Max đứng bất động thật lâu, như chìm đấm vào bóng tối chỉ len lỏi vài thứ ánh sáng từ ánh trăng cửa và bóng đền nhỏ trong căn phòng. « Nếu tôi không ngừng làm tổn thương em, liệu trong lòng em đã bao giờ có tôi không. » Người ta nói hắn không phải là con người bình thường là một Đại Thần, thâm sâu khó lường, không một ai nắm bắt được tâm tư, cũng chưa thấy biểu cảm khác ngoài bộ mặt lạnh lùng, sát khí u ám. Người nào tiếp xúc qua lại gọi hắn là mặt sắc, đã bao giờ thấy hắn cười, bối rối, hay mất bình tĩnh. Chỉ khi hắn cười nhếch môi lại biết sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Có ai thấy được con người này có Đại Thần đến mấy cũng có lúc phải bất lực trước phụ nữ. ----------------------------------------------------------- -Lâu rồi không gặp, cô bé !_Giong nam trêu chộc, vang từ phía sau. Bội Bội nheo mắt xoay lại nhìn, thấy Thiếu Thất liền ngây người. Chỉ là cô hơi choáng khi thấy Thiếu Thất trong bảnh bao, điển trai dưới bộ quần áo lịch thiệp « Rất đàn ông nha » Vô tình lái xe hóng tý gió, lại gặp được Bội Bội đang ngơ ngẫn nhìn thứ gì đó. Liền thú vị tấp xe vào, đến trêu chọc một chút. -Anh…tại sao lại ở đây -Tôi mới hỏi cô sao lại đến đây, nơi đây là quán bar nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố. Cô bé cũng muốn ham vui sao, nơi đây không phù hợp vóiư trẻ con đâu, về nhà đi. Câu nói kinh thường khiến Bội Bội khó chịu hất mátư :-Nè, ai nói anh tôi ham vui. Tôi còn không biết cái nơi này là quán bar gì gì đó mà anh nói. -Vậy nói thử xem cô, đứng ngơ ngác trước cửa quán bar làm gì ?_ Thiếu Thất mịêng cười nheo mắt như tò mò. -Tôi.._Cô do dự ngập ngừng giây lắc. Nếu bản thân nói lạc đường không biết hắn ta sẽ cườithúi đầu hay không. :----…….Tôi, đúng là đến đây chơi_Cô hệch mủi tỏ vẻ húnưg khởi. Lúc cô đến đay, cái gì trước mắt cô cũng rất kì lạ, ánh đèn xe hoiư, cả thức ăn, nơi ở. Nguyệt Hàm luôn chỉ dẫn cô rất nhiều thứ, nhưng vẫn chưa để cô bước ra ngoài. Không biết từ lúc nào cô lại thân thiết vóiư Nguyệt Hàm, còn xem cô ấy như chị em. Lúc nảy vô tình thấy Nguyệt Hàm cãi vả với Max rồi bỏ chạy đi, cô lo lắng lại quên mình là con mù đường, Cứ chạy theo như thế, đến đây lại mất dấu Nguyệt Hàm rồi còn chạy lung tung, tý nữa xém bị cái hộp di chuyển tông rồi( Trông mắt Bội Bội nhìn thấy chiếc xe hơi là chiếc hộp di chuyển). Sợ thì sợ, nhưng bản tinh bướng bĩnh, lại không chịu thua cái gì. Đi lòng vòng thì bị cuốn hút bởi cái nhà đủ màu này. Thiếu Thất nhúng vai, mắt gian tà :-Thế sao không vào đi, tôi chỉ sợ nhóc vào bị người ta đuổi ra vì chưa đủ tuổi. Cô có giấy chứng minh rồi à. Bội Bội xụ mặt ngẫn ra :- Tại sao bị đuổi, tôi 18 rồi sắp đến 19 tuổi rồi đấy sao cứ gọi là cô bé, nhóc con thế. Cái anh gọi lga giấy chứng minh là thứ gì. Thiếu Thất bật cười :-Cô bé vẫn chưa có giấy chứng minh, lại còn đi lung tung. Dược rồi nếu muốn vào để tôi dẫn cô vào. -Không cần, tôi tự đến tự vào_Tính ương bướng, Bội Bội lại ghét cái mặt kinh thường của Thiếu Thất không muốn có liên quan gì tới, hất mặt quay đi. Thiếu Thất không nói gì, chỉ bỏ tay vào túi quần miệng miểng cười khóai chí. Tiếng nhạc ồn ào, cả tiếng người hò hét, chỉ tòan là màu sắc chóp loea. Khiến Bội Bội không chịu đựơc mà nhức mắt bịch tai. « Nơi quái quỷ gì mà kinh khủng thế này, chẳng lẽ lọt vào địa ngục như Ông kể sao » --Áy—Bội Bội vì hoa mắt , bứơc chen lấn nên bị giẫm phải chân. Hơi người nồng nặc, mùi khói và nước hoa cứ sộc vào mũi, khiến cô không quen ắch xì liên tục. -Con ranh, sao mất lịch sự thế_Giọng chua ngoa la lớn cố gống hơn tiếng nhạc. Cô gái với bộ ngực khủng đến mức khiến Bội Bội ngẹt thở, lại còn cao hơn cô cái đầu. Áo xẻ lưng lộ liễu, con chiếc vấy đỏ ngắn đến lắc lư một cái cũng lộ ra chiếc quần trong khiêu khích. -A..xin lỗi_Bội Bội cúi người, ngại ngùng -Xin lỗi sao, Bộ đồ này có biết bao nhiêu tiền không hả. Con nhỏ học sinh cấp 2 như mày thì còn lâu móiư mua nổi. Đua đòi theo người ta đến đây làm gì._Liếc mắt, nhìn Bội Bội đay nghiến xem thừong. -Tiền là thứ gì ? Là bộ quần áo này sao ? Học sinh cấp hai là thế nào, tại sao tôi không thể mua._ ._Bội Bội nhăn mày, cô nói những thứ cô không hiểu. Chỉ biết chỉ vào bộ đồ Cô gái kia. Cô gái từ nhỏ chỉ biết sống với thú rừng, cây lá. Những thứ hái đựơc, bắt được điều không cần phải dùng thứ gọi là tiền để mua, cũng chưa ai từng kể cô nghe về một thế giới khác. Những người sống cùng cô điều là một nhà, ăn cùng nhua, mắc cùng nhau, làm gì cũng cùng nhau làm. Không có từ xa lạ hay ức hiếp. -Con đần này , mày muốn chọc điên tao à, mày xem tao là con khùng hay sao mà hỏi những câu ngớ ngẫn như vậy hả_Cô gái tức giận vì cho rằng Bội Bội đang kinh thường mình, nên giơ tay ra xé chiếc áo sơ mi trắng của Bội Bội.-------Xọet— ---Hơ---- Bội Bội bất ngờ theo phản xạ ôm lấy ngực. Chiếc áo bị xé ra một mảnh vai, nút áo vì vậy bung ra vài cúc trên ngực. Những người xung quanh lại bắt đầu chú ý. Ánh mắt Bội Bội trở nên hoảng sợ, nơi này thật đáng sợ. Cô đột ngột thấy bản thân quá yếu ớt, một chút phản kháng cũng không được, run rãy rơi nước mắt. Thấy Bội Bội khóc, cô gái càng tức giận :-Mày khóc cái gì, mày làm bẩn đồ tao, xé mày một cái áo đã làm ra dáng vẻ tội nghiệp, miếng còn hôi sữa thì đừng bátư chước người ta vào đây ăn chơi, Nói rồi cô giơ tay lên muốn đánh Bội Bội. Bội Bội giật mình rụt người xuống. ----Ơ--- Cánh tay trắng trẻo kia liền bị nắm lại. Cô gái liền vùng ra, nhưng bàn tya kia lại quá chắt và mạnh. Cô gái nhìn lại người gây cản trở mình. Liền hết hồn. Vẻ mặt đẹp trai điểu giả lại trở nên lạnh lẽo :-Cô có gan thì làm lại lần nữa. -Thiếu Ca…._Cô gái hoảng sợ đến xanh mạt, tay chân mềm nhũng ra. Miệng không nói ra lời. Thiếu Thất nhìn xuống Bội Bội mắt ngấn nước nhìn mình hỏang sợ, lại trong động lòng. Khiến hắn ta lại càng tức giận, tay bóp chặt cô gái kia-------------AAAAAAAAAAA--- Cô gái kia tay bị bốp mạnh , miệng không khỏi kêu lónư, lúc này mọi người lại đứng vay quanh thành một vòng tròn. Chẳng ai còn quan tâm việc vui bằng nhìn thấy Thiết Thất Lão đại Masec -Em xin lỗi, không biết đây là phụ nữ của ngài….hức--_Cô gái bậc khóc như đáng thương ôm cánh tay đau đón. -Xem ra bộ đồ cô quý giá như vậy, để tôi xem….._Ánh mátư tà mị, miệng cười kinh miệt------------Xọet…Xọaet----- -----A----- Cô gái lập tức bị Thiếu Thất xé hết đồ trên thân. Khiến thân hình nóng bỏng lộ ra dưới ánh đèn nhấp nháy. Mọi người đựơc một phen tít mắt, nhưng chảng ai dám nói một tiếng. Bội Bội kinh hoảng mở trừng mắt nhìn Thiếu Thất. ---Anh làm gì thế---Bội Bội nắm cánh tay Thiếu Thất ngăn lại. Thiếu Thất nheo mắt :--Là tôi đang giúp cô. -Được rồi, tôi không chấp nhất đau, về thôi được không._Cô tuy không thíhc hành xử này của Thiếu Thất nhưng dù sao cũng là hắn đáng giúp cô, nên đành ngượng ngùng muốn kéo hắn ra khỏi đay, tránh ánh nhìn của mọi người, áo cô cũng đã lộ da thịt xấu hổ đến rưng rưng. Thiếu Thất thở dài, thật chẳng biết làm gì vóiư cô nhóc này. Cởi chiếc áo khóac ngaòi ra đấp lên cho cô che đi da thịt. Ôm Vai cô :---Vậy thì đi thôi. Để lại bao ánh mắt kinh ngạc, trong lòng điều nghĩ Thiếu Thất đang khẳng định người phụ nữ của mình. Còn cô gái kia chỉ biết xấu hổ bỏ chạy. Không phải bị thấy hết da thịt, mà là bị sỉ nhục. Cuối cùng, cả hai đến ngồi trên chiếc xích đu nơi công viên. Trên tay Bội cầm ly sữa nóng, chậm chừng muốn nói gì đó. Thiếu Thất đành phá bầu không khí tĩnh lặng này, thở hắc ra một cái, miệng cười trêu :-Sao đây, cô nhóc sợ à. Bội Bội vừa nghe liền nhìn lên Thiếu Thất, tâm tình hơi bối rối. -Cô bé, trên đời này nếu chỉ biết sợ hãi, yếu đuối trước kẻ khác thì chính là đang tự giết mình. -Tôi…_Bội Bội mím môi, giọng run nhỏ :---Tôi làm sao có thể không sợ. Anh có biết cuộc sống khổ sở thế nào khi người thân mình rời bỏ mình đến một nơi khác vĩnh viễn…cũng không trở về. Cảm giác….sống trên một nơi xạ lạ, cái gì cũng không biết, những người ở nơi đây thật nhiều..thật nhiều, họ không cười, không thân thiện, thật sự rất đáng sợ. Càng nói Bội Bội càng hoảng sợ co rút người, nước mắt ứa ra. Thiếu Thất nhìn Bội Bội giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, chỉ là đang cố nhe nanh múa vuốt nhưng thật ra rất sợ hãi. Tay Thiếu Thất vướng lên ngập ngừng muốn xoa đầu Bội Bội. Nhưng rồi lại bỏ ý định xem Bội Bội là một con mèo nhỏ, không muốn cô cảm thấy đây là sự thương hại, với tính cô ngang bướng sẽ khó mà chấp nhận. Không khéo lại làm cô kích động hơn. -Thôi nào, chẳng phải cô cũng có một người chịu ngồi nghe cô than vãn đây sao. Cô xem tôi cũng rất khổ sở, tự nghĩ rằng sao phải chịu đừng nhìn con gái trước mặt mình rơi lệ..Ây da…nhìn người ta đang nhìn kìa, cô có biết họ đang nghĩ gì không. Bội Bội hít mũi, lắc đầu ngây ngô. -Họ đang nghĩ…Ya người đàn ông kế bên cô gái kia chắc chắn là đang ăn hiếp cô gái rồi. Đúng là đồ tồi mà. Sao có thể làm cô gái xinh đẹp như thế khóc chứ._Thiếu Thất khua môi múa mép, giả giọng to tiếng đóng kịch. Bội Nội lức đầu có chứt hết hồn, sau lại bật cười :----Hì..hì— Nhìn nước mắt vẫn còn động trên gương mát Bội Bội. Thiếu Thất mĩm cười an ủi, tay lau đi nước mắt cô. Bội Bội hơi bất ngờ rụt đầu xuống, nhịp tim đạp thật nhanh, « Bàn tay của anh ta thật ấm ». Rụt rè ngước lên trông Thiếu Thất vẫn còn đang mĩm cười dịu dàng -Nếu…như anh không hay trêu chọc tôi, cứ như thế này…rất giống như…. Thiếu Thất nhìn sự ngập ngừng của cô, lại tò mò nhíu mày nhìn vào ánh mắt cô :----Giống như thế nào… ? -:…..Giống một người thân. Bội Bội mím môi quay mặt đi. Cô hối hận xém chút lại nghĩ mình đang trèo cao, cho rằng Thiếu Thất và cô nảy sinh tình cảm nam nữ, cô vội gạt đi ý nghĩ cho là điên rồ ấy, làm sao người như anh ta có thể để ý đến cô, con bé mồ coi lưu lạc không chốn nương tựa này. Cô tự cười mình.