Tinh không chi dực

Chương 9 : Cấp bốn? cấp sáu??

Thượng úy Văn Tư Sâm cố hết sức mới len được đến trước quầy bar trong câu lạc bộ dành cho sỹ quan, gọi một ly rượu mạnh, nhìn qua chất lỏng màu hổ phách lấp lánh trong ly, anh nhẹ nhạng đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm, dòng chất lỏng cay xè và nóng hừng hừng chảy qua cổ họng, lan khắp toàn thân khiến anh ta khẽ nhíu mày một cái. “Hắc! Alex có phải không?” Thượng úy hạ ly xuống, đưa mắt nhìn hai bên, lập tức chú ý đến người đang đứng bên cạnh, nhìn ly rượu còn cầm trong tay thượng úy lầm bấm: “Rượu ở đây thực sự không ra gì cả. Alex, nghe nói ông suy tập không ít rượu ngon, sao lại còn mò đến đây giành uống thứ rượu dở ẹc với bọn này?” “Đừng nói bừa! Tư Sâm, Ai bảo là ta có rượu ngọn chứ?” Alex lập tức hỏi lại. “Hanh! Cả trạm ai mà không biết?” Thượng úy thầm nhủ, có điều ông cũng không có ý định bóc mẽ, dù sao thì đây cũng là một bí mật mà “ai cũng biết” “Đúng rồi, không nhìn thấy cậu thì ta quên mất, Tư Sâm, cậu rót vào đầu lính của tôi những thứ gì thế?” “Cái gì? Ông nói cái gì? Lính của ông thì có liên quan gì đến tôi? Tôi có liên hệ với lính của ông bao giờ? Đừng quên tôi không phải phụ trách trung đội 17 và 19? Trung đội của tôi do Đạo Đinh phụ trách bảo dưỡng.” Thượng úy có vẻ ngơ ngác. “Tôi nói là nói đến Thụy Sâm Nepali Gore, cậu đừng có bảo với tôi là không biết!” “Thụy Sâm Nepali Gore? Là ai nhỉ?” Thượng úy nhíu mày cố nhớ lại. “Chết tiết! Còn giả vờ ngớ ngẩn hả? Để tôi nhắc lại cho cậu nhớ! Là cái thằng nhóc binh nhất đã thắng cậu trong cuộc đọ súng, sau đó cậu còn phải đưa nó lên chiến đấu cơ dạo một vòng quanh thiên hà! Nhớ ra chưa?” Alex đã có vẻ sắp bốc hỏa. “À! Thì ra là hắn!” Thượng úy đến giờ mới nhớ ra. “Chuyện từ đời nảo đời nào rồi! Đã hơn một tháng, tôi sắp quên mất mặt mũi hắn trông như thế nào nữa. Hắn ra sao rồi?” “Cái đấy thì phải hỏi cậu chứ? Thằng nhóc đó từ sau chuyến đi với cậu trở về, cả người như thay đổi hẳn, súng không thèm chạm tay, câu lạc bộ và trung tâm huấn luyện cũng ít khi đến, trừ thời gian công tác ra cả ngày vùi đầu trong cái máy mô phỏng huấn luyện MN-6. Nói thật ra đi! Bị cậu tẩy não rồi phải không?Cậu rót vào đầu nó những gì!” “Sao lại có thể thế được?” Thượng úy nhớ lại những gì đã xảy ra, ngán ngẩm thầm nhủ “Trừ chơi cho hắn một vố, mình có làm gì đâu, cả quá trình cũng không nói quá dăm câu, đại bộ phận thời gian chú nhóc nằm bò ra khoang lái hổn hà hổn hển như sắp chết đến nơi, sao bây giờ lại đổ lên đầu mình?” “Em bảo đội trưởng này, không chừng là chú nhóc bị chuyện hôm đó kích thích đấy, nghe nói suốt mấy tiếng tuần tra hắn chỉ có nôn với nôn, đội trưởng, xếp chơi hơi bị độc đấy.” Một phi công trẻ đứng sau lưng thượng úy xem vào với vẻ khâm phục. “Thụy Sâm Nepali Gore chắc định học lái chiến đấu cơ rồi tìm đội trưởng báo thù!” Một phi công trẻ khác cười nói. Cả đám phi công quanh đó cười rống lên, ai cũng biết đó là một câu nói đùa. “Gill, mày bị dở hơi hả? Nếu chỉ cần mày mò trên mô hình một lúc mà bay được, bọn ta trước đây còn cần huấn luyện lâu như thế làm gì, mày quên bộ dạng của thằng nhóc đó khi xuống chiến đấu cơ hả? Mới có làm hai vòng xoắn ốc đã nôn thốc nôn tháo, máy bay mà còn say thì nói gì đến làm phi công chiến đấu, có khi bây giờ luôn cả hạng mục huấn luyện đầu tiên là “Mê cung” hắn cũng còn dậm chân tại chỗ đấy.” Thượng úy nói với vẻ coi thường. Nhưng có người đã cảm thấy khó chịu trước lời nói của đám phi công, đại đội trưởng đại đội B thượng úy Alex nhíu mày, mặc dù không phải ông không biết chuyện ngày hôm ấy, nhưng dù sao Thụy Sâm cũng là lính của ông, chế giếu hắn trước mặt ông chẳng phải cố tình vuốt mặt không nể mũi sao! “Biết lái chiến đấu cơ là ghê lắm hả, ta không tin trước đây các ngươi chưa từng có ai bị say máy bay. Mê cung? Những cái khác ta không dám chắc chứ mê cung thì ta dám cá rằng Thụy Sâm giờ này đã qua bài rồi.” Alex lạnh giọng nói. “Hay! Vậy đánh cá với loại rượu ngọn của ông.” Alex chưa dứt lời, Văn Tư Sâm lập tức chen vào, khiến cho thượng úy Alex không còn đường lùi. “Ách!...” Nhiệt huyết của ngài đại đội trưởng lập tức tụt xuống 50%, vừa rồi chỉ là nói cho bõ tức, không ngờ thằng cha thượng úy nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Ông ta đối với Thụy Sâm đạt trình độ như thế nào không rõ, cũng không cần rõ, cái duy nhất ông ta quan tâm là rượu, là thể diện của ông. Alex tuy không phải là phi công nhưng ông cũng biết mê cung là do một loạt những chướng ngại vật với độ khó khác nhau tạo thành, tộng cộng gồm sáu cấp với độ khó tăng, tùy theo cấp độ càng cao, những chướng ngại vật mới xuất hiện càng lúc càng nhiều, thêm vào đó là thời gian hạn chế. Va chạm với chướng ngại vật, thua, quá thời gian quy định chưa qua hết chướng ngại vật, thua. Điều đó có nghĩa là các phi công không được phép mò mẫm từng chút một trong mê cung mà phải cố gắng xuyên qua các chướng ngại vật với tốc độ nhanh nhất có thể. Lên đến cấp sáu, cấp cao nhất, không những đòi hỏi phi công phải có phản ứng tốt, mà còn đòi hỏi một kinh nghiệm dày dặn, đạt tới mức nhuần nhuyễn trong kỹ thuật điều khiển chiến đấu cơ, ngoài ra còn có sự hiểu biết sâu sắc đối với các hệ thống, tính năng và thiết bị. Đương nhiên trong quá trình luyện tập không tồn tại sự nguy hiểm đối với sinh mạng nên các phi công có thể không ngừng khiêu chiến với cực hạn, cố gắng lập thành tích tốt nhất của mình. “Thế nào? Là ông đề nghị cá cược đấy nhé!” Thượng úy cười cười đưa ly rượu lên môi làm một ngụm lớn, nhìn thấy nén mặt nhăn nhó của Alex, anh ta chợt thấy rượu hôm nay cũng không đến nỗi tồi! “Một chai wishky sản xuất năm 800 của công ty Ward Special ở New London, nhiều hơn thì không có đâu.” Alex nghiến răng nghiến lợi nói, hôm nay lỗ to rồi, có điều một chai thì còn chịu được. “OK! Các anh em, hôm nay chúng ta có thể uống rượu suy tập của thượng úy Alex rồi!” “YEAH! Đội trưởng không hổ danh là đội trưởng, khâm phục!” “Chúng ta có thể không cần uống thứ rượu chết tiệt này nữa, đội trưởng quả thực thông minh…” Nịnh hết cỡ! Alex thực sự không hy vọng vào Thụy Sâm, ông biết mê cung ở cấp sáu có độ khó cực cao, chướng ngại và thời gian đặt ra đối với phi công có thể nói là hà khắc, chính vì thế thông thường người ta không yêu cầu phi công thông qua tất cả các cấp, chỉ cần thông qua bốn cấp đầu có thể tính là thông qua mê cung rồi, vì vậy mê cung được gọi là “Kỳ thi cấp bốn”, còn đối với “Kỳ thi cấp sáu” thì chỉ dành cho những phi công loại giỏi. Theo Alex được biết thì trong trạm Cardoso này cũng chỉ có chưa đến một nửa số phi công là đã thông qua cấp sáu của mê cung. Nhìn một đám mặc quân phục đen vênh mặt lên trời với vẻ thắng chắc, Alex càng thêm khó chịu, tuy nhiên ông vẫn cố cứng miệng nói: “Vội vàng gì? Hiện nay còn chưa rõ kết quả kia mà, nói không chừng người thua không phải là ta.” “Được rồi, Alex, không cần làm ra vẻ nữa, tôi cũng rất công bằng mà, không cần thằng nhóc đó phải qua cấp sáu, chỉ cần nó qua cấp bốn ta cũng tính là nó thông qua mê cung rồi. Có điều Alex, tôi khuyên ông không nên quá hy vọng làm gì, tôi biết đại đội bảo trì có nhiều người đã thử thiết bị huấn luyện, thành tích cao nhất cũng chỉ là cấp ba, cấp bốn làm gì có ai? Chưa nói đến cấp sáu nữa.” Thượng úy cười gian trá nói, anh ta cũng chẳng lo Thụy Sâm có thể làm nên chuyện, trước mắt đám phi công dưới quyền anh ta để qua cấp bốn thôi cũng mất hai, ba tuần, còn thằng nhóc kia, tuy ngồi lỳ với cái mô hình đó cả tháng trời nhưng chỉ là kẻ nửa mùa, một chú nhóc thợ máy, chưa từng qua học tập cơ bản, cũng không có ai hướng dẫn, nhiều thời gian hơn một chút thì cũng làm nên cơm cháo gì? Thượng úy đoán chừng giỏi lắm Thụy Sâm cũng chỉ qua được cấp hai, nếu may mắn một chút là cấp ba, còn cấp bốn, không thể có chuyện đó! “Không chừng thằng nhóc đó là thiên tài thì sao?” Alex bất phục phản bác. “Thiên tài??? Ha… ha… ha… “ Thượng úy ôm bụng cười, suýt nữa thì ngã lăn ra đất. “Alex, ông chưa tỉnh ngủ à? Nếu hắn là thiên tài làm sao lại đến cái xó xỉnh này làm thợ máy, ông cho là thiên tài đơn giản gặp được như vậy hả, tùy tiện chọn một gã thợ máy cũng là thiên tài, hay đại đội thợ máy của ông là đại đội thiên tài? Xem ra hai chữ thiên tài phải được định nghĩa lại trong từ điển mất. Hừ! Alex, tôi khuyên ông quên chuyện thắng đi, phi công chiến đấu huấn luyện không dễ như thế đâu. Nếu chỉ trong một thời gian ngắn như thể mà thằng nhóc đó thông qua cấp bốn, Văn Tư Sâm này sẵn sàng trồng cây chuối đi quanh câu lạc bộ ba vòng.” “Chưa nhìn thấy hắn huấn luyện sao biết?” Alex nghiến răng nói, hôm nay thật sự là ngày xui xẻo của ông, đáng nhẽ hôn nay không nên đến câu lạc bộ. “Nào chúng ta cùng đi xem thiên tài biểu diễn…” “Nào đi… đi… Đến hangar…!” ----------------------------------------- Nhìn một đám phi công vây quanh thượng úy đi ra khỏi câu lạc bộ, trong đó còn không ít những người hiếu kỳ theo sau, câu lạc bộ thoáng chốc trở nên vắng tanh vằng ngắt, thượng úy Alex thực sự không muốn đi theo, nhưng ông không thể muối mặt nuốt lời được. Cá cược thua thì thua, đó là chuyện thường, mình chỉ mất một chai rượu ngon, nhưng nếu ngay cả dũng khí đối mặt với cuộc chơi mà còn không có, sau này ở trạm ông làm sao còn dám nhìn mặt anh em. Alex nâng ly rượu lên uống hết một hơi rồi bước dài ra khỏi câu lạc bộ. Con bà nó! Thụy Sâm Nepali Gore, chú mày chết chắc rồi! Alex vừa đi vừa bực tức nghĩ, có điều đó là chuyện về sau, trước mắt là thằng nhãi Tư Sâm đáng chết kia. Ân.. hay là ta pha nước lã vào rượu cho bõ ghét hoặc… thả mấy viên SR6X-C (thuốc xổ…) cũng được…