“Phụ quân…” Không để ý đến lời nói của Phạm Âm, Tinh Linh Vương trực tiếp rời khỏi phòng. Phụ quân vẫn còn đang mặc đồ ngủ mà… Nhất định là chuyện quan trọng, chưa từng thấy phụ quân gấp gáp như vậy, Phạm Âm kéo lại quần áo, sửa sang lại đầu tóc. Vừa mới chuẩn bị nằm xuống lại nhìn thấy quyển sách bên cạnh gối đầu, “Mị hoặc thuật sơ cấp nhập môn… Sách quỷ gì chứ, chẳng có chút tác dụng nào cả!” Vừa nói xong thì quyển sách nằm trên tay đã hiện một ngọn lửa nhỏ, giây kế tiếp, quyển sách này chỉ thoáng cái đã bị ngọn lửa cắn nuốt, không còn dư lại chút tro tàn nào. Buổi sáng lúc tỉnh lại, Tinh Linh Vương đang ngủ ở bên cạnh Phạm Âm. Lẽ ra bây giờ phải nên chia phòng ngủ với Tinh Linh Vương rồi nhỉ, ừ… lần sau đề cập với phụ quân mới được. Bởi vì đốt sách, cho nên không tránh khỏi bị thầy giáo mắng cho một trận. Còn nói Tinh Linh Vương làm sao có thể trúng chiêu, lá gan cũng quá lớn rồi, lại dám lấy Tinh Linh Vương luyện pháp thuật. Thầy vẫn oán trách mãi cho tới khi Nguyệt Bạch đến mới thôi. “Nguyệt Bạch… thầy ức hiếp ta.” Phạm Âm vẻ mặt tủi thân cọ vào trong lòng Nguyệt Bạch, khóc lóc kể lể với Nguyệt Bạch. Thầy giáo hổn hển nói: “Là em đốt sách của thầy, còn ở nơi này khóc lóc kể lể với Nguyệt Bạch!” “Nguyệt Bạch…” Phạm Âm dùng mặt cọ cọ Nguyệt Bạch. Nguyệt Bạch nói: “Là sách gì?” “Cái đó… cũng không có gì… ha ha…” Thầy vừa nói vừa lùi lại, “Cái kia, học trò Phạm Âm, sau này không được lấy việc đốt sách làm sở thích lúc rảnh nha.” Phạm Âm ở trong lòng Nguyệt Bạch làm một cái mặt quỷ, thầy giận trắng mặt, Nguyệt Bạch cười lễ phép, dẫn Phạm Âm rời đi. Nguyệt Bạch và Phạm Âm đi tới trên một bãi cỏ xinh đẹp, Phạm Âm đặt mông ngồi xuống, Nguyệt Bạch đứng ở bên cạnh không ngồi xuống. “Không đi?” Nguyệt Bạch hỏi. “Ừ… không đi.” Phạm Âm nói, “Ta không muốn gặp những tinh linh đến từ bên ngoài.” “Tại sao?” “… Chính là không thích.” “Các tinh linh thích ở cùng nhau.” “Nhưng ta không phải là tinh linh.” Phạm Âm ngẩng đầu, “Ta không phải là một tinh linh hoàn chỉnh, bọn họ không thích ta. Ta có huyết thống của nhân loại, xuất thân cũng không cao quý.” “Ngươi là con của Tinh Linh Vương.” Nguyệt Bạch phản bác nói. Phạm Âm lắc đầu: “Ta không phải, mọi người đều biết ta không phải, ta không cách nào tự nhiên nói với bọn họ, ta là người nhà Galanodel.” “Sao ngươi lại biết chứ, sau khi nhận nuôi ngươi Tinh Linh Vương đã cấm các tinh linh bàn tán thân thế của ngươi.” Nguyệt Bạch nhìn Phạm Âm đang ngồi trên bãi cỏ nói. “Ta chính là biết.” Phạm Âm phồng má, trầm mặc một lát nói, “Không được nói với phụ quân, ta chỉ nói cho ngươi.” “Ừ…” Nguyệt Bạch suy nghĩ một lúc nói, “Mọi người đều rất hiếu kỳ, rất nhiều nữ tinh linh đều muốn làm mẹ của ngươi.” “Hả?” Bọn họ muốn gả cho Tinh Linh Vương sao? Cũng đúng… Tinh Linh Vương anh tuấn mạnh mẽ như vậy, tính cách lại dịu dàng săn sóc, là nữ thì đều muốn lấy người đàn ông như vậy thôi. Phạm Âm cúi đầu. “Phạm Âm cảm thấy thế nào?” Nguyệt Bạch thử thăm dò nhìn hắn. Phạm Âm nói: “Ta? Không quan trọng.” Nguyệt Bạch cười không nói gì. “Đúng rồi, Nguyệt Bạch lúc nào mới đính hôn đây?” Phạm Âm đứng lên. “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Nguyệt Bạch nghi ngờ nhìn Phạm Âm. “Ta biết tinh linh mấy nghìn năm không kết hôn là chuyện bình thường, nhưng mà Nguyệt Bạch vẫn chưa có người mình thích sao?” Phạm Âm cười hì hì nhìn Nguyệt Bạch. Nguyệt Bạch chỉ cười, lại không có trả lời, “Nếu như không đi tới đó thì phải ngoan ngoãn đi học.” Nói xong liền xoay người đi. Xì, trả lại thằng nhóc giả bộ thâm trầm cho ta. Các tinh linh đến rừng rậm Tinh Linh Vương tất nhiên sẽ đưa tới đủ các loại quà cáp. Tinh Linh Vương cất chúng nó ở trong một căn phòng hoa lệ, có ngày, Tinh Linh Vương dẫn Phạm Âm vào căn phòng kia, nói với hắn, nếu như thích gì thì có thể lấy nó đi. Trong phòng chất đầy các loại đồ vật xinh đẹp. Có quần áo làm từ tơ vàng chỉ bạc, có dây chuyền, nhẫn chứa ma pháp, có cả sách ma pháp cổ xưa thần bí. Phạm Âm ở trong phòng dạo một vòng, hắn không hứng thú với những thứ này, lúc hắn muốn cùng Tinh Linh Vương rời đi, lại phát hiện một tấm gương bị vải che lại. Mặt gương bị che khuất, Phạm Âm không nhìn thấy, chỉ thấy những hoa văn phong cách cổ xưa trên khung gương, sinh động như thật, nhất định là kiệt tác của người lùn. “Đây là gì?” Phạm Âm chỉ vào nó hỏi Tinh Linh Vương. Tinh Linh Vương cười nói: “Đây là gương có thể nhìn thấy dáng vẻ chính mình một trăm năm sau.” Phạm Âm chớp chớp mắt: “Chính xác không?” Tinh Linh Vương nói: “Rất nhiều người nói nó không chính xác.” “Vậy ta có thể nhìn không?” “Có thể.” Tinh Linh Vương kéo vải xuống, Phạm Âm mở to mắt nhìn một chút, sau đó lại đứng trước mặt Tinh Linh Vương, vươn tay ôm lấy cổ của y. “Phụ quân… Ngươi nhìn thấy gì vậy?” Phạm Âm ngẩng đầu hỏi. Tinh Linh Vương ngẩn ngơ nhìn gương, không nói gì. Phạm Âm lại quay đầu nhìn gương, trong gương chiếu ra cảnh vật tĩnh lặng xung quanh, còn có Tinh Linh Vương đứng ở trước gương, nhưng không có bóng dáng của chính Phạm Âm. Lẽ nào là bởi vì do mình có huyết thống nhân loại? “Phụ quân…” Thân thể Phạm Âm cọ cọ trong lòng Tinh Linh Vương, “Ngươi nhìn thấy cái gì?” “Không có gì…” Tinh Linh Vương vươn tay vẩy một cái, tấm vải kia đã lần nữa che tấm gương lại, “Bé con lại đi nhìn thử đi, còn muốn có cái gì khác không.” Phạm Âm thả tay xuống, đi mấy bước, quay đầu lại nói: “Mặt gương kia có gì kỳ lạ phải không?” Tinh Linh Vương hơi xuất thần, “Bé con nhìn thấy cái gì?” Phạm Âm lắc đầu: “Ta không nhìn thấy gì cả.” Chỉ chỉ mặt gương kia, “Nơi đó không có bóng hình của ta.” Suy nghĩ một lát lại nói, “Lẽ nào nói ta một trăm năm sau chết mất rồi?” Tinh Linh Vương cười nói: “Ta nhìn thấy được dáng vẻ của ngươi, hẳn là bộ dáng mười sáu tuổi, một trăm năm sau vẫn chưa chết.” “Nhưng mà ta không nhìn thấy…” Phạm Âm nhăn nhăn mũi, lại lần nữa chạy đến trước người Tinh Linh Vương, “Phụ quân, vậy chúng ta hẹn trước, mỗi một trăm năm vào ngày này sẽ đến đây nhìn gương được không?” Tinh Linh Vương cười: “Có lẽ cái gương này không chính xác, với lại ngươi cũng nhìn không thấy, không phải sao?” Phạm Âm bĩu môi: “Cho nên mới muốn phụ quân giúp ta nhìn đó, được không?” “Được.” Trong giọng nói của Tinh Linh Vương mang theo cưng chiều ôn nhu. Phạm Âm cười rời đi, tầm mắt của Tinh Linh Vương hơi thoáng dừng lại ở trên tấm gương, sau đó thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe được, nhắm hai mắt lại. “Phụ quân.” Phạm Âm lại đi qua, trong tay nâng một cây cung, đưa cung tới trước mặt Tinh Linh Vương nói: “Ta muốn nó, có thể chứ?” Tinh Linh Vương nhận lấy cây cung nhìn thử, trên cây cung tinh tế tỉ mỉ màu trắng này có khắc hoa văn xinh đẹp, mặc dù không phải do người lùn chế tạo, nhưng mà cũng đẹp hơn nhiều so với tinh linh tự mình làm ra. Thân cung này làm từ sừng tê giác trắng, mặt trên khảm nạm đá quý ma pháp xinh đẹp. Dây cung là làm từ lông bờm của Thú Một Sừng, với ánh mắt của Tinh Linh Vương đây cũng là một cây cung không tệ. “Cây cung này là của ngươi rồi.” Tinh Linh Vương trả cung lại cho hắn, “Nhưng mà ngươi còn chưa biết dùng cung, có lẽ nó thích hợp với Nguyệt Bạch hơn.” “Mới không cần cho y.” Phạm Âm bĩu môi, “Ngày mai ta sẽ đi học bắn cung tên.” “Đây là cung ma pháp, không cần dùng mũi tên.” Tinh Linh Vương lấy cây cung từ trên tay Phạm Âm qua, nắm ở thân cung, lúc ngón tay nắm ở trên dây cung kéo nó ra thế mà xuất hiện một mũi tên màu đỏ. Tinh Linh Vương buông dây cung, mũi tên màu đỏ gào thét bay ra, chỉ một bước đã biến mất trong không khí. “Mũi tên… biến mất?” Phạm Âm kinh ngạc nhìn Tinh Linh Vương. Động tác đẹp mắt của Tinh Linh Vương như nước chảy mây trôi, khiến Phạm Âm hâm mộ không thôi. “Đây là cung kết hợp với ma pháp, muốn để cho mũi tên biến mất thì mũi tên sẽ biến mất.” Tinh Linh Vương cười, “Nếu muốn dùng nó thành thạo thì trước tiên phải học tốt ma pháp đã.” “Uhm…” Phạm Âm đáp một tiếng, qua mấy ngày sau thì cây cung xinh đẹp này đã bị vứt xó, trở thành một vật phẩm trang trí trong phòng Tinh Linh Vương. Tinh linh lúc trước tới tham gia tụ hội sau một năm mới lần lượt rời đi, tuy rằng không được gặp đứa con trong truyền thuyết của Tinh Linh Vương, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một nhân loại tóc đen qua lại ở trong rừng rậm tinh linh, ngay cả mặt cũng chưa thấy rõ thì đã biến mất tung tích.