Tinh không chi dực
Chương 12 : Ưng non tung cánh.
“Được rồi! Nhóc con, đây là lần đấu tiên của chú mày, không cần khẩn trương, dù sao thì chú mày cũng ngồi nghế trước nhiều lần rồi, bay cũng không tồi, hiện giờ không có bọn ta ngồi sau chỉ đạo, chắc cũng không có vấn đề gì đâu, không, phải nói là chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Vâng, chỉ huy.”
“Khởi động động cơ, chuẩn bị cất cánh.”
“Báo cáo! Rõ!”
Hôm nay là lần đầu tiên Thụy Sâm được thả đơn, cậu đưa mắt nhìn sang bên trái khoang lái, đưa ngón tay cái lên ra hiệu, bên đó có một nhóm người đứng nhìn, đó là những người đã hết lòng giúp đỡ để cậu có được giờ phút này, thiếu tá Lôi Minh, thượng úy Văn Tư Sâm trong bộ quân phục màu đen cùng trung đội trưởng trung đội kỹ thuật phụ trách bảo dưỡng Nữ Yêu của các trung đội 17 và 19, còn có cả thiếu tá Laiden, thượng úy Alex, trung sĩ Jack Russell, những chỉ huy trực tiếp, những người đã khuyến khích và hết sức tạo điều kiện để cậu có được ngày hôm nay.
Ánh mắt họ nhìn Thụy Sâm đầy mong đợi, tựa như nhìn một chú ưng non đã trưởng thành, chuẩn bị tung cánh lao vào bầu trời xanh, Thụy Sâm là kết quả của mọi người, cũng là niềm kiêu hãnh của họ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tên nhóc này không những khắc phục được say máy bay cùng một đống chướng ngại, chuẩn bị sẵn sàng để tự mình cất cánh, tung hoành trên bầu trời.
Có điều, họ cũng hiểu rằng đó chỉ là bước chân đầu tiên của Thụy Sâm vào nghiệp phi công, cậu còn rất nhiều điều phải học tập, từ lý luận một cách hệ thống đến huấn luyện chuyên môn…
Thụy Sâm đưa ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cái nút khởi động màu hồng, tựa hồ ngay lập tức, cậu nghe thấy tiếng động cơ vang tên từ phía sau khoang lái, đưa tay đẩy nhẹ cần ga về phía trước, tiếng động cơ to dần rồi trở thành một tiếng gầm rít kéo dài, chiến đấu cơ như rung lên khe khẽ dưới lực đẩy cực mạnh của động cơ ion, hai luồng ion xanh biếc phun ra sau hàng mét, áp lực khiến cả đường băng như muốn run lên.
Bàn tay đang cầm cần điều khiển của Thụy Sâm chợt trở nên cứng đờ, cậu cảm thấy bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi cũng thấm đẫm lần áo sau lưng, cậu cảm thấy bản thân thực sự vô dụng, không phải là bay một mình sao, có gì phải sợ chứ, những lần trước bay cùng với các giáo viên trên Nữ Yêu hai chỗ ngồi không phải mình vẫn hoàn thành tốt đó sao? “Trước đến giờ làm thế nào thì bây giờ cũng làm như thế, thư giãn đi, Thụy Sâm, mày nhất định sẽ làm tốt” Thụy Sâm tự khích lệ bản thân, nhất định không phụ sự trông đợi của các chỉ huy.
Đúng thế, nhất định không thể phụ công của mọi người. Ngay từ khi Thụy Sâm còn chưa bắt đầu đăng ký tham gia tuyển chọn, các phi công đã dạy trước cho cậu rất nhiều, cho cậu ngồi trên Nữ Yêu hai chỗ ngồi huấn luyện bay để khắc phục trạng thái mất cân bằng khi bay, bây giờ lại cho cậu cơ hội được bay đơn. Vì chỉ đạo cậu, thượng úy Văn Tư Sâm và thiếu tá Lôi Minh tự mình ngồi khoang sau trực tiếp chỉ đạo. Thượng úy Alex và thiếu tá Laiden đặc cách cho cậu “nghỉ phép” dài hạn để tham gia huấn luyện, trung sĩ Jack Russell và các anh em trong đơn vị gánh luôn cả phần việc của cậu để Thụy Sâm có thêm thời gian học tập. Thụy Sâm cảm thấy một làn hơi ấm chạy khắp người, hai mắt ươn ướt, hai giọt nước rịn ra qua khóe mắt, từ ngày ông bà qua đời, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy được thực sự quan tâm chiếu cố.
“Trung tâm kiểm soát! Cáo Đỏ 02, Thụy Sâm Nepali Gore xin được cất cánh!” Thụy Sâm đưa tay lau mắt, cậu cảm thấy toàn thân như dãn ra, cảm giác căng thẳng biến mất.
“Cáo Đỏ 02, được phép cất cánh, chúc may mắn.”
“Nghe rõ, trung tâm!”
Thụy Sâm đẩy mạnh cần ga hết cỡ, nới tay phanh, tại hệ thống phóng điện tự trên đường băng và hai động cơ ion cùng tác động, đang trong trạng thái đứng im, Nữ Yêu đột ngột lao vút đi đạt đến tốc độ cực lớn, rời khỏi trạm Cardoso, tiến thẳng vào khoảng không bao la…
“Chim non cuối cùng cũng dang cánh rời tổ rồi…” Thượng úy Văn Tư Sâm như đang nói với chính mình.
“42 giây, cậu ta không cần phải lo đến chuyện thi tuyển nữa, thông qua là điều chắc chắn, tuần trước tôi đã chuyển đơn xin xét tuyển của Thụy Sâm cũng như các nhận xét của chúng ta lên cấp trên, chăc cũng sắp có kết quả rồi.” Thiếu tá Laiden gật đầu nói.
“Thật không ngờ, trong số lính của tôi lại có ngày xuất hiện một phi công thiên tài, cám ơn cậu, Tư Sâm, không có cậu thì chú nhóc chắn vẫn ở lại làm thợ máy đến hết đời, cậu đã thay đổi cả cuộc đời nó.” Thượng úy Alex nhìn sang bên nói.
“Thật sao? Thực ra không hiển sao tôi phân vân không biết chúng ta làm như thế là tốt hay xấu, bây giờ là chiến tranh, có khi làm một thợ máy bình thường lại sống lâu hơn, khi hoàn thành huấn luyện, khả năng Thụy Sâm sẽ ra thẳng tiền tuyến.” Thượng úy Văn Tư Sâm càng nói càng nhỏ, đến cuối câu hầu như không ai nghe thấy anh nói gì nữa.
---------------------
Đang lúc mọi người cảm khái về cuộc đời và chiến trạnh, một lính thông tin của trạm đi tới cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Thật may quá, cả thiếu tá Laiden và thiếu tá Lôi Minh đều có ở đây, trung tá Ghale mời hai vị đến văn phòng một có việc.”
“A… Biết rồi! Bọn ta sẽ đến ngay, biết có chuyện gì không?”
“Xin lỗi chỉ huy, tôi cũng không rõ, chỉ nghe đâu có mệnh lệnh từ bộ tham mưu Đế Quốc truyền tới.” Anh lính thông tin trả lời.
“Bộ tham mưu?” Hai vị thiếu tá nhìn nhau một cái, sự việc có vẻ không đơn giản chút nào.
---------------------------------------
Quá tuyệt vời! Thụy Sâm điều khiển chiếc Nữ Yêu với tốc độ gần 900 dặm một giây lướt ngang trạm không gian Cardoso, thực hiện một động tác thắt vòng ăn mừng, bụng chiến đấu cơ hầu như lướt sát cột tín hiệu của trạm. Khi những giây phút hồi hộp ban đầu qua đi, Thụy Sâm lại tìm lại cảm giác tự tin như vô số lần ngồi trong khoang mô phỏng huấn luyện, mọi thứ tựa hồ đều trong tầm kiểm soát của cậu, hiện tại là lúc cậu tận tình hưởng thụ khoái cảm khi thực hiện những vòng lượn thắt xoắn ốc ở tốc độ cực cao của Nữ Yêu, còn có gì khích thích hơn thế, tàu vận tải hàng hóa, tàu vận chuyển quân dụng, để bọn chúng bò đi xuống địa ngục đi!
Trước mặt xuất hiện một khối thiên thạch cực lớn, che khuất cả ánh sáng mặt trời, Thụy Sâm nhẹ nhàng đẩy cần điều khiển sang trái, Nữ Yêu vẫn giữ nguyên tốc độ cao lướt qua sát bên trái khối đá, sau đó trở lại đúng tuyến hành trình. A… lại một khối nữa xuất hiện trước mặt, lần này Thụy Sâm cho Nữ Yêu vòng qua dưới bụng nó…
Bốn mươi phút bay đơn đầy hạnh phúc chỉ như chớp mắt, Thụy Sâm đưa Nữ Yêu về vị trí thẳng với tuyến hạ cánh, hôm nay chỉ đến thế thôi, trạm Cardoso đã phát thông báo hạ cánh, sau này còn đủ thời gian để bay, đủ thời gian để huấn luyện.
“Trung tâm kiểm soát Cardoso, Cáo Đỏ 02 xin được hạ cánh.”
“Nghe rõ, Cáo Đỏ 02, chuẩn bị hạ cánh tại đường băng hangar số 2, chúc mừng cậu, anh bạn trẻ, cậu làm được rồi.”
“Cám ơn! Trung tâm kiểm soát, Cáo Đỏ 02 tiến vào tuyến hạ cánh…”
---------------------------
Đưa chiếc Nữ Yêu vào đúng vị trí trên kho xong, Thụy Sâm mở khoang lái nhảy ra ngoài, chỉ liếc mắt cậu đã thấy hai vị thượng úy Alex và Văn Tư Sâm vẫn còn chờ, những người khác đã đi đâu mất, hai vị sĩ quan đều có nét mặt nghiêm túc, khắp hangar đầy những binh sĩ mặc đồng phục lam đang chạy đi chạy lại đầy bận rộn… Có chuyện gì xảy ra vậy? Tâm trạng hưng phấn của Thụy Sâm lập tức vơi đi, chẳng lẽ mình làm gì sai, hay mình bay không đạt yêu cầu?
“Chỉ huy.” Thụy Sâm bỏ chiếc mũ phi hàng ra, cầm trên tay trái, chuyển tư thế đừng nghiêm đưa tay phải lên chào, cậu cũng không biết tại sao, chỉ có cảm giác là nên làm như vậy.
“Nghỉ! Binh nhất Thụy Sâm Nepali Gore!” Thực sự ngoài suy nghĩ của Thụy Sâm, hai vị thượng úy bình thường tưng tửng phớt đời, hôm nay nghiêm túc đưa tay lên đáp lễ, điều này càng khiến tâm trạng cậu trở nên bất an, có chuyện gì xảy ra vậy? Thụy Sâm còn nhớ tình cảnh khi mình mới đến trạm không gian, tình hình không đúng à, bắt đầu từ bao giờ các chỉ huy lại chú ý đến lễ nghi như vậy? Thường ngày mọi người còn đùa với nhau là không biết chào như thế nào, thế mà hôm nay…
“Binh nhất Thụy Sâm Nepali Gore, lập tức quay lại phòng của cậu thu thập tư trang cá nhân, hai tiếng đồng hồ nữa cậu sẽ đi theo tàu tiếp tế Sussex rời trạm đến căn cứ Renier thuộc thiên hà Montrie, sau đó tiếp tục đi tàu vận tải đến Trung tâm Huấn luyện sơ cấp của không quân tại hành tinh New Berlin, ở đó cậu sẽ được tham gia tuyển chọn và huấn luyện, đây là quyết định điều động.” Thượng úy Alex đưa cho Thụy Sâm một tờ lệnh.
Sao lại nhanh thế nhỉ? Thụy Sâm đưa mắt nhìn quyết định điều động, mới nhận được hôm nay mà, tuy cậu mong ngày mong đêm cái ngày này, nhưng đến khi cầm quyết định trên tay, Thụy Sâm chợt thấy không nỡ chia tay đồng đội và các chỉ huy.
“Báo cáo… xếp… xếp… tôi…” Thụy Sâm đột nhiên trở nên cà lăm, cậu rất muốn nói những lời cảm tạ và từ biệt mọi người, nhưng không hiểu sao ngôn từ cứ nghẹn lại trong cổ họng.
“Đi đi! Chú em.” Nét mặt thượng úy Văn Tư Sâm dịu lại. “Chúc cậu đi đường may mắn, đừng để bọn ta thất vọng nhé!”
“Tuyệt đối không, thượng úy.” Thụy Sâm ưỡn ngực đứng thẳng người nói. “Chúng ta nhất định còn gặp lại, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ xin tình nguyện trở lại trạm Cardoso.”
“Không cần đâu.” Đại đội trưởng thượng úy Alex cắt ngang lời cậu. “Cậu có quay lại cũng không gặp được mọi người đâu, tiểu đoàn kỹ thuật 1142 và liên đội chiến đấu cơ 862 hiện nay đã được phối thuộc vào biên chế thái không mẫu hạm mới đóng xong, chiếc Độc Lập, hiện nay bọn ta đang chuẩn bị cùng nó đến khu vực hành tinh Haynie, tham gia tác chiến với Liên Bang, tàu Độc Lập hiện nay đang tiến vào thiên hà Ahl The Mellon, dự kiến sẽ đến trạm lúc 6 giờ tối nay, từ giờ đến đó, bọn ta có hàng đống việc phải giải quyết. Thụy Sâm, đi đường cẩn thận, khi cậu đi sợ rằng không ai có thời gian ra tiễn cậu mất.”
“A!” Nét mặt Thụy Sâm cứng lại… Chiến tranh, đúng rồi, dường như cậu quên mất mình đang ở trong một cuộc chiến…
Truyện khác cùng thể loại
201 chương
25 chương
68 chương
217 chương
206 chương