Thần giới, thấp thoáng một tòa Thiên cung, ẩn sâu trong đám mây ngũ sắc. Trước cửa có treo tấm bảng phía trên, ba chữ "Thiên Ba Viện" phát sáng lấp lánh. Dạ Đàm hiện giờ đang đứng phía dưới tấm bảng, mặt đầy biểu tình khổ sở. Huyền Thương Quân ở phía sau sắc mặt không tốt, rõ ràng là vừa nãy trong lúc đối chiến đã bị nội thương. Nhưng hắn vẫn đứng nghiêm, thanh âm cũng nghe không ra manh mối: "Sau này ngươi ở tạm Thiên Ba Viện, mau sớm học thuộc Thiên quy, học tập lễ nghi của Thần tộc, thuận lợi diện kiến Phụ Thần, Mẫu Thần." Dạ Đàm nhẹ kêu một tiếng, cảm giác có chút đau răng. Nàng không phải rất nguyện ý đi vào, nhưng Huyền Thương Quân chặn ở sau lưng nàng, thúc giục: "Vào trong." Dạ Đàm bất đắc dĩ đi vào, bên trong ngược lại là một tiểu lầu thanh tịnh, một mùi thơm kỳ dị trong ngọt ngoài đắng tràn ngập toàn bộ đình viện. Trong đình viện, một tập sách bằng đá dựng đứng giữa đình. Vật này so với Dạ Đàm còn cao hơn, tuy là làm bằng đá, nhưng mỗi một trang đều có thể lật giở, chẳng qua là vừa dày vừa nặng vô cùng. Dạ Đàm dùng ngón tay gõ một cái, còn thật tò mò, hỏi: "Đây là cái gì?" Thanh Hoành Quân nhìn huynh trưởng, Huyền Thương Quân từ tốn nói hai chữ: "Thiên quy." Má ơi! Dạ Đàm nhốn nháo: "Nhiều như vậy?! Tất cả đều phải thuộc? Thần tộc các ngươi có phải là ăn no chống đỡ (1) không vậy, không có việc liền cảm thấy nhàm chán?" Huyền Thương Quân rất nghiêm khắc, xưa nay không thích nhất là người khác kêu ca than phiền, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là nàng am hiểu nhất. Thanh Hoành Quân Thiếu Điển Viễn Tụ hấp tấp nói: "Tới Thần tộc, dĩ nhiên phải nhớ kỹ cấm lệnh của Thần tộc." Dạ Đàm chính là định thương lượng. Nàng cắn cắn ngón tay, nói: "Vậy... Các ngươi xem thế này được không. Ta trước tiên về Li Quang Thị, chờ đến khi học thuộc Thiên quy thì lại tới Thần tộc. Như thế nào? Ta thề, chỉ cần trở về Li Quang Thị, Thiên quy gì đó, trong vòng một ngày ta khẳng định thuộc trôi chảy!" Huyền Thương Quân căn bản không nhìn nàng, quay đầu nói với Thanh Hoành Quân: "Đệ tự mình đốc thúc nàng, trước khi diện kiến Phụ Thần, Mẫu Thần, cần nhớ kỹ Thiên quy cấm lệnh, quen thuộc lễ nghi của Thần tộc." Dứt lời, phất tay áo đi. " Này!" Dạ Đàm đuổi theo, "Ngươi rốt cuộc có lỗ tai không vậy, ta nói là để ta trở về Li Quang Thị!" Huyền Thương Quân không quay đầu lại, thật giống như hắn không có lỗ tai. Thanh Hoành Quân huýt sáo một cái: "Đừng kêu nữa, huynh ấy có thể nhịn đến bây giờ mới đi, đã là rất giữ mặt mũi cho Li Quang Thị rồi đó. Ngươi trước tiên đọc Thiên quy, lát nữa ta sẽ đến xem ngươi." Dạ Đàm trừng hắn: "Ngươi muốn đi đâu?" Thanh Hoành Quân buông tay: "Ta bảo hộ không tốt, phải đến chính điện tiếp nhận hình phạt tam trọng lôi hỏa. Ngươi không nghe huynh trưởng ta nói sao?" "Ngươi cũng quá nghe lời đi?" Dạ Đàm lầm bầm "Ta đói, trước tiên làm cho ta chút gì để ăn đi." "Đói?" Thanh Hoành Quân đã rất lâu không nghe qua chữ này, nửa ngày mới rõ ràng. Hắn gãi gãi đầu: "Ồ, ngươi chưa học được Tích Cốc thuật (2). Ngươi chờ chút, ta lệnh cho tiên tỳ mang chút điểm tâm tới. Điểm tâm Tiêm Vân Lộng Nguyệt của Thần tộc làm không tệ, ngươi có thể nếm thử một chút." "Nghe tên liền chưa hình dung ra là kiểu gì." Dạ Đàm lẩm bẩm một câu, còn nói, "Thôi. Cái này hay là để ta tự mình giải quyết đi." "Ngươi giải quyết?" Thanh Hoành Quân ngược lại có chút tò mò, " Ừ, thường nghe nói công chúa Thanh Quy của Li Quang Thị ôn uyển hiền thục, cầm kỳ thi họa thậm chí còn tinh thông y thuật, tài nấu nướng đều hết sức tinh thông, tự ngươi làm cũng tốt." "Ách. Vậy cũng không phải." Dạ Đàm cúi đầu xuống, bắt đầu sờ vạt áo của mình, "Ta cho ngươi xem đại điểu của ta một chút!" "A?!" Thanh Hoành Quân trợn to cặp mắt, mặt đầy bộ dạng sợ hãi, "Đại, đại đại đại... đại điểu?" Dạ Đàm cũng rất nhanh lấy ra một con chim quái dị màu xanh đỏ từ ngực mình. Nàng tóm cái cánh của con chim, không để ý hai móng của nó đang đạp loạn, đem nó tới trước mặt Thanh Hoành Quân, nói: "Đúng nha, có lớn hay không?" Thiếu Điển Viễn Tụ thiếu chút nữa trở thành thượng thần duy nhất từ trước tới nay bị tắc cơ tim. "Đại... Đại." Hắn hàm hồ hai tiếng, vừa lau mồ hôi vừa nói, "Man Man chính là tai thú (3) trời sinh, ngươi mang nó vào Thiên giới làm gì?" Dạ Đàm nói: "Con chim này làm cơm rất giỏi, ngươi đi chịu hình trước đi. Xong chuyện thì mau trở lại, bọn ta dọn cơm chờ ngươi." Thanh Hoành Quân lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn nàng một chút lại nhìn "Đại điểu" kia một chút, nói: "Vậy ta đi trước. Thiên giới cấm lệnh rất nhiều, ngươi không nên đi lung tung." Dạ Đàm phất tay một cái, đuổi hắn như đuổi cẩu. Bồng lai giáng khuyết, tiên lạc không linh, gió mát mênh mông. Huyền Thương Quân quỳ lạy Thần Đế, Thần Hậu: "Phụ Thần, Mẫu Thần." Thiên Đế Thiếu Điển Tiêu Y đang chăm chú nhìn gương Tố Nguyên trong điện. Chỉ thấy trong gương một mảnh sương mù mờ mịt, giống như không dao động. Huyền Thương Quân trong lòng giật mình, đây không phải là nơi khác, chính là thuộc Quy Khư. Trong truyền thuyết, kẽ nứt của thiên địa tràn đầy khí tức hỗn độn. Hắn cúi đầu xuống, Thiên Đế hỏi: "Chuyến này nghênh đón công chúa Thanh Quy, có thuận lợi không?" Huyền Thương Quân nói: "Bẩm Phụ Thần, khi trở về có xảy ra chút tranh chấp với Ma tộc, nhưng đã thành công nghênh đón công chúa Thanh Quy đến Thiên giới, thu xếp ở Thiên Ba Viện." Thiên Đế nhẹ gật đầu, Thần Hậu bên cạnh nói: "Nếu đã vào Thiên giới, tại sao không dẫn nàng tới để cho Mẫu Thần cùng Phụ Thần gặp một chút?" Kia dĩ nhiên là bởi vì cô gái này ngang bướng, sợ rằng không biết lễ nghi, không nên trực tiếp diện thánh. Huyền Thương Quân nói: "Đã để cho Viễn Tụ dạy nàng Thiên quy lễ nghi, vài hôm nữa sẽ tới bái kiến Phụ Thần, Mẫu Thần." Hắn nói như vậy, trong điện nhất thời một hồi trầm mặc. Ba người đồng thời nhìn về phía gương Tố Nguyên, trong gương một mảnh xám trắng. Thiên đế ngón trỏ nhẹ gảy, mặt gương nhẹ thay đổi, chỉ thấy phong ấn màu đồng cổ giống như một con cự long, đem kẽ nứt của thiên địa bao bọc lại. Từ xa nhìn lại, bụng rồng dường như trong suốt. Khi gương Tố Nguyên lướt qua mắt rồng, liền có thể mơ hồ thấy được một vết nứt ngoằn ngoèo trong mắt rồng màu đen trong suốt như thủy tinh. Sương mù màu xám tro đang từ bên trong chầm chậm tràn ra, từng đợt từng đợt, như khói như sương. Chẳng qua là xem một chút, liền để cho người cảm thấy điều chẳng lành. Ngón trỏ phải của Thiên Đế khẽ ấn mắt rồng, mặt gương như nước dao động: "Bàn long cổ ấn sắp rạn nứt, phải sớm tu bổ. Con..." Thiên Đế ánh mắt kiên nghị, nhưng nói tới chỗ này lại hơi dừng lại một chút, "Sớm chuẩn bị đi." Thần Hậu đôi môi run rẩy, muốn nói lại thôi. Huyền Thương Quân quỳ lạy nói: "Nhi thần sẽ chờ mệnh lệnh bất cứ lúc nào." Hắn hai tay khép lại trước ngực, thi lễ một cái, Ma khí màu tím đen trên tay hết sức nổi bật.Thần Hậu nhìn thấy, vội hỏi: "Con bị thương?" Huyền Thương Quân thả tay, lấy ống tay áo che giấu vết thương: "Một chút thương ngoài da, Mẫu Thần không cần phải lo lắng." Thiếu Điển Tiêu Y vẻ mặt dần dần lãnh túc: "Ma tộc là ai tới đón tiếp công chúa, có thể làm con bị thương?" Thần Hậu nói: "Hữu Cầm đã bị thương như vậy, bệ hạ hay là mời Càn Khôn Pháp Tổ chữa trị cho nó đi." Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Bản thân nó cũng thông hiểu y thuật, cần gì phải quấy rầy người khác?" Mắt thấy Mẫu Thần lại bị quở trách, Huyền Thương Quân tự nhiên sẽ không nhắc đến Dạ Đàm, vội nói: "Là con trai trưởng Ô Đại của Ma tôn xuất thủ, nhi thần trong lúc đối chiến nhất thời không cẩn thận, vừa rồi để hắn gây thương tích." Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: "Nhất thời không cẩn thận? Mắt thấy đã sắp tới lúc tu bổ bàn long cổ ấn, đây là việc lớn cỡ nào? Tồn vong của bốn giới trước mặt, con lại sơ suất, lơ là như vậy!" Huyền Thương Quân lần nữa quỳ lạy: "Nhi thần nhận sai, cam nguyện chịu phạt." Thiếu Điển Tiêu Y mặc dù không vui, nhưng cuối cùng vẫn là tiến lên, dùng linh lực của bản thân xua đuổi Ma khí trên vết thương của hắn. Tử khí trên vết thương của Huyền Thương Quân dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ tiêu tán, đang lúc đó ngoài điện có tiên thị thông báo: "Thiên Đế, Thiên Hậu, Nam Cực tiên ông cầu kiến." ***Chú thích: (1) Ăn no chống đỡ: Chỉ người đem tinh lực dư thừa dùng vào việc không cần thiết (2) Tích Cốc thuật: Xuất phát từ trong Đạo gia dưỡng sinh ""Không ăn ngũ cốc"", là phương thức dưỡng sinh của cổ nhân, chủ yếu tiến hành thông qua việc nhịn ăn, điều chỉnh hô hấp (3) Tai thú: Thú vật mang tai họa, điều chẳng lành