Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
Chương 30 : Một thế giới khác
-Tôi không giết người!-Nó ngẫn mặt lên nhìn hắn,dù rất sợ hãi,nhưng lời nói rất khẳng định.
-Đó là quy tắc nếu ngừoi khác không chết thì cô chết.Chỉ có 2 quyền cô có thể chọn._Vừa nói hắn vừa bước đi về chiếc ghê trên cao cách đo không xa,kế bên chỗ LowRand nãy giờ đang chờ đợi.
Thấy vẻ lo sợ đôi mắt đỏ hoe của nó,hắn không chút biễu cảm mà tiếp tục đánh vào tâm lý,cố ý nhắc nhở:-.Cô quên ba mẹ cô đã chết dưới tay Tống Hào thế nào sao?.Đây chĩ là bắt đầu.Cô nghĩ có thể dễ dàng đột nhập để lấy chứng cứ tội phạm của con cáo già đó dễ dàng sao.Lão ta đã biết cô là đứa trẻ năm đó con sống sót.Lúc nãy là cái bẫy để giết cô mà chẵng tốn chút công sức nào.Cô tưỡng nơi đó có thể cho cô vào dễ à,nếu đó không phai là nơi đang chờ cô tới.
Nó sực tĩnh,não và tứ chi nó như có cảm giác trở lại,dây thần kinh như bắt đầu họat động,giờ nó mới phát giác.Tại sao nới đó nó có thể vào 1 cách dễ dàng mà chẵng có chút sai sót nào.Một tháng nó đã lợi dụng Vĩnh dẫn nó đến Công ty mượn ý làm tham quan,nhưng nó đã cẫn thận ghi lại từng chi tiết nơi đó.Vô tình 1 lần nó đã nhìn thấy Tống Hào nói chuyện điên thọai về chứng cứ phạm tội cũa lão để trong phòng đó.Nó muốn bắt lão phải chịu tội trước pháp luật.Chứ không muốn giết chết lão.Vì nó sợ Vĩnh sẽ coi nó là kẻ thù giết cha mình,nó không muốn vĩnh mang nỗi hận như nó,no không muốn Vĩnh giống nó,tỗn thương.Chỉ cần Lão ra trước pháp luật,dù ngồi tù chung thân,ít ra Vĩnh cũng không mất đi người thân chịu cảnh mồ côi giống nó.Đó là li do,nó bầy ra kế họach tìm chứng cứ tội phạm đột nhập vào công ty.Nhưng nào ngờ mọi việc đã không còn như nó nghĩ đơn giản như thế.thì ra là cái bẫy Lão gìa đó quả độc ác,muốn giết chết nó mà không cần phải tốn công sức,để no tự sa lưới,thật là con rắn độc.Sao Vĩnh có thể là con của 1 kẻ độc ác hơn cầm thú như thế.
Hắn nhếch môi:-Sao,bây giờ cô muốn sống để trã thù,hay muốn cùng chôn chung với cái chết của ba mẹ cô vĩnh viễn không đòi được.Để cho con cáo già đó sống ung dung tận hưỡng sung sướng.
Câu nói của hắn dường như động sâu vào tâm can nó.Nó dường ý thức được mình nên làm gì.Nó đã biết bản thân không còn đường lui nữa.Nếu bây giờ chết để cho lão ta có thể cười nhạo hưỡng lạc,ngày nào còn con rắc độc đó thì còn vô số người bị hại như gia đình nó.Lão đã biết thân phận nó dù gì cũng sẽ bị lão truy sát,bây giờ là thời khắc tĩnh táo.Con đường này đã chọn đầy máu tanh,không có hoa hồng nào cả.Số phận bây giờ sẽ thuộc vào người đàn ông Ma Vương kia định đọat.
Nó nhấc cây súng lên,Cây súng nhìn nhỏ nhưng không ngờ nó lại nặng khảong 1kg thì phải.Lần đầu cầm súng,nó không biết phải sữ dụng thế nào.Đành liều 1 phen,nhớ mấy cảnh trên phim hành động thế nào.Thì làm theo như thế.Tay súng chĩa về hướng Tư đạt,đôi tay vụng về bóp cò.
Tư Đạt hảong hốt,mắt trợn trắng nhìn nó,lắc đầu lia lịa,miệng lẫm bãm:-Không..không..không đừng..bắn,xin cô đừng bắn.
Nó như chẵng nghe thấy thứ gì nữa,chỉ biết nỗi hận thù đang quấn lấy người mình.Trong đầu hình ảnh ba mẹ nó hiện lên làm tim nó đau nhói.1 làn nước ấm nóng rơi xuống,nó thét lên:-AAAAAAAAAA---ĐÙNG—ĐÙNG—ĐÙNG---tiếng súng phát ra ba lần.
Nó thở hỗn hển,ánh mắt mơ hồ hảong lọan,ngồi ngụy xuống đất,mũi sũng cũng chĩa xuống nền đất.Nó như hoang dại,nhìn làn máu chãy bắn ra trên người Tư Đạt.3 phát trúng đúng 3 phát,chẵng lệch đâu mà ngay vào tim của lão.Mặt nó thấm cả máu nước mắt,mồ hôi như hòa lẫn vào nhau.Cơ thể bần bật run lên,mất dần sức lực,đôi mắt không còn trong thấy gì nữa,chỉ còn là 1 màu đen lẫn đỏ mơ mơ hồ hồ.
-Woa,cô gái này có năng khiếu lắm đấy,nếu được tập luyện sẽ không thua cao thủ nào trong Sat Bang—Bộp---Bộp---LowRand cười 1 tiếng vỗ tay,nhìn sang Max (Dưong Vĩ) thích thú.:-Đúng là không uổng công chờ đợi trò vui.Từ khi nào Max biết bầy trò chơi thú vị như vậy chứ.!Anh đúng là người tàn độc nhất tôi từng biết.Người đáng chết cũng phải chết,nhưng người mang tội suốt đời sống không bằng chết chỉ có anh mới nghĩ ra được thôi.Max!_Nói xong LowRand vỗ vào vai Max
Anh mắt sói xám đáng sợ sâu hút thâm sâu khó lường,tà mị nhìn nó,chẵng để y tới lời nói cười cợt của LowRand,hắn bước tới bế nó lên ôm gọn nó vào lòng,lạnh lẽo cất bước ra khỏi gian phòng.Khi quay đi,lời nói lạnh tanh cất lên:-Dọn dẹp cho sạch sẽ.!
Hiễu ý LowRand gật đầu mĩm cười:-Anh yên tâm!
---------------------------------------------------
-Trướng Âu Á
Ánh mắt dữ tợn của Vĩnh nhìn hằn hộc.Vẻ mặt tiều tụy hẳn đi.
-Cô là Tiểu Mai bạn của Nguyệt hàm đúng không?._Thần sắc và giọng nói tóat lên sự lạnh lùng.
Tiểu mai tim như muốn nỗ tung,cô nàng ngơ ngác chăm chú nhìn Vĩnh gật gật đầu,rồi lại lắc lắc đầu.Hành động ngốc nghếch làm Vĩnh nỗi cáo.:-Ruốt cuộc là phải hay không?
-Tôi ..tôi cũng không biết!_Mai thấy sợ sệt,rụt đầu xuống,chẵng dám ngẫn lên,Mai cũng không biết bản thân có phải là bạn của Nguyệt Hàm hay là không nữa,làm sao có câu trả lời đây.
-Chết tiệt!,vậy cô biết Nguyệt Hàm ở đâu không.Nguyệt Hàm có người bạn nào khác không,làm sao có thể liên lạc được!_Vẻ nóng vội Vĩnh như mất bình tĩnh.Đã 3 tuần mọi thứ về Nguyệt Hàm gần như biến mất,không nhìn thấy vài ngày Vĩnh đã không chịu được,đằng này tung tích 1 chút cũng không có.Đến biệt thư Cool cũng chẵng thấy đâu.Muốn gặp tên Dương Vỉ tìm người càng không.Gần như mọi thừ đều biến mất không 1 chút dấu vết.Cơn điên này làm sau kiềm chế,
-Nguyệt Hàm vốn là người lập dị,không phải ai cũng gần được cô ấy,chính vì điễm đó mà tôi luôn muốn tiếp xúc Nguyệt Hàm,cái tôi biết cô ấy là mô côi,sống 1 mình,không bạn bè thân thuộc.Không dễ dàng liên lạc.!_Mai nhỏ giọng nói.
-Những thứ này không cần cô nói,tôi cần tìm ra cô ây,cuối cùng cô ấy biến mất đi đâu được,chẵng lẽ…_Trong lúc nóng giận,nói giữa chừng Vĩnh lại nghĩ tới Dương vĩ,không lẽ hắn đã làm gì Nguỵệt Hàm.Nghĩ là vội quay đi.Bỏ mặt Mai còn đứng thẩn thờ ở phía sau.
Mai trong lòng cảm thấy lo lắng cho Nguyệt Hàm,cô không ghét Nguyệt Hàm,chỉ là ganh tỵ,cảm giac đ1o vốn rất bình thường,tuỗi 18 những cảm xúc ganh tỵ này chỉ là cảm giác đơn thuần thôi.Cô cũng không hiễu sau thời gian qua lại tránh xa Nguyệt Hàm,vì cái gì,chính cô cũng không nhận rõ.Muốn nói 1 câu xin lỗi có phải bây giờ đã không kịp.
----RẦM RẦMMMM-----
Vĩnh tức điên, dùng sức đậm mạnh cảnh cỗng lớn của khu biệt thư Cool.
Vừa đúng lúc chiếc xe đen bong lóang sang trọng đỗ tới.Dương Vĩ bước xuống xe.
Vĩnh nóng giận nhào tới túm lái cỗ áo của hắn gào lớn:NGUYỆT HÀM ĐÂU,ANH ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY,MAU GIAO NGUYỆT HÀM RA.NÓI ĐI CÔ ẤY ĐÂU RỒI HẢ!
--bỐPPP—
Tên vệ sĩ liền đấm cho Vĩnh 1 cái mạnh,khiến anh cháong váng.Trên miệng Vĩnh rĩ máu,nhưng Vĩnh vẫn điên tiết nhào tới.Tên vê sĩ cao to định giánh cho anh th6em 1 đòn nữa,nhưng bị Dương Vĩ ra hiệu ngăn lại.Tay Vĩnh vừa giơ lên.Dương Vĩ đã tóm lấy bóp chặt,nỗi hết gân.:-Bây giờ cậu muốn làm lọan phải không?
-Nguyệt Hàm đang ở đâu?_Vĩinh hằn học nghiến răng nhìn Dương vĩ,dù tay đang bị hắn giữ chặt.
-Cô ta không còn ở đây nữa.Nếu còn đến đây gây sự tôi sẽ nhờ ông Tống đến giải quyết.!_Vẻ điềm tĩnh của hắn trái ngược với Vĩnh,nhìn Vĩnh lạnh lùng trầm giọng nói.
-Nhất định là anh đã giấu cô ấy,nói đi cô ấy bây giờ ở đâu?_Vĩnh không 1 chút nhúng nhường,càng tức tối hơn, giựt tay mình ra,anh nghiến răng nghiến lợi nhin hắn như muốn giết người
-Cô ta chết rồi!_Không giữ thái độ khách khí hắn bá đạo nói.Chẵng đợi Vĩnh phản ứng,hắn đẫy người Vĩnh đi qua,thong thái cao ngạo không liếc Vĩnh lấy 1 cái.
Vĩnh như đứng chết trân,chưa kịp phản ứng.Như cả bầu trời sụp đỗ.Giống như ngày tận thế đã xảy ra,cơ thể anh đông cứng,gân xanh gân đỏ nỗi khắp người,mắt anh đỏ ngầu đi.Đầu như bổ búa không con nghĩ gì được nữa anh quay lai nhao tới cảnh cữa lớn đã kép.Khuất sau cánh cổng là bóng dáng kiêu ngạo điềm nhiên ung dung bước đi.Vĩnh đứng gào lớn:-NÓI LÁO,CÔ ẤY KHÔNG THỂ CHẾT,NẾU CÔ ẤY CÓ MỆNH HỆ GÌ TÔI SẼ GIẾT CHẾT ANH,DƯƠNG VĨ TAO SẼ CHẾT MÀY NẾU MÀY DÁM ĐỤN ĐẾN CÔ ẤY.TAO SẼ TÌM ĐƯỢC NGUYỆT HÀMMM…!_vừa dứt lời anh ngồi sụp xuống,nước mắt không ngừng tuôn,cơn đau xé ruột xé tim gan này ai thấu,cơn mưa trào từ đâu đỗ ập xuống,bóng dáng anh bị chìm trong cơn mưa,mọi đau thương không ngừng siết chặc anh làm Vĩnh không còn cảm giác lạnh ngắt của làn mưa gió.Vì đã không còn bất cứ cảm giác nào nữa ngay lúc này.Anh nhớ Nguyệt Hàm đến điên dại.
----------------------------------------------------------------------
-Á Á Á..aaaaaaaaaaaaaáA—CÚT ĐI----áÁ—Tiếng thét choi tai từ căn phòng kín.
Người đàn ông đứng trước cửa nhìn 1 cô người Tây sắc mặt cũng lạnh lùng không kém:-Cô ta thế nào?
-Ngài Max,từ khi cô ấy tĩnh dậy,đã la hét điên cuồng như thế.Chúng tôi đã tiêm thuốc ngủ,nhưng khi tỉnh lại cô ta lại phát cơn la hét.Chúng ta không thể cứ chích thuốc ngủ mãi được._cô gái Tây nghiêm mặt trả lời,phần kính cẫn.
Hắn lạnh lùng gật đầu,rồi hất mặt bảo Cô gái Tây lui ra.Hắn đứng trước cửa không nhúch nhích.Vẻ mặt không mang chút biểu cảm nào,Tay bỏ vào túi quần.Đứng khảong 5 phút.Dường như tiếng thét trong phòng không thể dứt.
-AAAAAÁA…Áa….Á..Á..BIẾN ĐI..CÚT HẾT ĐI…Á Á Á.._Cô gái trong trang phục sơ mi trắng,đầu tóc rối bời,đôi môi khô trắch bệch,gương mặt xanh xao tiều tụy.2 cánh tay ôm lấy đầu,như 1 người điên lọan.Đôi mắt vô hồn sợ hãi.
-Cạch----Tiếng bước chân của hắn ngày 1 dần tiến tới.Nó nhìn thấy hắn,ngẫn mặt ra chăm chú dõi theo thân ảnh cao lớn,gần như nhìn rõ rang,nó càng hảong sợ hơn.:-KHÔNG ĐƯỢC LẠI GẦN…MA QUỶ..NGƯỜI LÀ MA QUỶ._Tay chân lọan chọang dùng sức xua đuỗi.
Dương Vĩ Mạnh bạo cầm lấy cánh tay nó.Dùng lực kéo nó vào lòng.Nó vùng vẫy dữ dội,hơi thở ngày càng lớn,nó như người điên la hét kêu ầm ĩ.Không những tiếng kêu la ngày một lớn sẽ khiến hắn nhẹ tay, mà chỉ làm hắn nỗi tiết giận dữ hơn.Dương Vĩ mạnh tay đẫy nó ngã xuống niệm trắng,hai ánh mắt đối nhau,kẻ thì hoang mang mắt đỏ ngầu gân mắt lộ ra hết,kẻ thì tà mị,đôi mắt sâu hút mang 1 quần khí kì lạ.:-Nếu còn phát điên đừng trách tôi chôn sống cô đi.
Nghe giọng điệu đáng sợ như vậy 1 người tâm khí hổn lọang sao có thể yên được,càng làm nó điên dại hơn.:-MA QUỶ…NGƯỜI CHẾT ĐI..NGƯỜI LÀ MA QUỶ:_Cánh tay ôm yếu vùng vằng vỗ vào người hắn,nằm dứoi thân thể hắn,nó hoàn toàn bất lực không thể làm gì được cơ thể đồ sộ.
Vừa dứt lời,không để no hét tóang nữa,hắn xé tọat áo sơmi trên người nó làm hai mãnh.Liền ngấu ghiến da thịt nó.hắn cắn mạnh vào cỗ nó.Khiến nó đau đớn mà hét lên.Đường gân cỗ như nỗi rõ.Cơ thể no bắt đầu mềm nhũng,hắn trở nên nhẹ nhành từ lúc nào,xoa đều khắp cơ thể nó,nâng niu từng chút,nó dần có 1 chút cảm giác.Cặp mắt nó dần giảm nhiệt độ cuồng hoang.Có phần tĩnh táo.Nó bắt đầu cảm giác được ý thức mở to mắt ra.
-Anh làm gì thế,mau bỏ ra!_Nó dùng sức đẩy vai hắn ra.
-Rất ngon.Muốn tôi bỏ ra thì hết cách_Dương Vĩ liếm từng chút trên cơ thể nó,từng tất da trắng nõn hắn đều thử qua.chậm chạp lên tiếng lười nhác.
-Bỏ ra,mau bỏ ra,không được liếm nữa,bỏ ra._Nó cọ quậy,đầu lắc lắc.tay đánh vào lưng hắn.
-Nói cho tôi biết,cô bây giờ là của ai_Tuy thèm khát cơ thể ấy mà luyến tiếc không muốn tha,nhưng cũng bá đạo lên tiếng.
-Của anh,là của anh,tôi là người của anh,đừng liếm nữa._Nó nhanh miệng nói,chĩ mong hắn nghe được vừa ý mà tha mạng cho nó.
Hắn vừa lòng,thả lỏng người no ra.Chiếu tia sắc bén nhìn nó.:-Từ giờ mọi thứ của cô,tính mạng,thân thể,đều do tôi định đọat.Nếu còn dám tự ý dùng tính mạng của cô bừa bải,thì đừng trách tôi không khách khí.
Nó gật đậu,mím môi.:-Tôi đã giết..người.!_Giọng nhẹ như không khi tháong qua yếu ớt.
Không thể hiện thái độ,hắn chỉ im lặng nhìn gương mặt nó.
Trầm giọng:-Chỉ là kẻ đáng phải chết.Cô còn phải học rất nhiều.
Cặp mắt to tròn long lanh,nhin hắn không chóp:-Mạng người có thể đáng hay không sao?
-Là kẻ đáng chết thì phải chết.Thế giới hắc đạo không có thứ gọi là thương hại.Một là kẻ thù cô chết,hai là cô phải chết.Hắc đạo không tồn tại bạn,nếu không phải là cộng tác có lợi,thì là kẻ địch._Lời nói như con dao sắc bén mà dạy dỗ nó.
-Tôi chỉ muốn tra thù Tống gia!Tôi không muốn làm công cụ giết người của anh,tôi không muốn làm người hắc đạo gì cả_Nó đang lo sợ,nó biết đã chẵng thể thóat được,nhưng nó chỉ cần trả được thù,sau đó phục tùng hắn,chỉ cần hắn bảo no làm công cụ ấm giường cũng được,nó không muốn hữi mùi máu tanh,đã giết 1 người có lẽ ám ảnh này mang theo nó suốt đời.
-Cô có quyền lựa chọn sao.!_Lại ngữ khí bá đạo độc tài,hắn chẵng cho nó 1 chút tự do,rõ rang muốn bó buột nó trong thế giới của hắn
--Tít—Tít--Tiếng kêu ngoài cửa.Hiện lên gương mặt của Phúc Hoàng trên màn hình đặt trên tường trong phòng. Lão Đại,bên Tống thị có hành động.
Nghe thấy tiếng nói,hắn ngồi dậy,thần sắc điềm nhiên,ung dung bước ra.
-Tôi muốn đi cùng.!_Nó mạnh miệng cất tiếng,nếu là Tống Hào nó cần phải biết.
Dương vĩ không quay lưng lại,chỉ lên 1 tiếng –Được
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
5 chương
11 chương
45 chương
27 chương
27 chương
11 chương
10 chương