Phúc Hoàng thở hắc ra,mím chặt môi vẫn lạnh nhạt.:-Nếu để lộ,chắc hẳn con rắc rối hơn.Bọn Maséc và những người trong Hắc đạo sẽ làm lọan nếu biết tin Max mất tích.Con trong Bạch Đạo số người làm ăn kinh doanh và cỗ đông của CEO sẽ gây sức ép,1 lúc 2 bên dồn ép,chúng ta sẽ gánh không nỗi hiễm họa này đâu.Địa vị Max rất lớn không phải dễ dàng giải quyết.Tốt nhất là chặn các nguồn tin xấu về Max và Nguyệt Hàm. -Nhưng thằng nhóc Tống AVĩnh sớm muộn cũng điều tra ra được.Lúc đó, tên đó sẽ gây phiền hơn nữa,nếu như không gặp được Trịnh Nguyệt Hàm._Lạc Tư sầu não,tay xoa tán dựa vào tường. -Giấu tới đâu hay tới đó,trước mắt phải tim cho ra hai người họ. -Anh tin họ vẫn con sống sao? Đôi mắt Phúc Hoàng ánh ra tia sắc lẽm,chính anh cũng đang hị vọng trực giác của anh là đúng. -Lạc thần,anh đi đâu rồi? Lạc tư lắc đầu,có chút thờ ơ:-Không biết,3 ngày nay không thấy anh ta ,không biết biến đi đâu nữa. Gương Mặt Phúc hoàng tối sầm,ẫn hiện sự huyền bí khó thấy. ---------------------------------------------------- -Lạc Thần,phải nói anh rất bản lĩnh có thể khiến thằg nhóc đó biến mất.Giỏi..giỏi lắm..khà khà.._Tống Hào miệng cười đến mang tai,mắt híp lại,như một con cáo già. -Ngài quá khen rồi,chẵng tốn bao nhiêu công sức đâu.Dù sao mạng của Dương Vĩ cũng đến lúc tận rồi._đôi mắt xảo độc,tay bưng ly rượu vang lắc tư điệu nghệ. Lão Tống Hào ngõ nhịp nhịp những ngón tay xuống thanh tay ghế gỗ.Vẻ hoang độc như 1 loài cáo độc ác.:-Để xem lần này bọn người trong Hắc Bạch sẽ ra sao nếu biết tin Dương Vĩ chết đây.Hẳn sẽ rất vui..kha..kha… -Chúng ta cứ chờ xem kịch vui.Khi Bọn người Phúc Hòang không kịp trở tay,tôi sẽ phải đến giúp họ một tay rồi. -Lần này anh vất vả rồi.Không uổng công Chủ nhân đào tạo anh.Anh còn tàn nhẫn hơn cả Max ra tay rất dứt kháoc. -Nói đi cũng phải nói lại,nếu không có tôi thì tên Max làm sao còn mạng mà sống đến bây giờ,nếu như tôi không mang hắn về có lẽ Chủ Nhân đã không giữ mạng hắn lại.Cuối cùng Chủ nhân cũng lọai bỏ hắn rồi,thứ nên thuộc về tôi cũng phải trở về thôi..ha..ha._Lạc Thần ra vẻ ung dung đắc ý.Không ngừng vui mừng khi diệt được cái gai trong mắt mình.Đôi mắt thâm hiễm đang sợ. Tống Hào nhìn ra được con người trước mắt mình cũng nguy hiễm tàn nhẫn không thua mình,cũng là người đầy mưu mô và tham vọng.Một bàn cờ không thể có 2 vua,điều cùng 1 lọai người,tốt nhất không nên gây chuyện. -Lạc Thần cậu nói đúng thứ nên thuộc về cậu rồi cũng sẽ là của cậu thôi,có phải không..kha.kha.._Tống Hào cười ám muội nâng ly lên như sự chúc mừng. Hai con người thâm hiễm ngaòi mặt đang cùng phe,nhưng ai biết trong lòng đang bày mưu tính kế gì. ---Choeng— --Cạn..chúc mừng cho chúng ta nào..khà..khà.. Cụn ly nhau,ánh mắt ai cũng mang sự thâm chừng,dò xét qua lại.Đầy ám muội. --------------------------------------------------------- Trong làn sương mờ,làn khói trắng bay như những đám bông gòn di chuyễn trong màn đen.Tiếng kêu của côn trùng nhộn nhịp như đang mở hội. Dưới ánh lửa bập bùng làm sáng rực cả khu rừng.Một túp lều dựng bằng lá dừa gần bên khe suối nhỏ, được dựng phía sau xa xa những túp lều khác được xếp sát nhau thành vòng tròn lớn. Trong túp lều nhỏ.thân thẻ to lớn chiếm phần lớn diện tích căn lều đang nằm bất động. Cảm giác cổ họng khô khan,cơ thể nặng nhọc cứ nữa tỉnh nữa mơ.Gương mặt nhợt nhạt vẫn rõ nét điển trai nam tính.Mày rậm nhíu chặt,đôi mắt sâu dưới hàng mi dài khẻ lay động. Trên người được băng bó rất kĩ lưỡng,cơ bụng săn chắc vẫn lộ rõ.Người có cơ thể dẻo dai như hắn chỉ cần ngủ vài ngày là có thể nhanh chóng phục hồi tốt. Hắn nhìn xung quanh,nhấc chân lên đi ra ngòai,trên thân chỉ kháoc cái áo,bước đi vẫn còn lọang chọang vì cơ thể đã nằm lâu không họat động. Ra tới con suối,hơi lạnh làm người hắn khó chịu.Nghe tiếng động nước chảy,hắn nhạy bén nhìn thấy 1 đóm trắng ẫn hiện. Con suối nhỏ đang có một thân thể nhỏ nhắn thả mình dưới dòng suối.Cứ vô tư không để ý có người đang nhìn mình.Lạc sau,nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần,trực giác liếc mắt lên. Cả thân thể trần truồng không mãnh vải nhất cao ra khỏi mặt nước. Giật Mình! -Á.. Cô gái ngồi thụp xuống. Hắn nhìn lướt qua,hơi thở lạnh lẽo phả ra hơi khói.Một chút cảm xúc trên gương mặt cũng không có,phản ứng khi thấy thân thể một cô gái đang tắm tiên thế này cũng không làm hắn ngỡ ngàng.Thân thể phụ nữ trước nay đâu phải hắn chưa từng thấy. Lạnh lùng hắn quay lưng bước đi vài bước. -Đứng lại.!_Giọng nữ phía sau vọng tới. Hắn vừa định nghiêng đầu lại. -Đứng yên,không được quay lại._ Giọng cao vút nói tới,ra lệnh. Cô gái này hẳn chưa biết gì về hắn.Hắn là ai mà có thể ra lệnh hết lần này tới lần khác.Con người coi trời bằng vun ấy càng cấm hắn càng ngang ngược làm.Chân dài quay lại.Ánh mắt lạnh băng như tản băng trôi ở bắc cực. --ĐỨNG YÊN ĐÓ..TA BẢO NGƯỜI ĐỨNG ĐÓ._cô gái hảong sợ tột độ,mặt tái méc,vội vội vàng vàng chỉ mới mặc được cái quần vào. Hắn bỏ ngaòi tai lời nói kia,xem chẵng có chút trọng lượng,càng đến gần cô gái hơn.Đến khi hơi thở hắn phủ lên cả người cô gái khiến cô cảm nhận được hơi thở man tính nhưng đầy nguy hiễm. Hắn là người đầu đội trời chân đạp đất,khí thế cao ngất.Nhưng không có nghĩa hắn là một nam nhân chính trực thật thà.Đàn bà với hắn không để trong mắt. Thân thể run rẫy,sương lạnh nhưng cơ thể cô gái toát đầy mồ hôi hòa lẫn với nước chưa lau khô. -KHỐN… KHI..ẾP..! ANH MUỐN GÌ HẢ?_Âm thanh vừa sợ vừa tức,pha sự tinh ranh của một cô gái nhỏ. Nước da trong đêm tối ẫn hiện trong rất hấp dẫn.Nhưng hắn lại không chút động tâm.Chân cứ lùi lại phía sau. ---Ơ…_Tới mép suối trượt chân cô gái ngã ra sau.Tưỡng đâu là nằm dài xuống nước.Không ngờ hắn phản ứng nhanh bắt lấy tay cô gái kéo về trước. Tay hắn chạm vào da cô.Khuôn mặt cô áp vào cơ thể hắn.Sự mạnh mẽ và rắn chắn,cả hơi thể nam tính khiến người cô gái bất chợt nóng rang,mặt ửng đỏ.Tim đập không ngừng.Một sự kích thích cảm giác kì lạ,cô gái ngẩn mặt lên.Bắt gặp đôi mắt lạnh sâu hút giống như mắt của con chim ưng vừa cuốn hút lại huyền bí. Chưa bao giờ cô gái được gần gũi với 1 người đàn ông như thế,cũng chưa bao giờ nhìn thấy 1 người có thể đẹp như 1 bức tượng Hi lạp được chạm khắc tinh xảo như vậy.