Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
Chương 43
-Cô thấy thế nào?_Phúc Hòang ngồi bên cạnh đầu giường,ánh mắt lo lắng,nhìn thấy người con gái mỏng manh,da dẻ xanh xao vừa động mi mắt nhìn anh mệt mỏi.
Nguyệt Hàm cố gắng lấy hơi thở,cảm giác cả người như miếng giấy thấm nước,mền nhũng,động đậy sẽ vỡ tan ra,Sau 1 giấc ngủ tưỡng như đã qua 1 thế kỷ vậy,môi khô khốc,cất nhẹ,nói không ra tiếng:-Nước…tôi khát!
Phúc Hòang vội xoay người,rót nó ly nước trắng,giúp đỡ nó nâng người,đưa nước vào miệng nó.
Chỉ mới nhúch nhích 1 lát,phần vết thương tưỡng như đã tét ra mất,đau đến dây thần kinh tê buốt,mặt nhăn nhúm.nó thều thào:-Vẫn lại là anh._Nhìn sâu vào ánh mắt đang lo lắng kia của Phúc Hòang,nó cười nhạt.
Bất chợt trong đầu hiện ra 1 hình bóng to lớn kia,vẻ mặt trở nên hốt hỏang:-Lão Đại..đão đại thế nào?.
Chưa kịp để Phúc Hoàng trả lời,nó nhanh miệng nói tiếp,càng nói càng tỏ ra lo lắng:-Lúc đó,trong mơ màng,tôi nhìn thấy bọn dị dạng đến rất đông,Max bị thương…anh ta bị họ tấn công,tôi…tôi rất mệt..rất mệt..không còn cảm giác,chỉ muốn ngủ.Có phải Max đã có gì rồi không.Anh ta đâu.?
Nhìn dáng vẻ hỏang hốt,trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng,Phúc Hòang chỉ cười mĩm,trấn an nó:-Đừng lo,Lão Đại là ai mà có thể dễ dàng để xảy ra chuyện được.Lão đại đã đi giao chuyến hàng bị cướp rồi.Lần này là do sơ suất của Sát Bang,nên Max phải đích thân đi 1 chuyến.Lão Đại dặn tôi phải bên cạnh chăm sóc cô thật tốt.Ngày nào cũng điện thoại về hỏi tình hình cô cả.
Nó nghe xong,thở phào nhẹ nhỗm,nó không biết phải thế nào nếu hắn có chuyện,nếu không lỗi do nó đi lung tung,sẽ không khiến Max chạy đi tìm.Lúc nó nghĩ mình sắp chết,nhưng vẫn cố mờ màng mở mắt.Vì nghe tiếng động lớn,Trong trí nhớ mê mang chỉ thấy Max và bọn dị dạng đấu nhau rất dữ dội,rõ rang anh ta bị thương rất nặng.
-Tại sao,các anh tìm được chúng tôi.?
-Khi cô biến mất,Max đã chia người ra tìm cô,không ngờ giữa chừng,đám của Max dẫn theo đi lạc trong rừng,còn bị bọn người rừng dị dạng đó tấn công,không ngờ lúc tôi tìm đến thì số người đi theo lão đại bị thiệt mạng,không nhìn thấy Max tôi đóan chỉ có Max có bản lĩnh diệt chúng rồi chạy đi tìm cô.Lúc tìm ra cô và Max,bên khe suối,Max đang cỗng cô,trên người đầy máu,tôi mới đầu nghĩ là máu của Max bị thương nặng,không ngờ là cô.._Lạc Thần từ của đi vào nói 1 mạch.Tay bỏ vào túi quần,vẻ mặt lãnh đạm.
Anh nhớ lại lúc đó,ánh mắt như của loài sói trong bóng tối,hằn hộc tia chết chốc,giống như 10 năm trước,là giận dữ đến phát điên,Max mang khí chất ngang tàn,dùng 1 tay đấm chết mặt tên người rừng,đến mức đầu gã ta lúng xuống đất không còn rõ đâu là xương là óc át,cả người Max đầy máu chày ròng ròng nhỏ giọt mà gân lớn gân nhỏ trên cơ thể vẫn chưa chịu nguôi đi,không khác loài quỷ,anh mới biết thì ra kẻ dị dạng đuỗi theo Max lúc cỗng Nguyệt Hàm,hắn ta muốn bắt lấy đã vô tình cào trúng vết thương trên người Nguyệt Hàm.Vừa lại anh đã nhìn thấy cảnh tượng Max giết tên kia làm anh có chút ghê rợn.Max bảo vệ Nguyệt Hàm như chính bản thân mình.
Nó nhíu mày,đặt ra 1 câu hỏi:-Không đúng,tôi vẫn còn nhớ tôi và lão đại ở trong 1 cái hang.
-Lúc ở hang,bị bọn người dị dạng tìm ra,đã tấn công Max,đạn đã hết,Max phải dùng tay không để đấu với chúng,với khả năng của Max 3 tên tay không thì không thành vấn đề,nhưng khiến mắt bị thương bên vai chắc phải rất đông.
Nó liền sựt nhớ ra 1 mãnh kí ức ,vẫn mơ hồ,cảm giác có người bồng mình trên tay,gương mặt tỏa ra 1 luồng khí tà độc,đôi mắt lạnh lẽo,nó cứ nghĩ là đang mơ,trên giương mặt đó có chút nhăn lại,1 dòng máu đặc đỏ đen chảy từ trên cỗ hắn,giọt máu nhỏ xuống mặt nó,vẫn cảm nhận được,1 giọt ,2 giọt rơi xuống khi đang di chuyễn.Thì ra là Max Bảo vệ nó.Khi bị 1 gã người rừng giận dữ,nhào tới thân hình Nguyệt Hàm bất động bên ánh lữa muốn bắt lấy,Max đánh ngục tên đang tấn công mình nhanh gọn,chạy tới đỡ cái móng vuốt của gã định bắt Nguyệt Hàm,và bị cấu vào cỗ.
Max giận dữ hơn,đôi mắt hằn ra tia máu,ghê rợn,gân tay trên người Max không hẹn mà đồng lọat nỗi lên.Cơ thể như được đã thông mà thức tỉnh,con quỷ dữ khi thấy máu mình sẽ càng điên tiết hơn,dùng 1 tay bóp chặc cỗ gã người rừng 2m lên,dùng 1 lực kinh khủng quăng mạnh vào vách đá,đầu gã bị lực lớn va chạm,cái đầu liền không còn nguyên vẹn,như bị nỗ tung,máu văn ướt cả vách đá,Max như 1 ma quỷ,bước ngạo nghệ đến thẳng chân đạp thật mạnh vào ngực gã 1 cái nữa,cơ thể liền co giựt tử vong tức khắc.Thật ghê tỡm.
Nên nói đừng nên chọc giận loài quỷ vốn nó đang ngủ yên.Sẽ thấy được sự tàn độc nhất của Max.
-Chúng tôi đã tìm ra số hàng,nhanh chóng đặt chất nỗ tiêu quỷ cái đảo chết tiệt đó rồi.Bọn người không biết sống chết đắt tội với Sat Bang mới có hậu quả như thế_Lạc Thần điễm tĩnh nói rất chậm rãi.
-Bọn người đó thật biến thái,ăn thịt người,còn muốn t5ao ra gen mới cho chúng._Nó chợt rung mình,nhớ lại cảnh tượng trên đão,A Tửu bị thiêu cháy,thật ghê rợn.
--AA—Nó trở mình,động phải vết thương.than vài tiếng.
-Không sao chứ_Phúc Hòang lo lắng,nhanh tay đỡ người nó.Anh đây thật quá ân cần.
-Không sao,Em muốn ngủ?.
------------------------------------------------------
------------------------------------------------------
Cái thân ảnh kiêu ngạo,chuẫn đến từng bô phận điều tuyệt,cái áo somi trắng hở nút lộ ra 1 ngực lớn,hắn nheo mắt nhìn xuống vật thể đang nằm trên giường đang nhìn mình chớp mắt không ngừng,Max đột ngột gã nhào xuống,tấm niệm trở nên giản ra thủng xuống 1 khảong lớn.
-Anh vẫn ổn?_cố nhìn xem trên người hắn có bị thương không,nhưng đúng là nhìn không ra,chỉ có vài vết xướt nhỏ trên cỗ.
“Cái người này đang thử niệm có bền không ư”Nó haỏng lọan,nhấm tịt mắt lại.Chỉ nghe 1 âm thanh man tính lạnh lùng bên tai.Nói 1 câu chẵng liên quan gì đến câu hỏi thăm của nó:-Tôi đã nói sẽ trừng phạt cô khi quay về.Có phải không?
Nó nhanh mở cặp mình ra,ngước mặt lên nhìn hắn:-Phạt…anh muốn lấy ân báo óan à.!
“Con mẹ nó,mình cứu hắn đấy,biết thế cho hắn ta chết con mẹ nó đi.”Trong đầu liền chữi rủa.
-Cô cãi lời,bao giờ tôi cần cô cứu,cô luôn thích ngược với lời tôi thì phải?_Ánh mặt hắn ma mị,không đoán ra.Nhớ lại cảnh nó nó yếu ớt trong lòng hắn,càng làm hắn phẫn nộ.
-Nhưng…tôi..ƯM..ƯMMM_Chưa kịp lời,hắn thô bạo phủ lấy cánh môi nó,cắn đến môi nó sưng lên,hô hấp không được,tay nó đập mạnh vào người hắn,nhưng vẫn như là ngãi ngứa cho hắn.
Hắn thấy gương mặt có chút nhăn vì động vết thương,-Nhưng…tôi..ƯM..ƯMMM_Chưa kịp lời,hắn thô bạo phủ lấy cánh môi nó,cắn đến môi nó sưng lên,hô hấp không được,tay nó đập mạnh vào người hắn,nhưng vẫn như là ngãi ngứa cho hắn.
Hắn thấy gương mặt có chút nhăn vì động vết thương,lập tức buông nó ra,hướng tia nhìn quỷ dị nhìn xuống gương mặt nhỏ bé kia.:-Đau sao?
-Không,chỉ khó thở…_Nó nhìn thắng vào mắt hắn,đây là lần đầu nó nhìn vào đôi mắt kia thật lâu và chính diện,không hiễu sau hôm nay nó cảm giác người đàn ông ác ma này tỏa ra hơi ấm khác thường,không lạnh tanh đáng sợ như trước.:-Tôi không thể để anh bị thương.Cảm giác sẽ..sẽ rất khó chịu.
Âm thanh nhẹ nhàng như 1 cơn gió xuân,không hiễu tại sao nó lại nói thật lòng mình như thế,có phải là do nhìn vào ánh mắt đó quá lâu,đã bị mê muội đi.
Sao vẻ mặt hắn luôn không biễu hiện ra cảm xúc gì cả,nó thật không nhìn ra,hắn đang vui,đang buồn,đang giận thế nào.Cứ suy suy đoán đóan 1 con người vừa xa lạ vừa quen thuộc thế này.
-Sau này…không được rời khỏi tôi nữa bước,có nghe hay không?_Thái độ lãnh đạm,nhưng hơi thỡ ngày càng nòng dần,hắn không dùng âm lãnh bá đạo,pha trong đó là tia bất an,ấm áp đến kì lạ.
Nó cắn môi,gật nhẹ đầu,người đàn ông này đang nghĩ gì,đặt 1 câu hỏi,liên bất giác thốt ra :-Lão đại..anh đang nghĩ gì?
-Nghĩ cách trị tội cô thật thõa đáng…
Nó bễu môi,liếc xéo,hằn học giận lẫy”Phạt cái cứt thối anh, mình làm gì sai mà cứ thích trừng phạt,hắn là lão đại chứ có phải thầy giáo đâu”
Thấy vẻ mặt nó,hắn liền cười nhạt,có phần trêu chọc,kẻ sát vào tai nó,hơi thở ấm nóng,chiếc lưỡi hư hỏng ngọ quậy vành tai nó.:-Đừng để tôi phải lo lắng,biết không.?
Nó liền run 1 cơn sóng,giựt nhẹ người,không biết là do hắn trêu chọc,nên phát nhột,hay do câu nói kinh thế kỷ kia được phát ra từ miệng Lão Đại lãnh khốc kia.Một cơn sóng trong lòng cứ dồn dập đánh thẵng vào trái tim nó.Hắn là đang lo lắng cho cô sao.Sao có thể.
Hắn ôm eo nó,đặt nó vào trong lòng,để nó thật thõai mái.Cánh tay không yên phận,xoa xoa ngực trái nó,bóp rồi nắn,như đang chơi đất sét.Nó liền bị kích thích phần nhạy cảm,nhỏ giọng.:ưm..
-Tại sao nơi đây đập nhanh._Hắn nói rất hiễn nhiên,lời nói không trầm cũng không bổng.
Nó chột dạ,thì ra là đặt ngay tim nó,đang đập dữ dội biễu tình,có mím môi”Không phải tại tên chết tiệt anh sao,con mẹ nó còn bóp nữa,tim tôi sẽ đứng lại bây giờ”Không lên tiếng,nhưng trong tâm thì không ngừng nói.
Hắn hít lấy mùi hương,mùi hương này làm hắn lưu luyến,hắn nhẹ nhàng di chuyễn xuống dưới bụng dưới Nguyệt Hàm.Chưa đủ hắn luồng tay vào quần lót của cô,chơi đùa trêu chọc nó:-Cô là đang rất thích.
-Nói bậy,dừng tay_Nó nắm đôi tay to lớn hư đốn kia lại,muốn kéo ra nhưng hắn như đống cột 1 chỗ,thế nào cũng không buông.
-Không phải nơi đây đang vạch trần lời nói dối cô sao,nó rất ướt át_Hắn giở trò trêu chọc,rất hứng thú,lần này hắn không tàn bạo,không chiếm hữu,chỉ nhẹ nhàng mê luyến hưỡng thụ cơ thể mền mại kia.
Nó khó chịu,trở nên nóng giận khi bị hắn đem ra tiêu khiển trêu chọc,cắn môi,nó cảm thấy nó chỉ như 1 con búp bê tình dục của hắn,luôn bị đem ra chơi đùa xem thường như thế,tưởng rằng vài ba câu lúc nãy làm nó động tâm,giờ đây nó dập tắt ngay cái ý nghĩ hắn tốt bụng đúng là điên rồ.
-Tôi không muốn,tôi còn chưa khỏe
Hắn không cử động nữa,im lăng không nhúch nhích,trở người,tay lại di chuyễn đến chỗ vết thương :-Còn đau không?_Hắn ấn nhẹ.
-AAAA,---anh muốn lấy mạng tôi à!_Nó đau đến cọc cằn.”Con mẹ anh,đau cái cứt chó gì,bắn anh 1 phát xong rồi đánh vào đó xem có biết đau không” chữi rủa trong lòng,nhưng bảo nó thốt ra chắc chắn không thể sống qua khỏi đêm nay.
Hắn không nói,chỉ hơi nhăn mặt,vốn dĩ sức mạnh của hắn dùng là nhẹ,nhưng với người thường thì không khác gì sức của 2 con trâu cộng lại.
Ôm nó vào người,tránh chỗ vết thương,hắn nhẹ nhàng,để đầu nó vào khảong ngực lớn của mình,ân cần kéo chăn lên người nó.Vuốt máy tóc mượt mà kia,thật đều thật đều.
“Quái đảng,coi tôi là thú cưng à.”_Nó nhíu mày,khó hiễu, hành động có thể nói dịu dàng với hắn,nhưng hết sức kì cục với nó,dù hắn thường ôm nó ngủ,nhưng chỉ là ôm ngang eo,rồi mặt ai nấy ngủ,bây giờ hắn là chơi trò gì đây,bá đạo,ngang độc như hắn mà cũng có kiễu cử chỉ này à,thật làm người ta rợn người.
-Khi nào,tôi mới có thể trả thù.
Hắn im lặng khảong lúc lâu,khí nó bất giác thốt ra 1 câu.Cứ nghĩ hắn ngủ,nhưng vẫn không dám ngước mặt lên.
Bàn tay to lớn đặt lên đầu nó,vỗ đều đều,khí nóng tỏa ra làm người ta như muốn thiêu đốt đi,âm thanh vang lên trầm thấp:-Đến khi cô có đủ bản lĩnh.
-Bây giờ vẫn chưa được sao.Tôi muốn quay về._Nó nôn nóng,hằng ngày đều muốn tận tay mình hủy diệt kẻ thù,cả mở cũng không sao quên đi được.
-Được,khi cô hoàn tàon hồi phục hẵn.
-Thật chứ?_Nó có vẻ kinh ngạc,không tin là hắn đồng ý dễ như vậy,theo pảhn xạ có điều kiện liền ngẫn mặt lên,nhìn cái xương quai xanh hút hồn người kia vẫn tỏ ra rất bình ỗn.Xưa nay vốn cái gì càng dễ dàng thì càng có độ nguy hiễm cao,hắn đồng ý nhanh như vậy không tránh được làm nó nghi hoặc,hắn là đang tính toán cái gì.
Vuốt ve gương mặt nhỏ,tay hắn như chẵng muốn rời khỏi gương mặt này,cứ muốn đặt nó ở bên cạnh mãi,không rời đi
,giọng vẫn nhàn nhạt như thế:-Đừng bao giờ hỏi tôi những câu ngu ngốc như thế,đồng nghĩa rằng cô là không tin tưỡng tôi._Như đọc được trong ánh mắt ngờ vực kia,hắn phủ đầu ngay.
----------------------------------------
Đúng là không ngờ thật,sau khảong vài tuần,khi được chăm sóc đặt biệt của Lão Đại,nó đã bình phục hòan tàon.Kì lạ là,thời gian đó Max luôn bên cạnh nó,đột nhiên không hiễu sau hắn lại quá rãnh rỗi như vậy.Uống thuốc,hay lúc ăn,hắn vẫn người như pho tượng bên cạnh mà trông nó xong xuôi mới ra khỏi phòng,lúc trước thĩnh thãong hắn mới ngủ ở đây,nhưng giờ không đêm nào quấy rầy nó.Nói là vậy,chứ hắn luôn im lặng chỉ ân cần ôm nó ngủ,nhưng với nó giống như là đang phá rối giấc ngủ,hơi thỡ mạnh mẽ,tim nó cứ đạp mãi mà không cách nào ngủ ngay được,đều là khảong trăn trở vài tiếng mới đi vào giấc yên được.
-Lão đại,anh cũng quay về nước sao,chẵng phải bên Mỹ còn rất nhiều việc à._Nó ngơ ngẫn nhìn snag cái người to lớn sừng sững như bản băng bên cạnh,đang ôm eo nó vào sân bay.
-Cô không cần lo_Vẫn là thái độ như cái pho tượng HiLạp.Nó chị hận không thể phá nát đi sự âm lãnh của con người này.Ôm nó vào trong,qua phòng kiễm sóat.
Những cô gái ở sân bay,ai ngang qua bắt gặp được hắn,đều ngẫn ra nhìn,hắn cuốn hút đến từng góc nhìn,cao lớn nỗi bật là 1 chuyện,với khuôn mặt điễn trai 1 cách hàon mĩ cộng với cơ thễ cường tráng,phụ nữ nhìn qua đều sẽ nhớ haòi không quên được.Nhất là cái khi chất hơn người,không phải ai cũng có được phong thái này.
Nó còn bắt gặp được vài ánh mắt đưa tình,mê trai của mấy cô nhân viên.Thế mà hắn vẫn chường cái bộ mặt “Nhìn cho đã đi,chẵng lien quan gì tới ông”.Nó chĩ biết lắc đầu.Lên máy bay còn có mấy cô nàng chân dài phục vụ,cố tình đem cái hội hoa quả trên cơ thể ra trưng bày miễn phí cho hắn xem.Còn nhìn nó bằng ánh mắt kiễu như là”Con mụ này thật chướng chỗ”.Nó không phải vừa gì,trố ngược mắt lên dạy bảo ngay “Con mẹ nó,có ngon thì vào đây giành chỗ bà”
-Có phải tôi tuấn tú đến mức cô nhìn muốn lồi mặt ra như vậy không_Cái âm thanh này nghe tuy rất bìnht hường,nhưng lọt qua tay nó thật khiến muốn đập đầu vào miếng tàu hủ thối,hắn còn biết trêu chọc,bị bắt quả tang,sượng mặt nó hất mặt quay chỗ khác.
-Gì chứ,anh đừng có quá tự mãn,chỉ là tôi muốn coi xem chỗ nào của anh khiến mấy cô gái chân dài nơi đây nhốn nháo cả lên._Quay mặt ra ngòai,nó tìm ra 1 lí do rất chí lí,dù gì
Nó không xoay mặt qua,nên đáng tiếc rằng không nhìn thấy được khoe môi người kia đang cong lên rất tự nhiên.:-Ghen…
Nó giựt mình,chóp lời ngay:-Ghen gì chứ,tôi sao phải ghen với mấy lọai quả bưỡi chân tre não phẵng kia,anh thì chỉ có cái mặt đá,có giũa cùng không mòn.Mấy người kia có mắt gà mới đi mê anh.
-Tôi chỉ nói cô ghen tỵ tôi được người ta chú ý,cô là nghĩ lệch đi đâu,vậy là…cô đang ghen với mấy cô tiếp viên hàng không sao?_Cái mặt thì vẫn trơ trơ không biễu cảm,giọng nói thì ra vẽ chọc người,đúng là chỉ có hắn ta mới diễn đạt vậy được.
“Ghen ghen cái em gái anh,khốn thật bị hắn chơi chiêu”Hậm hựt trong lòng,quay đi không thèm chấp.Cả nữa ngày cũng không thèm lên tiếng.
Giờ nó mới nghĩ,thì ra không đi máy bay tư nhân riêng là vì muốn được ngấm chân dài,với mấy mâm ngủ quả này.Thảo nào,lũ đàn ông như sói thich ăn thịt,vậy àm con bầy đặt ra vẻ,vô tâm không để ý tới,thật ra là sướng chết con mẹ đi.
-Anh à,anh có cần uống gì nữa không_! Giọng nói trong treo,lãnh lót.
“Coi kìa,anh à,nghe rợn thật,người khác thì kêu bằng quý khách,quý ông,còn với hắn ta thì gọi 1 tiếng Anh,hai tiếng anh,không biết bao nhiêu người cứ cách 15phút lại đến đây hỏi có cần gì không.Hứ”Nó lượt nhìn qua cô ta đang mĩm cười thật tươi nhìn hắn,rồi biễu môi.
-Anh có thể cho em lien lạc được chứ.!
Nó trố mặt,hơi kinh ngạc”có thể lọai này nữa à,cô ta mặt tro à”
[img]http://https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/t1/1011035_605987792810212_481620282_n.jpg[/img]
-Được._1 câu nghe rất dĩ nhiên,bình thường.
Nhìn thấy hắn lưu số điện thọai cô ta,nó càng khinh thường,rõ rang là không xem nó ra gì,ít nhiều gì nó cũng là con gái,nếu hắn không xem nó là gì thì đừng ôm nó từ lúc ở sân bây đến lên máy bay chứ,để ai cũng nghĩ nó là người yêu hắn,để bây giờ bị mấy người kia thẵng chân đá ra ngaòi coi như là vô hình.Chẵng phải đang hạ thấp nó hay sao.Thật đáng nguyền rủa tên chết bầm này.
-Lão Đại,anh thật phóng túng._Nghe qua như có mùi chua chua của dấm,nhưng dùng giọng điệu rất nhạt,không cao cũng không thấp.
Max ma mị,nheo mắt,lướt qua gương mặt đang mang 1 chút tư vị hờn dỗi của cô nhân tình nhỏ,bất gáic hắn lại cười.Hôm nay hắn đã cười tới hai lần,dù chỉ cười lướt qua thôi nhưng cũng đã khác thừơng hơn mọi khi chỉ có cười điểu giả 1 bên.:-Đúng thật,đang ghen…
Nó thở phì ra,tỏ ra không bằng lòng,cao giọng:-Không nói anh,tôi đi tolet!
Nhìn nó bước đi giận lẫy,hắn biết rõ cái óc nhỏ bé kia đã sa lướt,hắn cũng chỉ lãnh đạm,ngã người ra như hưỡng thụ,nhưng sắc mặt lại có phần vui tươi.
-Mấy cô xem kìa,đúng là mồi ngon nha.Cứ nhìn gương mặt lạnh băng kia nghĩ khó tiếp cận,ai ngờ cũng rất thóang đãng._Giọng nói lãnh lót,mang phần lẵng lơ.
-A…người đàn ông đó ư,đừng nói cô muốn giành nha,tôi là thấy trước,anh ấy đã lưu số tôi rồi,thế nào cũng không nhã ra miếng mồi ngon này._Lại 1 giọng nghe rất trơ rẽn.
-Nói xem,anh ấy cũng lưu của tôi.Đừng hòng giành lấy,cô là không có cửa._1giọng nữ cao vút,hơi chua chua,nghe rợn gáy.
Nó bên trong nghe thấy,ra vẻ như không biết gì,mở cửa đi ra.
Đúng thật là,làm chuyện không minh bạch bị bắt quả tang đều thấy chột dạ,thấy nó đi ra,cả đám im bặt,chỉ liếc nhìn xem thái độ độ cử chỉ nó.Rồi xù xì nhỏ với nhau.
-Là cô gái đi theo anh ta đó,chắc chỉ là hân tình không có gái trị.
-Cô ta sao,nhìn tầm thường,sao có thể đứng cạnh 1 người có khí chất như người đàn ông kia chứ._nói rồi còn ra vẻ biễu môi,xem thường.
-Chỉ là con tình nhân thấp kém.
Cả đám hùa theo.
-----Àooooo---
-Óai,cái gì thế
_Cà đám la lớn oai oái.Trừng mắt về người gây chiến.
-A..xin lỗi tôi không biết đây là thùng nước bẫn,lỗ hất tay vào người các cô._Vẻ mặt như vô hại,nhưng trong lòng đang vừa tức àm vừa hài lòng,khỗ nỗi nếu ở Mỹ,nó sẽ cho mỗi đữa ngậm 1 họng súng vào mồm.
--Cô..cô..cô..,cô là muốn cố ý._Cô gái lúc nãy vừa xin số hắn còn trưng mâm bưỡi trước mặt hắn lố lăng đây mà.Giờ tức điên chỉ vào nó.
-Cô cô cái cứt chó ấy,nói xấu người khác thì phải đi xa một chút,đừng để tôi khiến mấy đôi chân dài này không lếch được xuống máy bay._Bày ra cái bộ mặt giả vô hại,chưa mất mấy phút đã biếns ắc lạnh lùng,giống như cả bầu trời trên đầu Nguyệt Hàm kéo mây đen âm u tới.
Thấy vẻ đang sợ,sắc lạnh của người phụ nữ trước mặt,thử xem ai dám chanh chua lên tiếng,chỉ có cúi đầu àm cụp đôi,ôm hận mà quay đi.
-Cô lại bày trò._Nhìn vẻ đắc ý vừa bước ra,hắn biết ngay có chuyện,nhưng chuyện thì tốt với nó,mà xấu thì với mấy cô tiếp viên mặt mày như ngậm phải shit đi ra người con ướt sũng.
Nó hất đích,đặt mông chiễm chệ tự đắt.:-Nào có trò gì.!
Hắn không nói lại,chỉ mặc cô nhóc nhỏ này tự sướng ngồi cười,vừa hất ánh mắt lướt qua xung quanh,đặt tờ báo trên tay xuống,hắn chợt mĩm cười,nhưng cái cười này gian tà,quỷ mị như phát hiện ra 1 điều cũng không đang kinh ngạc là mấy.
-Lần này,mang theo cô cũng có lợi đấy._Nói giọng ám chỉ,nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ghế bên trái.Đây cũng do hắn không chọn phòng vip,mà muốn ngồi ghế thường.Chính là đang dụ địch.Phô cho bọn Maséc rằng”Ông ở đây này”
Nó chau lại cặp chân mày.Hơi khó đoán ra ý tứ hắn,nhưng không lâu sau theo ánh mắt của hắn.Một gả đàn ông nho nhã,đeo kính rất ư là tri thức,nhưng cái đáng nói là,1 kẻ tri thức lại có vết chai trên lòng bàn tay rất rõ,bàn tay thô to,không giống người cầm viết,công sỡ,vô tình lúc cô tiếp viên làm rớt đồ,hắn ta khom người xuống nhặt,đã rõ ràng phô ra cái dấu hiệu hình xâm đặc thù của người maséc sau cỗ áo,mặc dù đã cố che kĩ.
Đột ngột,hắn lại choàng tay qua nó,cố ý bảo dựa vào người hắn,ra vẻ tình tứ.Hiễu ý nó hợp tác rất ăn ý.Khoang lâu sau gã đàn ông vô tình liếc qua hai người họ,thấy không có động tĩnh lại xoay đây giả vờ đọc sách.
-BỐP----BỐP----RẦM------
-Thu dọn đi._Để lại 1 câu như sắc lệnh rồi ung dung quay người đi như chẵng lien hệ gì tới hắn
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
40 chương
16 chương
52 chương
1 chương
10 chương