-CÁI GÌ, TỐNG HÀO BỎ TRỐN._Nguyệt Hàm tức giận bật dậy. -Bình tĩnh đi, Nguỵệt Hàm, trước tình hình công ty đang bên bờ vực phá sản. Việc ông ta bỏ trốn là điều đương nhiên thôi._Phúc Hòang kéo cô lại -Có lục tung cả thế giới này cũng phải tìm ra lão khốn đó._Cô kích động giựt tay Phúc Hòang ra. -Lạc Tư , mau tìm Max. Không biết tại sau Max đi đâu mà không liên lạc được. Trịnh Nguyệt Hàm dùng năng lực của mình chạy đi như tốc độ. Ánh mắt lạnh lùng quét khắp mọi nơi Nửa ngày chạy khắp nơi không tìm ra, cuối cùng cô dùng năng lực ẩn người vfao căn phòng của Tống Hào. Tránh để người khác phát hiện. -CÔ..CÔ—Tống hào kinh hỏang, đang ngồi bật dậy như muốn hét lớn, nhưng lại cứng miệng ú ơ không ra lời. --Cọc…cọc..cọc… Đôi chân uyển chuyển chậm chạp bước tới, Ánh mátư lạnh lẽo, như muốn nuốt lão vào bụng. -Cô sao..có thể vào được. KHÔNG..đừng lại_ Tống Hào hụt chân lùi ra sau đụn phải cạnh tủ. Giọng chán ghét lại ám muội, Nguyệt Hàm miệng cười kinh miệt:- Tìm ông cả ngày, thì ra là trốn ở đây. Người ta nói ông bỏ trốn thì ra chỉ là muốn đánh lừa thiên hạ. Lão già ông nghĩ nơi nguy hiễm nhất là an toàn nhất à. Haha.. -Cô muốn làm gì, tôi sẽ gọi người. _Giọng run run, bỡi vì nét mặt của Nguỵêt Hàm lúc này khiến lão vô cũng sợ hãi, giống như một con chó con thất thế. -Gọi ai…tôi cũng muốn thử xem ông gọi ai tới đây. Không chừng mấy phút sau ông đã nằm trong tù rồi. -Con oách con, biết trưóc ngươi cản trở như vậy đáng lý năm đó ta đã chôn ngươi với cha mẹ ngươi. -Rất tiết làm ông phải hối hận rồi, tôi không dễ dàng chết như vậy đâu. Lão khốn, tại sao ông có thể ung dung như vậy được khi giết chết biết bao nhiêu mạng người, hủy hoại gia đình tôi. Khiến tuổi thơ tôi phải cam chịu nhiều đau đón như vậy. Hôm nay nhất định đồi ông trả gắp 10 lần._Nguỵet Hàm nóng giận gằng tiếng lớn. -Haha…_Tống hào cố gặng ra tíeng cười chế nhạo.Vương mắt hoang độc. -Ông cười cái gì? -Haha..ta cười cô ngu xuẩn. Muốn trả thù sao. Giết ta tthì coi như đơn giản, nhưng người đàn ông bên cạnh cô liệu cô có khả năng đồi mạng hắn không. Nguỵệt Hàm nheo mắt.:-Ý ngươi là gì? Ngươi muốn nói Max -Xem ra..cô chưa biết gì. Người đàn ông bên cạnh cô đúng là không hề tầm thường , từ nhỏ đã lộ ra khí chất, ngay cả ta đây bao nhiêu năm lăn lộng trải qua bao nhiêu phong ba, cũng phải e dè trước một thằng nhóc._Vẻ mặt hồi tưởng, lão vẫn còn không thể quên năm đó. “ –Thằng nhóc, đây không phải để thằng nhóc hỉ mủi như ngươi đến. Vẻ mặt bầu bĩnh, lại lộ ra nét đẹp trai dáng yêu, ” Đôi mắt lão Tống trở nên kì dị, liếc qua cái tử có nút đỏ. Không kịp suy nghĩ lão nhào tới bấm vào. --Tít--- --Xì----- Làn khối trắng sà từ trên xuống phủ mất tầm nhìn của Nguỵêt Hàm. Cánh cửa phía sau cũng từ động mở ra, ánh đèn led xanh đỏ mờ ảo. -Còn muốn trốn---_Nguỵêt Hàm nghiến trăng. Đôi mắt hiện lên màu đỏ máu -----Bùm—xỏeng--- Các bóng đền theo lối đi bất chợt bị sự tức giận của Nguỵệt hàm mà nổ tung liên tiếp. Tống Hào vừa chạy vào tầng hầm vừa hỏang sợ chân run run nhìn về phía sao. Biết chạy không phải cách, vừa kịp bị Nguỵệt Hàm nắm tay. -----Tít—Tít—Tit--- Cửa bang bằng kính liên tục chốp. Làm Nguỵệt Hàm phân tâm chú ý, lão liền nắm cơ hội. chạy đến bộ phận máy do lão thiết kế. Không ngờ căn hầm bí ẩn lại chứa nhiều thứ kĩ thuật hiện đại. Hầm không những rộng, còn nhiều ánh đèn sáng rọi, bứơc tới đầu đền liền nháy sáng lên. Nguỵệt Hàm biết vào xào quỵêt lão rồi, có năng lực đi nữa cũng phải cẩn thận, dù gì bản thân cũng chưa có thể điều khiển tòan bộ được sức mạnh trong cơ thể. -Con nhỏ chết tiệt, vào được đây đừng mong ra khỏi_Lão cười gian ác. Bấm cần điều khiển chiếc máy khủng lộ, tất cả điều lắp kính chống đạn dầy. Nguỵêt Hàm nhìn chiếc máy giống như chiếc xe tăng . Những cái lỗ lớn trên thân máy chắc chắn là nơi phát đạn. Cô nheo mắt di chuyển lùi ra xa, trên người liền bắt đầu biến đổi. ---ĐùNG--- ----TÍT..TÍT..È.È Kinh ngạc! Tát cả nơi cô đứng liền xuất hiện bộ lưới điện bao bọc xung quanh. Nhìn bằng mátư không thấy, nhưng khí đeo kính được thiết kế của Lạc Tư vào sẽ nhìn thấy lưới điện. -Có giỏi thì ông ra đây đối diện đấu một trận, đừng như con rùa rút đầu, thật mất sĩ điện_Nguỵet Hàm cố ý nói kích, nhưng e rằng lão ta quá khôn ngoan. -Khà..Kha…ta không dạy dột đem thân già này nạp mạng cho cô đâu. Thử xem con cưng của ta sẽ xử lý cô thế nào_Lão cười ta, tây bấm liên tục các nút vào màn hình. ----Bằng----Bằng----Bằng---- Đùn.Đùn..Đùn… Đạn liên tục bắng ra nhưng rồi tan biến mất. Xuyên qua cơ thể Nguỵet Hàm chẳng để lại dấu vết gì. -HỞ..KHÔNG THỂ THẾ ĐỰƠC..HỪM…CÔ…CÔ KHÔNG PHẢI NGƯỜI _Lão Tống hỏang hốt gầm lớn, lồng ngực thở mạnh. Môi khẽ nhéch, ánh mắt mang ý kinh miệt:- Xem nào, bây giờ ông mới biết tôi không phải người sao. Dứt câu Nguỵệt Hàm không biết hiện đâu ra cây súng lớn. Dậm Chân phóng lên cao như con đại bang. Một tay phá hủy rách cả lưới điện bị bao quanh. -Đùn— Lão Tống ngẫn Người cho tới khi nhìn thấy thân hình sừng sững của Nguỵet Hàm đứng trên đầy chiếc máy đới diện với Lão chỉ cách một tắm kính. ----Nguyệt Hàm chỉa mủi súng xuống. Đôi mắt lạnh toát, tay dứt khóac bóp cò.---Kết Thúc đi--- -Không dễ đâu._Lão tống nhanh tay bấm nút khác, khiến nắp sắt xe bất chớt bung ra, Làm Nguỵệt Hàm không kịp ngờ văng xuống, lấy đà cô cuốn người giữa không trung trụ một chân đáp xuống an toàn nếu không may đã bị đạp đầu xuống đất. Cơ thể Nguỵệt hàm thật ra có thể xuyên qua, nhưng bộ não thì không, đó chính là điểm yếu do năng lực của loại vỉut chưa đồng bộ phát tán. -Hơ—Hự-- Những mũi kiếng nhọn liên tiếp bay ra hướng về phía Nguỵet Hàm. Cô bay qua bay lại tránh chúng. Ngày càng nhiều sơ suất cô để nó xướt qua mặt, --Chiếu—Chiếu---Chiếu--- Ngươi không biết sap, ta bất tử..her_Nguỵet Hàm thách thức, cười lạnh, ánh mắt tràn màu máu. Màu tóc cũng biến đõi thành tím. Đôi mắt đỏ nỗi gân, chỉ là không xuất hiện nanh và máu miệng trên mặt nếu không sẽ giống những con zombie đột biến. Bần tay nỗi đầy gân đen chạy dọc rẽ nhánh khắp cơ thể. Cô đánh một cái vào xe----Đùng—RẦm— Đầu xe mốm thũng xuống. -Cô, thật ra cô bị cái gì, thành ra đáng sợ như thế_Lão Tống run rãy, mất kiểm soát, nhìn Nguỵêt Hàm bắt đầu toán mồ hôi lạnh, cánh tay không còn điều khiển nỗi bảng điện điều khiển. Nguỵệt Hàm nghiến răng phóng lên đập mạnh vào tắm kính dầy liền nứt trắng ra. Nguồn sưc mạnh quá lớn đẫy liên tiếp, khiến cô không tiếp nhận lập tức, tay đột nhiên co giựt không theo chủ ý---Ư..---- Tống Hào xanh mặt trắng bệch:-Đừng.. đừng giết tôi. NGuỵet Hàm càng nghe giọng lão càng điên tiết, mất kiểm soát, tây đạm mạnh, lần này tắm kính tung vỡ ra. Khiến mảnh vỡ ghim vào vai lão. Nhanh chân muốn tẩu thoát, lão ôm vai túng cửa ra bỏ chạy. --Hự..A--- Nhìn Nguỵet Hàm như đang mất khiểm soát, tay co giựt lựa lúc Tống Hào kéo thời gian chạy trốn -Nếu cô tha cho tôi, tôi sẽ nói cô biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ cô._NÊp nhăn chằn chịch trên mátư lão hiện rõ, đau đớn ôm vai thở mạnh nói. Trịnh Nguỵêt Hàm bắt đầu chú ý. _Dù người có nói…cũng chưa chắc ta tha mạng cho ngươi. -Hộc…cho..cô biết…ai mới chính là người sai khiến ta …. Lão Tống vừa định nói tiếp. Bất ngờviên đạn nhọn từ đâu—Đùng--vèo--- Bay qua hướng Tống Hào. Nguyệt Hàm vừa mói phản xạ, chưa kịp cản. --Phụt-- -CHA…HỰ ..PHỤT.._Tống A Vĩnh kịp thời xuất hiện bay ra thật nhanh, cản trước mặt Tống Hào. A Vĩnh đỡ lấy phát đạn vô danh kia ghim xuyên qua lòng ngực. Máu phun ra, thắm qua người Tống hào. Lão Tống hỏang lọan, mắt đau đớn khụy xuống, đỡ lấy con trai. Nguỵệt Hàm cũng kinh hỏang, cơ thể liền mất hết năng lực trở lại bình thường, chỉ cô đôi mắt vẫn rực đỏ chưa tan. -Tống A Vĩnh—Nguyệt Hàm chạy tới gọi lấy tên anh. A Vĩnh co giựt máu miệng rào ra.:-Cha, đừng…sai lầm nữa, cũng ..đừng làm hại cô ấy. -Thằng con ngốc nghếch này _Lúc này ông không còn chút tà ác nào, chỉ còn lại sự xót xa và sự yêu thương của 1 người cha. Nuớc mắt ông bất chợt rơi xuống. Nguyệt Hàm rơi lệ không ngừng nắm lấy tay A Vĩnh thật chắc:-Anh điên rồi, anh không được từ bỏ…hức. A Vĩnh tay dính máu run run chậm chạp sờ lấy gương mặt cô gái anh yêu thương. Lau lấu nước mắt gương mạt cô.:-Đừng khóc, anh từng nói …hộc…em khóc rất xấu, nên đừng khóc…ưm.. anh thích em cười, em cười… rất...rất xinh -Không, em không phải thiên thần, không như anh nghĩ, anh không đựơc chết…hức…_Cô khóc cáng lớn, sau anh lại như vậy, sau đến bây giờ tình cảm của anh vẫn khiến cô đau lòng đến vậy. -6 năm…sáu năm chờ em, có thể bây giờ anh không chờ được rồi… Anh biết…em hận cha anh, bây giờ anh trả nợ giúp ông ấy, chỉ cần em đừng mang thù oán mà sống nữa…em phải thật hạnh phúc. Sống không phải để mang hận thừ…sống để được hưởng hạnh phúc móiư có ý nghía…Hứa vóiư an hem phải vui vẻ hạnh phúc…được không. --Hức…hức…em không muốn, chỉ cần anh không chết, em mới hạnh phúc. Lúc này đám Lạc Tư , Phúc Hòang và Bội Bội đã tìm ra và xuất hiện nhìn thấy cảnh này điều trầm mặt. Bội Bội tinh ý nhìn lên. Bên trong bóng tối bị một phận ánh sáng che lấp, Bóng người cao lớn mà không ai hay biết. Cô nhận ran gay liền phản ứng quan sát vẻ mắt hắn đầy phứt tạp. --A Vĩnh thở mạnh, gượng cười nói:--Nói anh biết…em có yêu anh không.? Nguyệt Hàm trầm mặt, mím chát môi ngập ngừng:--em..em… Phúc Hoàng chạy lại kéo Nguỵệt Hàm:-Anh đã kêu xe cấp cứu, dừng dài dòng nữa. Thân ảnh đen sừng sững ẩn hiên trong bóng tôi, lạnh lẽo đến rút xương. Âm khí dầy đặt, mang một khí chất vương giả khác thường. Max lạnh lùng bước ra từ trong một căn phòng kín khác. Ánh sáng cũng tự động sáng rọi lên chỗ đứng của hắn. Làm tất cả giựt mình nhìn lên, phản ứng ngạc nhiên. -Max, anh đến..từ lúc nào!_Lạc Tư buộc miệng kinh ngạc hỏi. Gương mặt băng lãnh, không mốt chút cảm xúc, giống như những gì hắn thấy chắc có gì đáng bận tâm. Nguỵêt Hàm chau mày, suy đóan ra liền cất tiếng:- Là anh làm sao?