Thiệu Mĩ bị hắn từ chối ư.Lần nào cũng bị Nguyệt Hàm phá đám,không biết cô ý hay vô tình,cứ luôn xen vào đúng lúc.Làm cô không ăn được trọn vẹn.Thiệu Mĩ cắn chặt môi.Nhưng tính cách cô rất biết thời thế. Không nhường bước thì không tiến thêm nhiều bước nữa.Bận đồ xong,cô cuối đầu chào rồi ra về.Đật bản báo cáo lên bàn.Trở thành Thư kí Chỗ quy tắc nghiêm nghị. Dương Vĩ cứ nghĩ đến Nguyệt Hàm khi nãy,t6am tình không vui.Hắn thấy khó chịu. -------- Nguyệt Hàm rời khỏi phòng,chạy đi thật xa,rời cứ kéo mây muốn chuyễn mưa.Mà cô cứ liên tục chạy đi. Người ta không thể xoá đi hình ảnh của bất kì ai trong kí ức, cái gọi là quên có lẽ chỉ là sự chấp nhận với nụ cười dịu dàng hoặc chua chát. Cô trốn chạy cái gì,cô chẵng phải rất mạnh mẽ sao.Cô làm gì phải bỏ chạy cơ chứ.Hàng đống suy nghĩ,hình ảnh cứ dồn dập khiến ốc cô điên lên. Đôi khi bạn cần đi xa không phải để chạy trốn bản thân mình. Mà là để tìm lại chính mình --Ầm ầm— Mưa rồi. Nước mắt cô cũng hòa vào mưa.Người đi đường hối hả chạy đi.Cô lặng thinh bất động ngồi 1 chỗ. Cô biết rõ,cô đang nợ hắn.Cha cô lấy đi mẹ hắn.Rồi ông trời lấy đi cả cha mẹ cô.Trớ trêu cô yêu thích hắn mất rồi.Hắn làm bao nhiêu chuyện.Nhưng do cô lầm tưỡng.Hắn chưa từng yêu cô.Chưa từng….phải và cũng chẵng bao giờ yêu cô. Cô khóc thảm thiết trong cơn mưa,Cô đang gài khóc phải không.Không ai nghe thấy đâu.Cô tự nói như thế,khóc đi rồi xóa bỏ hắn khỏi trái tim này,khóc 1 lần rồi sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa.Dương Vĩ---Max—đồ xấu xa. -KẺ 2 MẶT ĐÁNG CHẾT,ĐỒ THỐI THA,ĐỒ ĐÂM ĐÃNG,ĐỒ BIÉN THÁI,TÊN ĐÊ TIỆN…CHẾT ĐI CHẾT ĐI._Cô gào khóc trong tiếng mưa. Cô như muốn đấu với tiếng mưa xem ai thét lớn nhất. --Cạch--- Henry ra mở cửa.anh bỗng tháong ngây người. -Nguyệt Hàm em làm sao thế,ướt như chuột lột thế này.!_Ánh mắt Henry đầy lo lắng. Môi cô tím tái đi.-Henry,tôi… --ấy..Đầu đá..đầu đá…_Henry hỏang hốt bế cô lên,khi cô ngất đi.