một chút cũng không muốn ở lại cái nơi này nữa. Bất quá, nếu thái tử vẫn không thức thời mà cố ý giữ chân hắn lại mà cùng nhau diễn trò, thì cho dù đó có là đông cung thái tử thập phần khó đối phó, hắn cũng sẽ đảm bảo cho vị huynh trưởng này nếm đủ tư vị đau khổ. "Hoàng huynh, nếu không còn việc gì, thần đệ xin cáo lui về phủ nghỉ ngơi. Thú thực với hoàng huynh, thần đệ lâu nay thân thể không tốt, thi thoảng lại phát bệnh kì lạ, còn cầu hoàng huynh thứ tội."
"Nhị hoàng đệ có bệnh, vậy bổn cung nhất định sẽ truyền thái y chẩn bệnh cho đệ. Là bổn cung không chu đáo, làm đệ mệt mỏi rồi. Đệ về phủ đi, yến tiệc ba ngày sau nhất định phải đến đấy."
Lâm Minh Dạ âm thầm quan sát biểu hiện của Lâm Cảnh Phong, đương nhiên, đánh chết hắn vẫn không tin tên thái tử âm mưu xảo trá này sẽ thật sự thả hắn đi dễ dàng như vậy, nhưng nếu đã như này thì hắn cũng không muốn truy cứu nữa. Một đám đạo tu trong cung dù có là cao thủ cũng sẽ không lấy được mạng hắn đâu. Mà ám vệ hay sát thủ lại trùng hợp chính là con mồi béo bở của ma tu, nếu Lâm Cảnh Phong phái sát thủ đi, thì xin lỗi, việc đó chẳng khác gì mỡ dâng miệng mèo.
"Vậy, thần đệ xin phép hoàng huynh cáo lui."
Khi hình bóng của Lâm Minh Dạ đã biến mất cùng với cỗ xe ngựa rời xa cổng thành, lúc này trong cặp mắt hẹp dài của Lâm Cảnh Phong đột nhiên ánh lên một đạo hắc quang, âm hiểm tàn độc, hiện lên ý nghĩ căm hận không thèm che giấu.
"Lâm Minh Dạ, ngươi tuyệt đối không thể sống!"
Mà hắn vẫn không biết, thản nhiên tựa lưng vào một cây cột đình ở gần đó, có một cặp phượng mâu lười biếng mà lạnh lùng vẫn luôn quan sát hắn, khoé miệng đỏ au khẽ nhếch lên cười tà. Một thoáng sau, thân ảnh đó liền biến mất, quỷ thần không hay.
.
.
.
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ đệ có để bảng vàng khắc ba chữ "Dạ Vương Phủ" đem lại cảm giác phóng khoáng mà cũng không kém phần bí hiểm. Thực ra, vương phủ của hắn chẳng phải là 8 năm trước đã bị thiêu rụi rồi sao, nhưng hắn nghe nói, lúc hắn mới mất tích, có mấy người đề nghị cho phục chế lại vương phủ, nếu trời cao có mắt đem hắn quay trở về còn có nhà để ở, nếu không thì cũng coi như là lưu lại di vật đi.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
73 chương
105 chương
56 chương
140 chương
501 chương
300 chương