Tĩnh Lạc Truyền Kỳ
Chương 10
Cuối cùng thì ngày thọ yến của thái hậu cũng đã đến.
Thọ yến lần này của thái hậu chính là được tổ chức ở ngự hoa viên. Khắp hoàng cung giăng đèn kết hoa rực rỡ. Dọc theo con đường đá dẫn đến ngự hoa viên, hai hàng hoa đăng sáng chói, lung linh huyền ảo. Phải nói là thọ yến năm nay của thái hậu là vô cùng hoa lệ, long trọng phi phàm, thanh thế cực lớn.
Sở dĩ năm nay yến thọ của thái hậu được tổ chức kỳ công như thế, cũng là vì năm nay sứ giả đến tham dự lần này đều có thân phận cao quý. Đặc biệt là Hộ Quốc công chúa của Thần Phong đế quốc. Đông Thanh đế không chỉ muốn thăm dò thực lực của Thần Phong đế quốc, mà y còn muốn thông qua thọ yến lần này phô trương thực lực của mình để thị uy trước Thần Phong đế quốc mới thành lập này.
Các sứ giả các nước và đại thần của Đông Thanh quốc đã bắt đầu tiến vào ngự hoa viên và từ từ an vị. Mỗi người đều mang những sắc thái và tâm tình khác nhau.
Tĩnh Lạc hôm nay vẫn phục trang giản dị như mọi ngày. Nàng một thân tử y đạm mạc, phủ bên ngoài là lớp áo the được dệt từ tơ tằm Thiên Sơn, nhẹ nhàng thoát tục nhưng vẫn không kém phần quý phái. Suối tóc dài xỏa một bên, được cố định bằng một chiếc trâm tử ngọc trong suốt long lanh, cực đẹp. Hắc Luân, Lục Ngọc, Đa Khắc Nhĩ, Y Tầm Oa Tra phân biệt tả hữu đi theo phía sau.
Nàng vừa bước vào mọi sự chú ý đều dồn về phía nàng, một phần vì mộ danh vị Hộ Quốc công chúa của Thần Phong đế quốc trong truyền thuyết, một phần vì say đắm trước vẻ đẹp của nàng. mặc dù lạnh lùng xa cách, nhưng vẫn làm người ta không kìm lòng được mà ngắm nhìn.
Tĩnh Lạc an vị kế bên Tây Bạch Tam hoàng tử, Tây Triều Minh. Hắn nhìn thấy Tĩnh Lạc thì cũng mỉm cười, theo lễ nghi chào hỏi.
Lúc này, một thanh âm bén nhọn vang lên.
“ Thái hậu giá lâm.”
“ Hoàng thượng giá lâm”
“ Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Hiền phi nương nương giá lâm.”
Thanh âm vừa dứt, phương hướng hai hàng cung nữ tách ra, ở giữa là một lão phụ nhân tuổi đã thất tuần xuất hiện, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, dung nhan vẫn còn sắc sảo – đó chính là thái hậu Đông Thanh quốc. Bên trái là Đông Thanh đế, dáng vẻ uy phong, nghiêm cẩn. Bên phải là hoàng hậu Đông Thanh quốc. Phía sau Thục phi cùng Hiền phi, còn có hai vị hoàng tử và công chúa phân biệt tả hữu đi theo hầu.
Các quần thần đồng loạt đứng dậy hô: “ hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế…. thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Hiền phi nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…”
Còn sứ giả các nước và Tĩnh Lạc chỉ đơn giản đứng dậy nghênh chào mà thôi.
“ Các khanh bình thân.” Đông Thanh đế giọng nói ấm áp lại tràn đầy uy nghiêm vang lên.
Chúng quần thần cùng các vị sứ giả cũng bắt đầu ngồi lại vị trí của mình.
“ Hôm nay là đại thọ cùa thái hậu, khắp chốn cùng vui, trẫm tại đây xin đa ta các vị khách quý đã không quảng đường xa đến tham dự thọ yến hôm nay.” Đông Thanh đế tay nâng ly rượu, nói.
“ Yến tiệc chính thức bắt đầu đi…” Đông Thanh đế phất tay hạ lệnh.
Lệnh Đông Thanh đế vừa hạ, một đoàn vũ cơ liền bước lên đài biểu diễn. Trong lúc đó, cung nữ đang cầm các bình rượu ngon, hầu hạ các thượng khách.
Mỹ vị nhân gian, khúc nhạc du dương làm người ta không khỏi say mê, nhưng chỉ có Tĩnh Lạc không để tâm đến loại yến tiệc cung đình này.
Nàng khẽ liếc mắt nhìn trên bệ cao, Hiền Phi Lý Nhược Mai vẫn một thân thanh y cao quý, vẻ mặt luôn mỉm cười nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nàng ta đã có chút tiều tụy, mệt mỏi. Có thể là do bị mất ngủ đi ???. Tĩnh Lạc tựa tiếu phi tiếu nhìn, đáy mắt ẩn ẩn ý vị thâm trường.
Lúc này, công công kế bên Đông Thanh đế lớn tiếng liệt kê các quà mừng các quốc dâng tặng.
“ Tây Bạch quốc dâng lên một đôi huyết như ý, mười viên dạ minh châu ngàn năm.”
“ Nam Chu quốc dâng lên năm tòa san hô ngũ sắc, một đôi đào mừng thọ lam thủy tinh.”
“ Bắc Huyền quốc dâng lên Thiên Tàm Ti một đoạn, huyết trân châu hai mươi viên.”
“…”
“…”
“ Thần Phong đế quốc dâng lên hãn huyết bảo mã ba trăm con, Huyết Sâm vạn năm một củ, Thiên Sơn Tuyết Liên ba đóa, Băng Thiên Diệp Thảo một đóa …”
Công công vừa nêu lên ‘ Băng Thiên Diệp Thảo’ vài vị thái y và một số người ở đây liền trầm trồ hô lên, mang chút luống cuống.
Không luống cuống sao được, vật mà Thần Phong đế quốc dâng lên, ngoại trừ hãn huyết bảo mã là cực phẩm chiến mã, ai ai cũng biết ra. Thì các loại dược thảo Hộ Quốc công chúa dâng lên phải nói là cực kỳ quý hiếm, món sau giá trị hơn món trước. nhất là món cuối cùng Băng Thiên Diệp Thảo – loại cỏ tiên trong truyền thuyết.
Người học y hay có chút kiến thức y lý không ai là không biết loại danh thảo này. Nhưng chưa có ai được diễm phúc nhìn thấy nó vì nó là loại thảo dược này là một loại thảo dược có thiên tính, không dễ dàng nhìn thấy mà có nhìn thấy thì cũng không dễ dàng chạm vào nó huống chi là hái nó xuống. Thế mà Hộ Quốc công chúa lại hào phóng tặng luôn cả một đóa a.
Thái hậu gật gật đầu, ôn hòa tươi cười tỏ vẻ hài lòng trước tấm thịnh tình của sứ giả các quốc.
“Ai gia, thật sự cảm ơn các khách quý đã không ngại đường xa cất công tới dự yến thọ của ai gia.” thái hậu từ ái nhìn xuống khách quý hỏi.
“ Thái hậu, hoàng thượng, lần này Nam Cung Diệu ta vâng mệnh phụ hoàng tới quý quốc làm khách. Thứ nhất là vì chúc thọ hoàng thái hậu.” Nhị hoàng tử Nam Cung Diệu cử chỉ cuồng mị nói.
“ Thứ hai… là vì phụ hoàng của ta hi vọng tình hữu nghị của hai nước càng thêm gắn bó, nên hi vọng cùng Nam Chu quốc cung Đông Thanh quốc có thể kết tình thông gia.” Hắn từ từ nói lên mục đích của mình, nở một nụ cười ma mị.
Lời của nhị hoàng tử Nam Chu quốc vừa đề nghị dẫn đến trong ngự hoa viên một mảnh ồn ào, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
Dù sao thông hôn giữa các quốc gia từ xưa đến nay vẫn là chuyện hết sức bình thường.
“ Chẳng hay ý của nhị hoàng tử là???” Đông Thanh đế nhìn Nam Cung Diệu nghi hoặc hỏi.
“ Ta là muốn thú trưởng công chúa Đông Thanh Liên của quý quốc vì phi. Không biết ý hoàng thượng thế nào???” Nam Cung Diệu vừa nói, ánh mắt lại rơi trên người Đông Thanh Liên.
Đông Thanh Liên nghe vậy thì e lệ cuối đầu. Mấy ngày nay ở trong cung, nàng cũng đôi khi vô tình chạm mặt với vị nhị hoàng tử này. Nàng cảm thấy nhị hoàng tử quả là một bậc anh tài đi, lại vô cùng soái khí. Nàng thích y.( TL: mê trai =.=” ; TT: cũng chả chiếm được đâu mà mừng. ~.~”)
Đông Thanh đế nghe thế thì sắc mặt trầm xuống. Hôn nhân chính trị đúng là không hiếm lạ. Nhất là thông hôn thế này thì đối với cả hai nước đều có lợi. Các nước khác cũng sẽ kiên dè đối với họ hơn, nhưng dù gì thì Đông Thanh Liên là nữ nhi mà y yêu quý nhất, y không hi vọng chỉ vì lợi ích mà hi sinh hạnh phúc của nữ nhi duy nhất của mình. Y không muốn nữ nhi của y chịu phải ủy khuất. Thân là đế vương nhất quốc, y còn là một người phụ thân. Đông Thanh đế nét mặt khó xử.
Sứ thần các nước khác, biểu tình cũng không khá hơn. Nhất là Tây Bạch và Bắc Huyền. Nếu như Đông Thanh cùng Nam Chu thật sự kết thân, như vậy thì tình thế sẽ trở nên bất lợi với họ. Nhưng trong mọi người, vẫn có vài người không hề để tâm đến chuyện này, đó chính là đoàn người của Thần Phong quốc. Đặc biệt là Tĩnh Lạc, nàng chỉ ngồi đó nhàn nhã uống trà, hoàn toàn không hề tỏ ra kinh ngạc trước lời đề nghĩ kia của Nam Cung Diệu.
“ Này…” Đông Thanh đế rõ ràng là đang rất khó xử.
“ Được rồi, hôm nay là ngày vui của ai gia. Việc thông hôn này tính sau đi.” Thái hậu thấy bầu không khí không đúng liền đứng ra hòa hoãn đại cục.
Buổi tiệc lại tiếp tục diễn ra. sau phần biểu diễn của các vũ cơ là phần biểu diễn của các thiên kim các đại thần. Họ phải tận dụng những buổi yến tiệc như hôm nay để chim sẻ có thể biến phượng hoàng.
Nam Cung Diệu một đôi phượng mâu thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đông Thanh Liên ẩn ý đưa tình. Đông Thanh Liên thì ngượng ngùng đáp lại…
Tây Mai cung
Thọ yến của thái hậu đang diễn ra, cung nhân vẫn đang tất bật, mọi cung điện đều khá yên tĩnh. Tây Mai cung cũng không ngoại lệ.
“ Tiểu Đào, ngươi đang cầm gì vậy???” một tên tiểu thị vệ canh giữ bên ngoài Tây Mai cung hỏi.
“ đây là trầm hương của Hiền phi nương nương. Nó có tác dụng an thần, mấy hôm nay nương nương không được an giấc nên bảo ta mang một ít trầm hương đến đốt.” Tiểu Đào trả lời.
Nói xong, Tiểu Đào liền bước nhanh vào tẩm phòng của Hiền phi.
“ AAAAAAA” vừa bước vào phòng, nàng liền sợ hãi hét lên.
Thị vệ nghe thấy tiếng hét thì cũng vội xong vào, bọn họ cũng hãi hùng trước cảnh tượng trước mắt.
“ Mau, mau đi báo cho hoàng thượng.”
Một tên thị vệ liền vội vàng chạy đi về phía ngự hoa viên trình báo.
Tại ngự hoa viên, tiếng ca hát vẫn chưa dứt, một số đại thần cũng đã ngà ngà say.
Tên thị vệ kia liền hớt ha hớt hải chạy vào.
“ Bẩm hoàng thượng, Tây Mai cung đã xảy ra chuyện.” hắn vội vàng quỳ trên mặt đất bẩm báo.
Nghe thấy thế mọi người đều ngỡ ngàng, Hiền phi ngay lập tức đứng dậy rời khỏi, mọi người củng ngay lập tức theo sau, hướng phía Tây Mai cung mà đi đến.
Trong tẩm phòng của Hiền phi, nơi đang lẽ phải treo bức tự họa nổi tiếng đã bị tháo xuống mà thay vào đó chính là một dòng chữ bằng máu đầy ghê tởm và rùng rợn:
“ NỢ MÁU TRẢ MÁU ”.
“ Quân Ân Đức chi bút.”
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
114 chương
286 chương
64 chương
190 chương
60 chương
2 chương